Tín Độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta cùng chàng dời non lấp biển, nguyện không rời."
Người con gái trước mặt hắn, kiều diễm, khuôn trang hài hoà, dáng dấp thon thả, nắm chặt tay hắn không buông. Lòng hắn bị thít chặt khi nhìn thấy đôi mày liễu chau lại đau thương.
"Chàng cho ta theo được không?" Giọt lệ như sương đêm rơi xuống tay hắn. Sống mũi hắn lại cay lên.
"Không có kết cục tốt cho nàng"
"Chỉ cần bên chàng thôi!"
"Trời không dung cho tiền duyên này của ta và nàng. Nếu ở cạnh nàng chỉ làm đất trời nổi giận, nội công của nàng sẽ bị Thiên Quân lấy đi!"
"Ta cam tâm! Dù có trở thành người trần, ta vẫn nguyện cạnh chàng!"

Hắn ôm nàng, ôm nàng vào lòng. Tim hắn đập chậm như có thể ngừng bất cứ lúc nào. Thật sự, việc thiên cung hay tam giới hắn từ lâu đã không màng. Chỉ mong có thể ở trong Động Cửu mà ngủ qua đêm dài. Lúc buồn thì uống rượu bầu bạn. Chán thì ngâm thơ, thưởng nguyệt. Vậy mà từ ngày nàng xuất hiện trước cửa động. Một tiểu long thân vàng rực rỡ, bị thương nặng nằm trước cửa động. Thấy chàng liền biến hình người phòng thủ. Ấy vậy mà động lòng rồi. Chàng động lòng nàng.
  Từ lâu đã nương náu ở Động Cửu. Võ công cao cường của chàng khiến Thiên Đế luôn muốn tìm kiếm để chỉ dạy con cháu ngài. Còn muốn lập thành Tướng Soái cai giữ Tam giới. Nhưng chàng một mực từ chối. Không muốn dính vào thế sự. Không may thay Tiệp Thương thần tướng vì ganh đua mà gài bẫy chàng. Khiến thân trọng thương, máu chàng thu hút các loại côn trùng độc. Khi hôn mê, độc tín thấm dần vào cơ thể, phá lục phũ ngủ tạng. Rơi vào trạng thái yêu không ra yêu, thần không ra thần. Vì công lực đã hơn người, nên độc tín chở thành nội công của chàng. Có lần đánh với xà tinh ở Lục Giới. Một chưởng của chàng đã khiến bụng xà tinh xì khói. Tim gan vỡ vụn, kêu gào thảm thiết, chết trong tức khắc.
  Lục Giới nổi giận, tìm chàng phục thù.
Chàng lại đến Ngũ Giới, nơi có Thần Gia cai trị. Mong cho nương náu. Nhưng tiếng gần đồn xa. Lại biết được chàng có độc tín trong công lực. Họ muốn uy hiếp chàng chở thành người của họ. Nên gọi người phá cả Động Cửu, khiến những hoa thần do chàng truyền tiên khí chết đau thương. Tới ngày chàng đi. Tin dữ lan về, lòng căm phẫn chẳng thể nào ngui được. Tất cả người trên thiên đình đều muốn lấy lòng chàng. Coi Động Cửu như nơi thánh, vậy mà chỉ một Ngũ Giới nhỏ nhoi vì muốn giữ chân chàng đã phá cả Động Cửu. Lòng chàng hừng hực lửa giận. Căm phẫn hất nhẹ tay. Thần Gia lập tức rơi đầu, cả Ngũ Giới như hoảng loạn. Ai ai cũng nghe câu nói vang vọng của chàng:
"Ta trước giờ không động chính sự, nhưng không có nghĩa là không giết người. Thần tiên ta đều không sợ. Chỉ sợ đời này cô độc!"
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro