Lãnh Mục Thượng Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.
Suy tư về mọi chuyện một lúc lâu, Thiên Dật không biết theo lí nào cho phải, nếu theo lời Tử Lan nói, chỉ cần đưa Dự Thương xuống trần, phong ấn pháp thuật của hắn, để hắn trãi qua bảy cái khổ ở dưới phàm. Sau đó đưa hắn về nhưng chỉ trả lại ba phần công lực để tránh việc phi thăng thượng thần. Còn nếu tai kiếp chỉ xảy ra đến khi hắn hai lăm vạn tuổi thì cứ để hắn sống an nhàn hết phần này. Đến lúc hai lăm sẽ giam vào Vô Cực Hư Vô. Thế là coi như mọi chuyện đã xong. Nhưng lòng Thiên Dật vẫn muốn phong hắn làm Thế tử trước đã... vì đứa cháu này đã lấy được lòng tin của hắn.
Ngay sau ngày hôm đó, Thiên Dật liền cho người gọi các Thượng Thần đến điện, cùng với Dự Thương. Để bàn việc có nên cho hắn xuống trần lịch kiếp độ thế sẵn tiện phong hắn làm Thế tử Thiên Cung.

Mọi người ra vào chánh điện đông đúc. Dự Thương từ Vương phủ đến Cung Nan Diện của Thượng Thần Mặc Liên. Cảnh quan vô cùng tráng lệ với những đường điêu khắc nổi quy nga. Hắn khoác bộ y phục màu trắng ngà, mái tóc màu nâu nổi bật trên khuôn trang của hắn. Ngũ quan sắc nét, những đường nét như sợi thép đan sen vào nhau không lộ một chút điểm chê trách nào. Người hắn toả ra một mùi hương dìu dịu. Bước vào điện Nan, hắn phất áo quỳ xuống dập đầu ba cái... ngữ điệu vô cùng từ tốn, dáng vẻ lại cao cao thượng thượng:
"Thần Dự Thương tham kiến Thượng Thần Mặc Liên!"
Tấm màng mỏng khiến dáng bà trở nên ma mị, mái tóc được nô tì búi cao, trên đó là những cây trâm phụng bằng vàng không thể rời mắt. Tấm y phục như tôn lên dáng dóc thanh tao nhưng không mất đi nét nhẹ nhàng của bà. Tất cả chuẩn bị xong xuôi, Mặc Liên mới bước ra khỏi cánh màng mỏng, mỉm cười đỡ tay hắn...:
"Miễn lễ!"
"Tạ Thượng Thần!"
"Hôm nay Thiên Quân gọi, có lẽ là chuyện liên quan đa phần về con! Ta muốn dặn dò con, dù thế nào cũng không được cãi, mọi chuyện cứ nghe theo ý ta là được! "
"Vâng!"
"Tốt! Vậy chúng ta lên đường thôi!"
"Cung tiễn Mặc Liên Thượng Thần!"

......
Bước vào chánh điện, cung nữ hai bên từ từ quỳ xuống bái kiếm Vương Gia và Thượng Thần, cảnh tượng nguy nga lộng lẫy. Linh vật đứng trước điện ung dũng uy nghi.
Thiên Dật rót một tách trà nhâm nhi ậm ự, mọi người bắt đầu hướng về phía ra vào của hai người họ... hành lễ với Thiên Quân xong... họ ngồi vào vị trí của mình Thiên Dật bắt đầu dõng dạc nói:
" Hôm nay trẫm gọi các khanh ra đây là có chuyện cần nói! Vì trẫm chưa nạp thiếp nên chuyện có long chủng chuyện còn xa. Trẫm lại duy nhất có một đứa cháu là Dự Thương nên quyết định ban nó danh xưng Thế Tử. Các khanh thấy thế nào?"
Các Thượng thần bắt đầu tranh nhau bàn cãi. Mặc Liên quay sang nhìn Dự Thương, vẫn điềm đạm như vậy. Ánh mắt vẫn không lay động. Bà ghé sát người hắn:
"Con thấy sao?"
"Mọi chuyện do người quyết định!"
Mặc Liên thấy đứa trẻ này đúng là không màn chính sự, lại nghiêm nghị không hé nửa lời nên quyết định thay cũng là điều chí phải:
"Được!"
Thượng Thần bắt đầu cầm thanh bài tấu:
"Thiên Quân, về tình về lí thần thấy nếu lập Dự Thương làm Thế Tử nhất định phải phi thăng Thượng Thần đã!"
"Quân Thượng! Không được!" Tử Lan từ đâu đưa thanh tấu, mặt mày xanh xao hét lớn.
Thiên Dật đập bàn:
"Hỗn Xược!" Rồi quay sang Mặc Liên nói:
"Ta chỉ mới lặp Dự Thương làm thế tử, hà cớ gì để nó phi thăng Thượng Thần?"
"Nhưng sẽ có người muốn chiếm ngôi vị này thì làm sao Dự Thương đọ nổi?"
"Khanh đừng lo! Trẫm đã có quyết định xong mọi chuyện, chỉ muốn các khanh nắm rõ tình hình Thiên Cung. Chức Thế Tử sẽ được Dự Thương chính thức nắm giữ vào hai tháng sau. Còn việc trước mắt... ta sẽ cho nó xuống trần giang lịch kiếp!"
"Cái gì?" Mặc Liên hét lớn, người hoảng hốt đến nổi đứng mạnh dậy."Tại sao?"
"Mặc Liên! Ngài ngồi trước đã, ta dẫu gì cũng là Thiên Tử, chẳng lẽ không hiểu nổi những chuyện mình muốn làm sao?"
"Mặc Liên không dám!"
Thiên Dật dồn ánh mắt lên người Dự Thương:
"Dự Thương! Cháu thấy sao?"
Tay áo trắng ngà mờ ảo ma mị, đưa lên cung kính:
"Cháu xin hỏi, tại sao phải xuống trần?"
"Cứu nhân độ thế!"
"Bao lâu cháu sẽ được quay về. Tại sao không để cháu phi thăng Thượng Thần?"
"Tuổi cháu còn quá nhỏ để thuần phục linh vật!"
"Nếu cháu có thể thì sao?"
"Cháu cứ thử vào Thập Thiên Tru. Cháu muốn thử ta sẽ cho cháu thử... Thế Cơ Nguyệt là thần binh của Mặt Trăng, nếu cháu có thể lấy chúng và thu phục linh vật... nhất định ta sẽ đưa Long Thượng Chẫm cho cháu phi thăng Thượng Thần!"
"Được!" Dự Thương trả lời chắc như thép.
"Hai ngày! Hai ngày để cháu lấy Thế Cơ Nguyệt dâng lên cho Trẫm!"
"BỆ HẠ!" Thượng Thần Tử Lan sắc mặt ngày càng tệ, hắn phẩy áo bước lên dập đầu sát đất tấu:
"Thần Kháng chỉ!"
Thượng thần Mặc Liên đang vui vẻ uống trà vừa nghe Dự Thương được phi thăng Thượng Thần lại bị Tử Lan làm hỏng:
"Sao ngài lại kháng chỉ? Chẳng phải đối với một đứa trẻ mười một vạn tuổi đã vào Thập Thiên Tru thuần phục Thế Cơ Nguyệt, mới có thể phi thăng Thượng Thần! Có gì không ổn?" Mặc Liên cau mày ấm ức.
Tử Lan lắc đầu đau khổ:
"Thần có nổi khổ riêng! Thiên Quân xin ngài suy xét!"
Thiên Dật phất tay ra dấu tất cả bình tĩnh, người liếc nhìn sang Thượng Thần Lãnh Mục:
"Khanh thấy sao?"
Lãnh Mục choàng một bộ áo bào màu đen lụa, tóc người xoã như suối chảy dài miên man không dứt, hàng mày rậm hất lên trên trong tôn nghiêm bất khuất. Ánh mắt người đang nhìn chăm chú vào tách trà đang dở trên tay... Phất áo đứng dậy, thanh Gươm Kiêm Tân đặt trên bàn phát ra thứ ánh sáng điệm đạm:
"Thượng Thần Tử Lan là người bấm quẻ giỏi nhất Thiên Cung này! Nếu ngài ấy không muốn Dự Thương phi thăng thượng thần nhất định có thiên cơ. Nhưng ta thấy, Dư Thương văn võ song toàn, lại mang cốt của Long Chí. Đầu rồng xanh ngọc, thân rồng trắng muốt. Quả là một Long Chí hiếm hơn cả. Nhưng Vương Gia Dự Thương chỉ vừa Mười một vạn tuổi... dẫu Vương Gia phi thăng Thượng Thần mọi chuyện cũng không có gì đáng bận tâm. "
"Xin Thiên Quân suy xét!" Tử Lan quyết định không nói gì thêm... chỉ cố cầu xin Thiên Dật suy nghĩ cẩn trọng: "Tử Lan biết Thiên Quân coi Dự Thương như cốt nhục của mình! Nhưng ngài nên suy nghĩ nhưng lời Tử Lan nói!"
"Ta không tin... Dự Thương sẽ làm ra chuyện tày trời gì? Tử Lan ta hiểu nổi khổ của ngươi... nhưng ta đã hạ chỉ... nếu ta là thiên tử nhất định có thể ngăn chặn được thiên kiếp này!"
Mặc Liên nghe không hiểu liền quay sang nhìn Lãnh Mục, hai người lắc đầu trầm mặc.
"Nếu Thiên Quân lo cho an nguy của Dự Thương! Sau khi để Dự Thương phi thăng Thượng Thần hãy phong ấn tất cả pháp luật của cháu! Để cháu xuống phàm độ thế một thời gian, khi cháu về không cần trả lại tu vi cho cháu! Hiện tại cháu chỉ muốn phi thăng thượng Thần!"
"Được" Đúng là Thiên Dật phải lòng đứa cháu này, ý chí như thép, cốt cách thanh cao, quả thực rất giống Gia Gia của ngài:"Tốt! Ngày mai, Mặc Liên hãy đưa Dự Thương đến Thập Thiên Tru thu phục Binh Thần!"
"Thần Tuân Lệnh!" Mặc Liên đắc ý cười vui vẻ.
"Bãi triều!!!"
Thiên Dật bước đi, để lại một người quỳ giữa sảnh điện đầu không ngước lên. Mọi thượng thần lớn nhỏ đều bước ra khỏi chánh điện, cùng bàn tán về việc Tử Lan một mực không đồng ý Dự Thương phi thăng thượng thần, cũng khen ngợi tài trí ngút trời của đứa trẻ. Cả Chánh điện cô động lại, mọi thứ bắt đầu ảm đạm đi khi không còn tiếng bàn cãi như khi nãy. Thượng Thần Lãnh Mục cầm Gươm Kiêm Tân phất áo vừa định rời khỏi thì ánh mắt rơi lên người Tử Lan. Lãnh Mục quay sang y:
"Triều bãi rồi Tử Lan!"
"Ngươi thấy ta tức cười không?" Tử Lan vẫn cúi đầu không lay động.
"Không tức cười!"
"Từ lúc ta lên chức Thượng Thần đã vài vạn năm, cả Đế Quân Thiên Hải và Đế Quân Thiên Cơ đều nghe ta xem quẻ... tại sao Thiên Quân bây giờ đến cả một chữ cũng không lọt tai!"
"Thiên Quân có lý lẽ của ngài!" Lãnh Mục phủi vài hạt sương vướng trên áo ngài, điềm đạm.
"Ta không thuyết nổi là lỗi của ta!"
"Thôi thì tới đâu ta cùng tính tới đó, nếu ngài nói điều ngài cản là thiên mệnh thì sau này không chỉ mỗi mình ngài chống!"
"....." Thấy Y trầm mặc một thoáng, Lãnh Mục liền thở dài đỡ Y dậy:
"Ngày mai ta đi đến Thập Thiên Tru xem Dự Thương thuần phục Thế Cơ!" Tử Lan cuối cùng cũng nói được một câu.
"Được!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro