Chương 12: Cô đảo (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Ngộ Vãn sửng sốt một chút: " Hôm nay anh không đi làm sao?"

Giang Trầm giúp cô mặc quần áo, giống như thuở ban đầu.

Trước kia Từ Ngộ Vãn dính lấy anh, nhào vào trong lòng ngực anh muốn anh ôm, lúc anh đọc sách oa tiến trong lòng ngực anh, lúc ngủ cũng muốn nhảy lên giường bắt anh ôm eo mình, tắm rồi không vui mặc quần áo rồi quấn lấy anh bắt anh ôm mình ra ngoài, lau khô tóc cho mình.

Giang Trầm đúng là lãnh đạm, nhưng cô la lối khóc lóc chơi xấu yêu cầu anh làm những việc quá mức, trên mặt anh cũng không có biểu tình gì, nhất định sẽ thay cô làm tốt.

Cho nên nuông chiều cô, cô ở trước mặt anh làm trời làm đất, chẳng qua bởi vì anh cho phép.

Giang Trầm cẩn thận cởi áo sơ mi trên người cô ra, cẩn thận thay quần áo cho cô, không quá để ý nói: "Ngày nghỉ."

Từ Ngộ Vãn nhìn anh, như suy tư gì trong chốc lát, lại vô cùng cao hứng mà kéo kéo góc áo anh làm nũng nói: "Anh ơi, anh thật tốt nha."

Giang Trầm ừ một tiếng, yên lặng mà vì cô xử lý tất cả, ôm cô ra phòng ngủ.

Từ Ngộ Vãn oa ở trong lòng ngực anh, chóp mũi tràn đầy mùi hương thanh lãnh trên người anh.

Từ Ngộ Vãn nhìn gương mặt đã khôi phục sự lãnh đạm của anh, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi: "Anh à, còn có lần sau không?"

Giang Trầm hiểu cô hỏi gì, ôm cô đến huyền quan, nhìn đôi mắt cô: "Nếu em muốn."

Từ Ngộ Vãn lại sửng sốt, cảm thấy anh trả lời có lệ, bởi vì anh không đưa ra đáp án chính xác, cũng không nói cảm thụ của mình, nhưng hai đêm trước sự kịch liệt của anh không phải là giả, Từ Ngộ Vãn lại nguyện ý tin tưởng, anh thật sự nguyện ý biến thành của mình.

Giang Trầm đưa Từ Ngộ Vãn đưa đến trường học lại tự mình đưa cô đến phòng học.

Sau khi đưa cô đến buổi tọa đàm của giáo sư mà Từ Ngộ Vãn ái mộ, Giang Trầm hỏi cô: "Cần anh ở lại không?"

Loại cảm giác này.

Loại cảm giác này nó......

Đặc biệt như là, trở về khoảng thời gian trước kia của anh và cô. Tùy ý cô làm cái gì cũng được, anh đều bất động thanh sắc mà dung túng.

Thật giống như, thời gian đã quay trở lại.

Từ Ngộ Vãn nhớ đến ánh mắt anh hai tối trước.

Thâm, ám, tựa như bầu trời đêm màu đậm, hắc ám yên tĩnh, đưa cô đến với sự ôn nhu. Cô cảm thấy, đó là sự ôn nhu chưa từng có trong mắt anh trai, ôn nhu khiến cô tưởng rằng anh ấy yêu mình.

Cô tưởng rằng cô có thể cái gì cũng không hỏi, chỉ cần anh nguyện ý làm tình với cô.

Cho dù anh không nói, cô cũng có thể vẫn luôn kiên trì, rốt cuộc ngôi sao sáng kia cũng đã rơi xuống.

Từ Ngộ Vãn nhìn mặt Giang Trầm, không giống với gương mặt lúc trên giường, thanh lãnh, cười rộ lên rất đẹp, nói: "Không cần đâu, anh à."

Giang Trầm ừ một tiếng, đi ra hướng cửa phòng vài bước, lại xoay người xoa xoa đầu cô: "Lúc về thì gọi cho anh."

Từ Ngộ Vãn lại cười tủm tỉm: "Anh muốn tới đón em sao?"

Giang Trầm không tỏ ý kiến.

Vì thế Từ Ngộ Vãn tươi cười trên mặt càng thêm xán lạn: "Được ạ."

Chờ đến thân ảnh Giang Trầm hoàn toàn biến mất, Từ Ngộ Vãn mới thu hồi đôi mắt dính trên người anh .

Nhạc Khả đã nhìn cô từ lúc cô được anh ôm vào phòng học, còn may trong phòng học người cũng không nhiều, hành động của Giang Trầm làm càn như vậy cũng không có tạo ra xôn xao quá lớn.

Chỉ sau khi Giang Trầm rời khỏi Nhạc Khả mới tới gần Từ Ngộ Vãn, bát quái hề hề hỏi: "Tiểu Vãn, cậu làm sao vậy, anh cậu còn tự mình ôm cậu vào phòng học, đây là người anh tuyệt vời gì vậy, quá cưng chiều rồi!"

Từ Ngộ Vãn không trả lời cô ấy, chỉ là hỏi: "Rất cưng chiều à?"

Nhạc Khả gật đầu lia lịa, khoa trương mà nói: "Đương nhiên rồi, đãi ngộ này á, bây giờ anh em cũng có thể ở chung kiểu này à, mấy ông anh thời nay chỉ biết bắt nạt em gái thôi. Không phải tớ nói chứ, tớ cảm thấy đức hạnh này của anh cậu, cậu muốn cái gì có cái đấy, thậm chí cậu muốn mặt trăng anh cậu còn tặng kèm một ngôi sao đấy."

Không biết câu nói của cô ấy chọc trúng điểm nào của cô, Từ Ngộ Vãn ngẩn ra một chút, không biết vì sao có chút thất thần, cô cảm thấy chính mình hẳn là đa sầu đa cảm, vì thế lại lần nữa cười rộ lên, nói với Nhạc Khả: "Đúng rồi, anh trai tớ rất chiều tớ."

Vốn dĩ cô luôn khoe khoang về anh trai mình, lại chưa bao giờ nói anh cô chiều cô bao nhiêu, bởi vì cô biết tư tâm của mình, biết ý định của mình với anh, sợ hãi nếu mình khoe ra nhiều, ngay cả cưng chiều cũng không có, cô rất kiêng kị. Nhưng hiện tại giống như thật sự cảm nhận được, cho nên cũng không để ý, lo được lo mất.

Từ Ngộ Vãn quy quy củ củ học xong hai tiết, lại nghe được buổi tọa đàm của giáo sư mình thích, được lợi rất nhiều, tâm tình rất tốt, mua một ly trà sữa cùng Nhạc Khả mới gọi điện cho Giang Trầm.

Từ Ngộ Vãn liền hoà thuận vui vẻ ngồi  ở tiệm trà sữa, hai người không gặp nhau vào cuối tuần có rất nhiều chuyện để nói, Nhạc Khả thậm chí còn thừa nhận cô ấy có bạn trai.

Đám con gái luôn tò mò mấy chuyện bát quái, đôi mắt trừng sáng hỏi cô ấy ngọn nguồn.

Lúc hai người nói chuyện phiếm thì Giang Trầm gửi tin nhắn cho cô, nói anh đã tới rồi.

Từ Ngộ Vãn quay đầu, qua cửa kính pha lê của tiệm nhìn thấy xe Giang Trầm. Anh mặc áo sơ mi trắng, không đeo cà vạt, lộ ra xương quai xanh như ẩn như hiện. Bên dưới là quần tây đen, ống quần xắn lên một chút, lộ ra cổ chân đẹp.

Cũng không biết outfit hôm nay của anh quá chú ý hay là khí chất của bản thân, thời điểm nhàn nhàn đi đến cổng trường thật thu hút ánh mặt mọi người, mấy cô gái trẻ tuổi lại xinh đẹp thấy anh bước vào, hưng phấn mà biểu đạt sự kích động cùng thưởng thức.

Nhạc Khả cũng theo tầm mắt cô nhìn ra ngoài, thấy thân ảnh Giang Trầm liền tán thưởng nói: "Không phải chứ, khí chất này của anh cậu, quá là tuyệt, sao anh cậu có thể khiến người khác muốn đến gần lại không dám chứ? Chậc chậc chậc, cậu thấy mấy người đang nhìn anh ấy không, nếu không phải khí chất người sống chớ gần trên người anh cậu, thì đã muốn nhào lên xin infor rồi."

Từ Ngộ Vãn ở tiệm trà sữa nhìn trong chốc lát, cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, phục hồi tinh thần thì nhận ra, cô có chút ghen rồi.

Vì thế cô theo Nhạc Khả nói: "Đúng vậy."

Cũng không biết là trả lời cho câu nào, về việc gì.

Nhưng động tác đứng lên của cô lại là không được xía vào.

Cô thừa nhận bản thân hư, lòng dạ có chút hẹp hòi, nhưng thật là không thể chịu đựng được người khác nhìn Giang Trầm bằng ánh mắt nóng bỏng. Cô đối người này, dục vọng chiếm hữu bùng nổ.

Cô muốn đi đến, nói cho mọi người, người này là của cô.

Cô suy nghĩ như thế, cũng thật làm như vậy. Chạy tới ôm cổ Giang Trầm, ngọt ngào nị nị mà gọi anh trai, nhìn mọi người xung quanh kinh ngạc thất vọng mà mừng thầm, nhìn Giang Trầm duỗi tay ngăn lại tư thế của cô mà tâm sinh vui sướng.

Giang Trầm dường như chưa bao giờ bài xích tiếp xúc thân mật với cô ở ngoài, cái này làm cho Từ Ngộ Vãn thỏa mãn, lại hung hăng ngang ngược.

Từ Ngộ Vãn ở trước mặt anh làm ra vẻ kéo dài ngày thịnh, đại khái không thể nào hoàn toàn biến mất, chỉ cần Giang Trầm cho cô sắc mặt, cô có thể đem tâm trạng vui vẻ chạy khắp nơi trong nước

Vì thế chờ đến lúc mấy người mơ ước Giang Trầm hậm hực đi hết, Từ Ngộ Vãn nói: "Anh à, sao anh lại có thể như vậy chứ."

Giang Trầm vô cớ bị chỉ trích cũng không biểu tình gì, chỉ là ánh mắt trầm tĩnh mà nhìn cô, đợi câu nói tiếp theo của cô.

Mà Từ Ngộ Vãn buông cổ anh ra, cố ý cau mày nói: "Sao lại lộ hết mắt cá chân rồi, bộ dáng này của anh không ai chống cự được đâu! Đều bị người khác xem hết!"

Cô nhăn mặt lặp lại: "Anh chỉ có thể cho em xem thôi!"

Mà sau một khắc, Giang Trầm cơ hồ là cười, tay vuốt ve cô, theo cô nói: "Được rồi, chỉ cho một mình em xem."

-

Từ Ngộ Vãn cùng Giang Trầm qua những ngày không ngừng nghỉ.

Từ Ngộ Vãn đi học, Giang Trầm đi làm. Bọn họ ôm, hôn môi, làm tình.

Này đại khái, là sinh hoạt mà Từ Ngộ Vãn từng hi vọng nhất.

Thứ tư Từ Ngộ Vãn không có tiết buổi sáng, một hai phải quấn lấy Giang Trầm đòi cùng đi bệnh viện với anh.

Giang Trầm không cự tuyệt, dẫn theo cô cùng đi.

Giang Trầm là một bác sĩ đặc biệt của bệnh viện, không nhận khám, chỉ làm phẫu thuật. Văn phòng cũng ngăn cách với thế nhân ở lầu mười. Nhưng Giang Trầm có danh tiếng ở viện của bọn họ, là một nhân tài cao cấp mà viện trưởng dùng rất nhiều tiền để mời về, xác suất thành công khi giải phẫu là trăm phần trăm, năm ấy vợ thị trưởng cần phải phẫu thuật tim, y học đánh giá xác suất thành công là 19%, Giang Trầm chủ động tiếp tay, tự mình thao đao. Tất cả mọi người cùng thị trưởng nói xác suất là 19% gần như là không thành công, bảo anh chuẩn bị tâm lý tốt, chỉ có Giang Trầm nói cho ông ấy, "Tin tưởng tôi."

Mà sự thật cũng theo lời anh nói, phẫu thuật rất thành công. Trên tuyệt lộ mà tìm ra được sự sống mới, chính là Giang Trầm.

Một trận thành danh, rất nhiều người ngay từ đầu trầm mê mỹ mạo của anh cũng bắt đầu bị thuyết phục với kỹ năng cùng năng lực của anh, vì thế lại ôm một đống fan.

Giang Trầm không lý giải tư duy của bọn họ, bị người mù quáng theo đuổi không phải mong muốn của anh, nhưng anh cũng vô pháp ngăn cản, liền chỉ có thể để nó này phát triển.

Mọi việc của Giang Trầm luôn là trọng điểm mà các nhân viên y tế chú ý, lần này anh bất động thanh sắc dẫn theo một cô gái tới bệnh viện mọi người đều thực kinh ngạc, sôi nổi bất động thanh sắc tới vây xem.

Từ Ngộ Vãn hầu như đều là lúc Giang Trầm tăng ca vào đêm khuya mà đến, chưa quang minh chính đại mà nghênh ngang đến vào buổi sáng bao giờ, Giang Trầm cũng chẳng nhàn rồi nói với mọi người anh có một cô em gái, cho nên mọi người đều rất tò mò về Từ Ngộ Vãn, Từ Ngộ Vãn thấy mọi người tò mò cũng tò mò, theo Giang Trầm vào văn phòng nhịn không được qua nếp gấp cửa sổ xem phản ứng của họ, cảm thấy rất có ý tứ.

Giang Trầm có một ca phẫu thuật vào buổi sáng, cho nên không có quá nhiều thời gian bồi Từ Ngộ Vãn. Từ Ngộ Vãn cũng không để bụng, tỏ vẻ mình có thể tự tìm trò mà chơi.

Nhưng lúc Giang Trầm chuẩn bị đi thì chặn anh ở cửa, nhìn Giang Trầm cười không có ý tốt: "Anh có muốn hôn một cái không?"

Giang Trầm còn chưa phản ứng, Từ Ngộ Vãn liền ôm lấy eo anh, lót chân đi hôn môi anh. Giang Trầm cũng thuận thế liếm mút  môi cô, đầu lưỡi, hàm chứa đầu lưỡi cô, bá chiếm hô hấp của cô.

Từ Ngộ Vãn cảm thấy, mỗi một lần cùng anh hôn môi, cô lại rung động một lần nữa, loại cảm giác này, giống như là, một đứa trẻ lâu không ăn ngọt, đầu lưỡi sáp đến phát khổ, chỉ cần làm nó nếm đến một chút ngọt, liền hận không thể ngày ngày ngâm mình trong đường.

Hận không thể hoàn hoàn toàn toàn bá chiếm.

Cho nên Từ Ngộ Vãn thích hôn môi, thích ôm, thích làm tình, bởi vì muốn vẫn luôn vẫn luôn ngâm mình ở mật đường.

Giang Trầm rời đi.

Từ Ngộ Vãn ngồi trong văn phòng cua anh, nhìn bàn làm việc của anh đến phát ngốc, ngây ra một lát, lại nhịn không được cười rộ lên. Cô thật sự cảm giác được hạnh phúc.

Tình yêu của cô, hèn mọn lại yếu ớt, mẫn cảm lại vô lực, hãm sâu trong đó ngày qua ngày. Chính là chỉ cần Giang Trầm cho cô một chút hy vọng, chẳng sợ anh cái gì cũng không nói, cô đều có thể tìm được biện pháp trấn an mình.

Từ Ngộ Vãn kỳ thật trước đó đối với cái gì cũng chưa đặc biệt để ý, bởi vì từ trước tới nay cái gì cũng có được rất dễ dàng. Sau đó cô đồng dạng vô dục vô cầu, điều duy nhất mong muốn là Giang Trầm.

Từ Ngộ Vãn cầm di động gửi tin nhắn cho Nhạc Khả: 【Tớ theo anh tớ đến bệnh viện nè! Mấy người ở bệnh viện đều tưởng tớ là bạn gái anh ấy kkk】

Nhạc Khả rep rất nhanh: 【Anh cậu đối với cậu rất tốt mà, hiểu lầm là chuyện bình thường, tớ vẫn bảo anh cậu rất chiều cậu, nếu không phải trong mắt anh cậu không có tình dục với cậu, thì tớ cũng hoài nghi anh cậu có phải thích cậu không, mới chiều cậu như thế này.】

Từ Ngộ Vãn không nghĩ tới sẽ là tin nhắn như này, sửng sốt một chút: 【Cái gì cơ?】

Lại nhắn: 【Vì sao cậu lại nói như vậy? 】

Không có tình dục à? Từ Ngộ Vãn lặp lại nhấm nuốt những lời này, tự nhiên nhớ tới lúc Giang Trầm ở trên giường. Gợi cảm, sắc khí, sẽ dùng sức tiến vào thân thể của cô, sẽ giống vĩnh viễn ôm không đủ dùng sức ôm lấy cô, vuốt ve cô.

Chỉ có đôi mắt vẫn luôn luôn  bình tĩnh.

Từ Ngộ Vãn nói lần tiếp theo muốn nhìn vẻ mặt cua anh, nhưng kỳ thật mỗi một lần kề bên lúc lên đỉnh Giang Trầm sẽ che lại đôi mắt của cô. Cô có thể nghe được một chút tiếng thở dốc của anh, cảm nhận được thân thể nóng rực của anh, duy chỉ có vẻ mặt cùng ánh mắt của anh là không nhìn được.

Mà lúc cao trào, cho dù anh có nói mấy câu cực kì xấu hổ, biểu tình cũng vẫn bình tĩnh đến lãnh đạm.

Từ Ngộ Vãn nhìn không hiểu thâm trầm trong ánh mắt anh, liền quyết định tin tưởng thân thể anh.

Anh ấy không lãnh đạm, có phải thật ra anh ấy đối với mình không phải không có tình dục?

Nhưng người ngoài cuộc luôn tỉnh táo.

Nhạc Khả nói: 【Đúng đấy, anh cậu chiều cậu đúng là khiến người ngoài ghen tị đỏ mắt, nhưng thương yêu cũng có giới hạn, với em gái mình, thương có thể thương, nhưng cũng không thể tồn tại tình dục, nếu có thì không phải biến thái à. 】

Cô vẫn luôn cho rằng anh không phải không có tình dục, cô vì anh nhiệt liệt cùng chủ động tìm lấy cớ. Mà người khác liếc mắt một cái nhìn thấu.

Từ Ngộ Vãn sửng sốt.

Cô nửa ngày chưa trả lời, Nhạc Khả liền gửi cho cô một tin: 【À đúng rồi, cậu biết chưa, cô thiên kim của Tống thị, cái cô nói chuyện với anh cậu trong quán cà phê ý, Tống Khê Nhiên, cô ta bị điên rồi. 】

Từ Ngộ Vãn nhìn thấy tin này, ngón tay vô ý thức mà siết chặt di động: 【Sao cơ?? 】

Cô bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.

Nhạc Khả gửi một tin tức cho cô: —— Một tháng trước thiên kim Tống thị Tống Khê Nhiên bị phát hiện ngất ở nhà, lúc đưa đến bệnh viện, như trở nên điên khùng, hành vi thác loạn. Sau chẩn bệnh, chẩn đoán chính xác vì tinh thần thất thường.

Từ Ngộ Vãn hoàn toàn giật mình tại chỗ.

Một tháng trước, vừa vặn là khoảng thời gian cô bị Tống Khê Nhiên khinh nhục.

Cũng là lúc, Giang Trầm bỗng nhiên trở nên nhiệt tình với cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro