Sách Thiên Vô Mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
Trên thế gian, có bảy tâm tư "thất tình lục dục"
Trên thiên đình, bảy tâm tư đó coi như cấm kị. Người họ có thể kết hôn với nhau, sinh con, nhưng chỉ với thượng thần và thượng thần. Nếu thượng thần với tiểu tiên cũng coi như bị đày vào Vô Cực Hư Không.
Vô Cực Hư Không là nơi chứa giữ các linh hồn đi lạc, khi tìm tình yêu giữ người phàm và yêu quái, người phàm và thần tiên, cũng như thần tiên và yêu quái. Chỉ cần phạm phải một lỗi cũng có thể bị đày vào đó.
Nơi đó không có người, chỉ có một mảng màu đen vô tận không ngày chỉ đêm. Nguyên thần vào đó sẽ bị một con sư tử đen xé xác, gió lạnh lùa về, hoả diệm sẽ thiêu đốt từng tứ chi đau đến tột độ.
Ngày trời trong lành hoà quyện với chim hót vang một vùng. Thiên Quân lên ngôi vua.
Thượng Thần Lãnh Cẩn sanh ra một tiểu hài nhi, và cuối cùng... nàng chết. Nàng là tỷ tỷ của Thiên Dật.
Vì sinh quá khó nên nàng qua đời. Lúc nàng lìa khỏi Thiên Cung... cũng là lúc trời mưa bão kéo tới, sấm đùng đùng, sét choáng đến ngạt thở.
Bầu trời đang vui mừng réo rít lại tịch mịch đến không ngờ.
Đứa trẻ cất tiếng khóc vang... Thiên Dật chạy vào bế nó. Phụ thân của nó ôm xác Lãnh Cẩn khóc thê lương. Ngày ra đời, mẫu thân chết.
Sống được 300 năm, phụ thân vì nhung nhớ mẫu thân không màn đến hài nhi của mình để nó được Mặc Liên nuôi dưỡng.
Sau đó cha hắn lìa đời rời bỏ hắn, hắn trở thành mồ côi ....
Cha hắn là Thượng Thần Chi Thuyên, là nguyên thần của Hạc Chí. Nhưng nó lại có nguyên Thần giống thúc nó.... Long chí... một con rồng, rồng trắng như tuyết, sừng trên đầu pha lẫn màu da trời xanh ngọc, vảy của nó cứng như thép khi chỉ vừa 300 tuổi. Thiên Dật thương hắn rất nhiều. Luôn thiên vị cho hắn. Vì hắn ra đời ngay chính ngày Thúc hắn lên ngôi Thiên Quân. Điềm báo khi hắn ra đời là xui xẻo. Nhưng Thúc hắn lại không nở nhìn cháu mình bị các tiên khác ruồng bỏ. Thiên Dật lệnh cho người dạy hắn học, luyện võ cho hắn. Đến khi hắn 5 vạn tuổi đã trở thành thượng tiên. Cho tới ngày hắn 11 vạn... tuấn tú khôi ngô. Những vị thượng tiên như hắn đem lòng yêu mến hắn rất nhiều. Nhưng từ lúc sinh ra đã trầm cảm. Không tiếp xúc với những người xung quanh. Chỉ nghe lời duy nhất hai người là Thiên Dật và Mặc Liên.
Mặc Liên truyền võ cho hắn, dạy hắn những bí kíp bí truyền của Long Huyền. Hắn giỏi võ, giỏi văn... tất cả đều giỏi đến bất ngờ.
Một ngày Thiên Dật lệnh cho Ti Mệnh, lấy sổ Thiên ra dò xét... thì bất ngờ thay, số mệnh của Dự Thương chỉ hiện lúc nó trải qua... chứ không hiện tương lai... vì coi sổ Thiên là điều cấm kị, nên Thiên Dật bị chịu lôi đánh bảy trăm chín mươi chín đòn lôi kình giáng xuống người. Thiên Dật phun một ngụm máu nhỏ, mọi người đều lại đỡ hắn dậy:
"Thiên Quân!!"
"Ta không sao!"
Ti Mệnh lo lắng chờ đợi bên ngoài, dù là thượng tiên canh giữ sách Thiên, nhưng chưa một lần dám mở vì tu vi không đủ, cũng vì sợ chịu thiên kiếp... một phần vì thiên quân.
Ngài từ Thập Thiên Tru đi ra, một tay ôm ngực, tay còn lại được Tổ Tước đỡ. Ti Mệnh xuýt ngất:
"Thiên Quân... ngài không sao chứ, long thể quan trọng hà tất.."
"Ta có chuyện quan trọng phải mở nó nên nhất định phải mở, không sao!"
"Chuyện gì quan trọng hơn cả Long Thể của ngài!"
Thiên Dật lắc đầu;
"Trẫm không sao! Tổ Tước đưa ta về phòng" ngài nhìn qua Ti Mệnh: "Ngươi đem sách Thiên đi đi!"
"Tuân lệnh!"
...
Thiên Dật ngã lưng xuống giường, mệt mỏi gọi mọi người ra khỏi phòng ngài... to mắt suy nghĩ... từ đó đến giờ, những Long Chí đều có sách Thiên ghi rất rõ, tại sao Dự Thương chỉ có ghi lúc nó trải qua lại không có tương lai, việc này là đa nghi cho Thiên Đình, càng lo sợ cho cả phàm nhân.
Tới đây, Thiên Dật liền gọi:
"Truyền Tử Lan!"
"Rõ!"
Ngài càng nghĩ càng không hiểu, Dự Thương rốt cuộc sẽ như thế nào, nếu không cẩn thận tương lai sẽ khó lường được. Không thể để nó thoát khỏi tầm mắt ngài. Việc sách thiên không ghi nổi thiên mệnh hắn có nghĩ hắn sẽ không chết... cũng đồng nghĩ với việc sa vào tà ma ngoại đạo là chuyện dễ như trở bàn tay, cũng như làm xằng bậy cũng khó mà lường được. Nghĩ hồi lâu, cung nữ bên ngoài liền truyền:
"Thiên Quân! Tử Lan đến!"
"Cho vào!" Người tên Tử Lan có tướng mạo rạng rỡ, nhưng ngũ quan quá đổi tầm thường... tu vi không cao, nhưng tâm tính lại cao ngút, áo tà ngà vàng... dáng vẻ quỳ xuống tâu Thiên Dật cũng nhẹ nhàng thanh thoát:
"Thần... Tử Lan lĩnh Thiên Quân!"
"Tử Lan miễn lễ!"
"Tạ Thiên Quân! Không biết ngài gọi thần đến có việc gì?"
"Có, rất quan trọng, trẫm muốn bàn với khanh! Ngồi trước đã!"
"Tạ bệ hạ"
Tử Lan điềm đạm vuốt ria, tay nâng vạc áo an toạ. Mắt kính trọng nhìn Thiên Dật.
"Trẫm vừa vận ba phần công lực mở sách Thiên của Ti Mệnh!"
Sắc mặt Tử Lan tái hẳn:"Tại sao?"
"Lúc Dự Thương ra đời, Lãnh Cẩn mất đột ngột, Thuyên Chi sau đó cũng mất theo. Nên ta thiết nghĩ điềm báo của Thiên Đình sắp đến mà lại quan trọng đến sự xuất hiện của Dự Thượng cháu ta. Nên lo lắng đã lệnh Ti Mệnh mở sách Thiên."
"Ngài đã thấy gì?"
"Chẳng thấy gì cả! Tất cả về thiên mệnh của Dự Thương chỉ là một màu trắng. Chỉ có quá khứ là hiện ra trên sách."
"Đúng như thần đã xem!"
"Khanh đã xem gì?"
"Dựa vào ngày Dư Thương Vương Gia được sinh ra... Tử Lan đã bấm thử một quẻ, rằng lúc Vương Gia tròn hai lăm vạn tuổi, ắt thiên đình sẽ hỗn loạn như chưa từng."
"Không thể nào! Ta chỉ lo thừa, Dự Thương nó rất hiểu chuyện làm sao có chuyện làm Thiên Đình lâm nguy!"
"Thứ lỗi thần nói thật! Dự Thương nên bị giết đi!"
"Hỗn Xược!" Thiên Dật đập bàn.
"Tử Lan biết lỗi" hắn bước ra dập đầu.
"Đường đường Dự Thương là cháu trẫm, trẫm lại chưa có hài nhi, nó như thế tử sau này, hộ thể lại là Long Chi, làm thể nào như khanh nói?"
"Theo Tử Lan, Dự Thương đúng là thế tử, nhưng vào ngày Thiên Quân đăng cơ, điềm lành và điềm xấu lại đan xen nhau xuất hiện cùng một thời điểm. Cũng có nghĩa, sự sống của Dự Thương và người sẽ trái nhau vào mười bốn vạn năm nữa! Bệ Hạ, thần biết người khó xử, nhưng trăm đường vẫn là giết... nếu Tử Lan có muốn hại Vương Gia, hà tất phải đi bẩm với ngài để mang tội chém đầu! Tử Lan đã ở cạnh Đế Quân trước đó, vốn trung thành một mực với Thiên Đình... suy cho cùng sẽ không hại người vô cớ! Xin Bệ Hạ tiện đường suy xét!"
Tử Lan dập đầu ba cái, Thiên Quân cau mày chóng tay trầm mặc... thật là Tử Lan có lý, nhưng không hẳn người sẽ giết Dự Thương, chắc hẳn còn đường khác cứu chữa. Một lẽ là do hắn là cháu ngài.
Lẽ nữa là do tỷ ngài đã đau cực hi sinh cả tính mạng để sanh ra tiểu tử này. Xưa nay cũng chưa làm gì nên tội. Hà tất phải đưa nó vào đường cùng. Thiên Dật hất cằm về phía Tử Lan:
"Khanh còn ý nào khác không?"
"..." Hắn vuốt vuốt lại râu, cố tìm ra cách để cứu chữa đứa cháu của ngài...
"Còn một cách!" Tử Lan khẳng định.
"Nói!!"
"Không được để Dự Thương phi thăng Thượng Thần, cũng như chỉ được làm tiên"
"Không thể nào!" Thiên Dật đau lòng nhăn mặt... vết thương bỗng nhiên tái phát.
"Thiên Quân! Ngài hãy nghe thần nói hết.." Thiên Dật xua tay ra lệnh tiếp tục.
"Trước tiên cứ để Vương Gia làm thượng tiên, ngài truyền lệnh cho Vương Gia xuống trần độ thế, khoá tu vi của ngài ấy, cùng lúc đó hãy để ngài lấy hết kí ức, lập thành người phàm... kêu Ti Mệnh cho ngài ấy tận hưởng dưới trần gian giúp phàm nhân độ thế. Khoá bảy tu vi của Vương Gia để khó mà qua lịch kiếp lại phi thăng thượng thần. Tử Lan sẽ cùng ngài lật lại sách Thiên, tìm Phật Tổ bàn chuyện đại sự... hỏi ra lẽ về sách thiên, sau đó dùng Hàn Băng Chi Viện để áp chế hết thiên mệnh của Dự Thương lấy sợi lông của Vô Cực mài thành viết thiên chỉnh lại sách Thiên để giữ mạng cho ngài ấy!"
"Sợi lông của Vô Cực? Khanh dựa vào đâu mà nghĩ có thể lấy thứ đó dễ như vậy!"
"Thần không dám chắc! Nhưng nếu để tự Dự Thương vào lấy... "
"Không được!!" Thiên Dật rót một tách trà nếm một ngụm... cau mày: "Chắc chắn... Vô Cực sẽ làm tổn thương nó!"
"Chỉ có một cách!" Tử Lan cúi đầu bất lực... Thiên Dật nhìn hắn, thở dài... số mệnh muốn sửa lại đã là chuyện khó, nói chi đến chuyện lấy sợi lông của Vô Cực quả thực đến cả quan âm cũng phải nghĩ lại.
"Chuyện này cần suy nghĩ lâu dài, trước mắt cứ để vậy một thời gian, trẫm sẽ xem xét kỹ rồi lệnh khanh đến!"
"Thần tuân lệnh!"
"Lui đi!"
"Thần cáo lui!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro