Thập Chân Tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


2.

Có nơi đen vô tận có đêm không ngày như Vô
Cực Hư Không thì cũng sẽ có nơi cảnh vật cây cối phát triển cực đại, muôn thú ở nơi đây toàn những linh vật có hình thể đẹp như ngọc, những thượng tiên muốn phi thăng thượng thần trước tiên phải đến nơi này tự thuần phục một linh vật để cưỡi, nếu không thể thu phục được coi như suốt đời chỉ là một tiểu tiên bình thường không phi thăng thượng thần. Nơi đây có cả trăm ngàn linh vật không sao đếm xuể nhưng tên của nó có ý nghĩa vô cùng to lớn. Được gọi là "Thập" bởi vì nó có mười vũ khí được trao cho những thượng thần có tu vi giỏi nhất, tài nhất để giữ chúng. Bọn chúng được nhốt vào mười hang động, mỗi hang động có một thần thú canh giữ, nếu muốn lấy thần khí này đầu tiên phải thu phục được chúng bằng cách khiến chúng phải thu mình cúi đầu khâm phục. Mười thần binh gồm:
"Quạt Luân Lưu, linh vật là Sóc Lưu
Vải Phác Quang, linh vật là Tằm Đan Thiết.
Đao Liên Chẩm, linh vật là Khuyển Dạ
Gươm Kiêm Tân, linh vật là Mão Lam
Bình Ngọc Tĩnh, linh vật là Nước Cam Lộ
Thế Cơ Nguyệt, linh vật là Tên Thanh Đài
Thần Xích Nan, linh vật là Rùa Cốt
Thương Trụ Vạc, linh vật là Khiết Trác
Đế Chân Thương, linh vật là Lửa Luận Thiên
Và Tiêu Chấn Tử, linh vật là Ngọc Trấn Đoan. Thập binh này, đã có chủ nhân hết sáu thượng thần và một người đã phi thăng thành Quan Âm. Quan Âm Bồ tát đã thu phục được Bình Can Lộ, Đao Liên Chẩm của Đế Quân Thiên Hải chính là gia gia của Thiên Dật bấy giờ. Quạt Luân Lưu do Mặc Liên giữ, Gươm Kiêm Tân do Thượng Thần Lãnh Mục làm chủ, Thương Trụ Vạc của Thiên Dật, Thần Xích Nan chính do Chi Thuyên, phụ thân Dự Thương giữ. Nhưng ngày ông qua đời, binh khí đó đã thất lạc nơi nào không ai thấu. Vải Phác Quang do Thượng Thần Tử Lan canh giữ. Cùng với những binh thần đó là những linh vật phục tùng chủ nhân với tu vi trên hai mươi mấy vạn năm.
Nếu Thần binh thiếu Linh vật sẽ mất đi một nửa sức mạnh. Thần Binh sẽ mạnh nếu Linh Vật được sống nhờ vào tiên khí của những thượng thần và sẽ mất đi nếu chủ nhân không còn tiên khí có nghĩa là sẽ biến mất vĩnh viễn. Bọn Thần binh sẽ đi đâu thì không thể nào lường trước được. Cơ duyên bén lại với chủ nhân khác gặp người trên Thiên Đình sẽ không sao. Nhưng người ngoài ma đạo chắc chắn sẽ đem hoạ đến Thiên Cung.
Trong Thập Thiên Tru chỉ còn mỗi ba thần thú và thần binh.
....
Tất nhiên người trong thiên hạ đều nói:
"Tứ Phương, Bát Hướng!" Thì chắc chắn ngoài Vô Cực Hư Không và Thập Thiên Tru thì còn lại hai nơi.
Hai nơi này một nằm ở phía Bắc, một còn lại nằm ở phía Tây. Quanh năm đều đóng. Một là Chân Cửu Hoạ. Hai là Tru Tiên Đài.
Chân Cửu Hoạ một đường dẫn đến nơi bốn bề là sương ảo, người nào bước chân vào đó nhất định sẽ không tìm được lối ra, người vào được duy nhất chỉ có Thiên Hải Đế Quân đã mất vào tám vạn năm trước, khi ngài bước ra phía sau còn vãn lại một màn sương dày đục đầy huyền ảo thương tích đầy mình, người vận y phục màu trắng máu bám đến nổi lạnh lẽo... xác thịt gần như trong suốt... Đao Liên Chẩm cũng mất dạng cùng linh vật ở chốn Chân Cửu Hoạ. Có nhiều vị tiên hỏi ngài, nơi đó như thế nào, ngài chỉ mỉn cười ngâm ra một câu thơ:
"Sương phủ là độc
Ảo mộng là gươm
Giác quan là kị
Động thủ là chết!"
Tru Tiên Đài và Chân Cửu Hoạ có liên quan đến nhau. Đế Quân Thiên Hải đã từng cùng lúc mở hai cửa đạo này... lần đó chấn động thiên cung, ngai vàng nứt nửa, các thượng tiên máu chảy thành sông do sương ảo bên Chân Hoạ kết với lửa lam xanh Tru Tiên khiến máu trong người dồn ra khỏi ngực, nhẹ thì mất nửa công lực, nặng thì liệt cả tứ chi... nhưng may thay lần đó có Phật tổ ra tay tương trợ... dùng hai bàn tay khoá lại Chân Hoạ cùng Tru Tiên, nên thương vong chỉ nhỏ từ con số mười mấy vạn thượng tiên chết, Đế Quân Thiên Hải liệt hết tứ chi.
Phật Tổ chỉ nói một câu: "Chân và Đài không thể mở cùng lúc... đại hoạ này may là ta tính ra kịp lúc, nếu sau này ngay lúc ta bế quan tu luyện, e là không thể cứu chữa!!"
Từ đó khi phụ thân của Thiên Dật lên ngôi, điều cấm kị nhất là không được mở Chân và Đài ra cùng một lúc.
Tru tiên Đài là nơi thần tiên nhảy vào sẽ bị lửa xanh làm trọng thương đến nguyên thần nghiêm trọng, nếu sơ suất sẽ không còn mạng vì nó bốn bề đều là biển lửa... không một con kiến có thể bò vào.
Một vị nương nương của Đế Quân Thiên Hải cũng là người mà ngài yêu say đắm, nhưng tiếc thay chỉ là một tiểu tiên nô tì bên cạnh ngài, ngày đêm mài mực, thổi đèn giúp ngài, nàng ấy đã cố gắng làm tất cả để phi thăng thượng thần nhưng tu vi còn quá nhỏ, lại không đủ khả năng mở cả cổng Thập Tru Thiên thì làm sao có thể thu phục linh vật trong đó. Nhưng Đế Quân ấy lại khuyên bảo nàng rất tận tình:
"Tiếu Khuyên đừng lo, ta dẫu gì cũng là Thiên Quân, nhất định sẽ có cách nạp nàng làm phi."
Mối tình bén duyên ở cạnh nhau được chín trăm lẻ bảy năm thì Thượng thần Điệp Uyên cũng chính là Nương Nương của cung Tiệp Đẩu đã phát hiện. Nương Nương liền tức giận đánh cho Tiệp Khuyên một trận:
" Hỗn Xược! Thân chỉ là một tiểu tiên nhỏ bé mà đòi làm nương nương! "
"Nô tỳ không dám!"
"Ngươi muốn tự nhảy Tru Tiên Đài hay vào Vô Cực Hư Không?"
"Đời này của Tiếu Khuyên lúc nào cũng chỉ có Quân Thượng trong lòng... dù nhảy Tru Tiên Đài hay Vô Cực Hư Không vẫn không màng!"
Điệp Uyên tức đến gân xanh nổi cộm trên mặt:
"Bổn cung nhất định cho ngươi toại nguyện!"
Thế là Tiếu Khuyên biến mất khỏi Thiên Đình vĩnh viễn.
Không lâu sao... Điệp Uyên hạ sinh Thiên Cơ... và Tiết Mục, cuộc sống gia đình ngài lại diễn ra một cách bình yên... nhưng Tiếu Khuyên vẫn là một nổi nhớ luôn dự trữ trong tim ngài. Một người vì ngài bỏ công tu luyện lên Thượng Tiên lại không phi thăng nổi Thượng Thần đã bị Tru Tiên Đài nuốt chửng.
Đó cũng là nổi bi ai nhất trong lòng gia gia của Thiên Dật.
Cũng có lần Đế Quân Thiên Hải vì muốn cởi bỏ luật này đã đến Vô Cực Hư Không náo động một phen, khiến Vô Cực vô cùng tức giận, nhưng vì nể mặt ngài là Thiên Quân trên vạn người, Vô Cực chỉ còn cách thu mình nghe lệnh:
"Ta muốn bỏ xuống luật này!"
Đao của ngài trỏ thẳng vào thành đá có khắc "Chỉ duy Thần và Thần kết ái... Tiên và Tiên... Nhân và Nhân.... Yêu Và Yêu..."
Vô Cực lắc đầu:
"Không thể"
"Ngươi muốn bỏ mạng ở đây hay gở bỏ luật cấm này?"
"Vô Cực không tuân chỉ!"
Lúc đó, do sắc trời thay đổi theo tâm trạng Thiên Quân nên trời đầy rẫy mây đen, sấm chớp cuồn cuộn, kéo về Vô Cực, khiến Vô Cực vô cùng khó xử... thấy thượng thần từ nhiều phương kéo đến, lại không muốn lay động đến Phật tổ.... Vô Cực chỉ còn cách ngoảnh mặt đóng cổng không ra.
May mà lúc đó Mặc Liên Thượng Thần đến kịp. Liền dạy dỗ Thiên Hải một phen. Nói rằng dạy dỗ cũng chẳng quá đáng vì Mặc Liên Thượng Thần đã bao nhiêu ngàn vạn tuổi đến cả bà còn không đếm xuể... Ngay cả Thiên Hải còn phải nể mặt vài phần nên đành lui về không tính toán. Cả đường chỉ vì thế mà Mặc Liên giải bày:
"Thân là Thiên Quân của Cung Đình lại muốn vì một tiểu thiên nhỏ bé mà phá đi luật cấm? Xin hỏi Thiên Quân làm vậy? Mặc Liên nên nhìn ngài thế nào đây?"
"...." Thiên Hải lúc đó chỉ cuối đầu không đáp.
"Ngài đừng để Thiên Cơ và Tiết Mục sau này phải lôi tật xấu này của ngài ra mà chê cười!" Mặc Liên lắc đầu.
"Trẫm đã chịu theo khanh về rồi! Khanh có để tai trẫm yên không?" Đế Quân Thiên Hải bổng lớn giọng.
"Ngài!!!!" Giận đến xanh mặt, Mặc Liên liền phẩy áo đạp Sóc Lưu mất dạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro