Chương 13: Cô đảo (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Giang Trầm trở lại văn phòng thì Từ Ngộ Vãn đã không còn ở đấy rồi.

Cầm lấy di động đặt trên bàn làm việc, cô đã để lại tin nhắn, nói giảng viên bất ngờ đổi tiết, bản thân tự đi học trước.

Giang Trầm rũ hạ lông mi, nhắn "Ừ" trả lời cô.

Phía bên kia nhận được trả lời của Giang Trầm, Từ Ngộ Vãn,  lại không phải đi học.

Cô nhìn chằm chằm tin nhắn của Giang Trầm hồi lâu, nhìn đến đôi mắt phát dại, phát đau, mới tắt khung chat của hai người.

Rời khỏi màn hình, lại nhìn đến tin nhắn Nhạc Khả gửi cho cô: "Không phải bọn đàn ông đều chỉ nghĩ bằng nửa thân dưới thôi sao, không có việc gì mà cứ bảo cương là cương được. Nếu muốn biết một người con trai có thích một cô gái không thì, xem cậu ta có dục vọng với cô ấy không. Mà em yêu hỏi cái này làm gì thế?"

"Không có gì."

Cô trả lời.

Chỉ là muốn xác nhận một việc.

Từ Ngộ Vãn từ trước đến nay biết bản thân hèn mọn, thích hèn mọn, trả giá hèn mọn, nhưng cho dù như vậy, cô cũng không cảm thấy mình đáng thương, càng không cần người khác thương hại.

Cô tự cho mình là đúng, ngôi sao cô muốn đã rơi xuống rồi, lòng cô tràn đầy vui mừng, tự mình an ủi, nhưng sự thật là ngôi sao tưởng như đã rơi xuống kia chỉ ban phát xuống một ít ánh sáng, anh cảm thấy cô đáng thương. Té ngã nhiều lần như vậy, bị thương nhiều lần như thế, còn muốn bò lên trên, là vì cái gì chứ?

Đúng vậy, là vì cái gì chứ?

Từ Ngộ Vãn cũng muốn hỏi chính mình.

-

Giang Trầm về nhà đã là 10 giờ tối, từ trước tới nay anh đều muốn tăng ca một lúc, Từ Ngộ Vãn đã quen.

Nhưng khi mà anh tăng ca, cô không chủ động liên hệ với anh, anh cũng chẳng gọi điện thoại cho cô.

Còn cho rằng anh chủ động, rốt cuộc nguyện ý bố thí tình yêu cho cô, hóa ra lại chẳng phải như thế, chỉ là phán đoán của chính xô.

Cô cũng cảm thấy bản thân làm ra vẻ, chính mình làm, ngay từ đầu Giang Trầm nguyện ý chủ động cùng cô làm tình, cô liền cảm thấy thỏa mãn, cứ tưởng có thể mặc kệ bất cứ lý do nào, chỉ cần anh nguyện ý là được rồi. Nhưng mà sau này lại cảm thấy, dường như cô chẳng thể chấp nhận lý do không phải vì yêu từ anh rồi.

Đại khái là bởi vì, với hiểu biết của cô về Giang Trầm, trước nay không nghĩ tới anh là một người không yêu cũng có thể làm tình.

Cho nên chịu không nổi.

Từ Ngộ Vãn uống bia, trên mặt đất còn có mấy chai ngã trái ngã phải .

Trên mặt Từ Ngộ Vãn hơi đỏ, trong mắt có ánh nước, lúc nhìn Giang Trầm có chút mê ly, có vẻ là say rồi..

Giang Trầm mày hơi nhíu lại tưởng không thể phát hiện, đi qua bế cô lên khỏi mặt đất, "Sao lại uống rượu rồi."

Từ Ngộ Vãn thuận thế ngả vào vai anh, cười cười, sóng mắt mê ly, tựa một nàng yêu tinh.

"Thì, muốn thì em uống nha."

Giang Trầm ôm cô vào phòng tắm, Từ Ngộ Vãn ngẩng đầu ở trong lòng ngực anh, trong ánh mắt toàn là nước, ngón tay xoa cằm anh.

Từ Ngộ Vãn lớn lên giống Giang Trầm ít nhất năm phần, nhất tần nhất tiếu nên là càng giống. Chỉ có đôi mắt là khác, Từ Ngộ Vãn là mắt phượng, cười rộ lên vũ mị, tựa hồ tựa yêu, câu nhân. Nhưng Giang Trầm là mắt đào hoa, thâm thúy bức người, lúc nhìn người khiến người ta ảo tưởng trong đó có tình.

Cho nên Từ Ngộ Vãn luôn luôn hiểu sai ý.

Từ Ngộ Vãn đợi anh thả mình trên cái ghế trong phòng tắm, lúc đứng dậy xả nước nóng, bỗng nhiên kéo vạt áo anh, chờ anh quay đầu lại, lại lộ ra một nụ cười mê ly mê hoặc: "Anh à, làm nhé."

Động tác Giang Trầm liền dừng lại, cứ để cô  ôm, thật lâu sau, ừ một tiếng: "Em muốn làm thì làm."

Từ Ngộ Vãn nói: "Thật không, vậy làm đi, em muốn làm."

Vì thế Giang Trầm một lần nữa bế cô lên, hướng vào phòng ngủ.

Giang Trầm cởi quần áo cô rất chậm, từ từ cởi nút thắt, lại chậm rãi kéo khóa váy ở phía sau xuống, lộ ra quần lót tinh xảo cùng áo ngực.

Từng bước một, động tác thong thả mà nhẹ nhàng, nhìn thật giống như vô cùng quý trọng.

Lúc tay anh dọc theo xương hông đảo qua lưng , Từ Ngộ Vãn lại bỗng nhiên hô dừng.

Từ Ngộ Vãn ngồi dậy ôm lấy cổ anh, lả lướt mà cười rộ lên, "Anh à, mấy lần trước đều là anh giúp em cởi quần áo, lần này, để em giúp anh cởi nha."

Tay cô mò tới mấy cái cúc, linh hoạt mà cởi ra cái đầu, lại bị tay Giang Trầm cầm lại.

Bọn họ không tiếng động mà đối diện.

Từ Ngộ Vãn biết đây là cự tuyệt.

Từ Ngộ Vãn  dừng lại, tiếp tục cười: "Được rồi, không cởi thì không cởi, tự anh làm nhé."

Tầm mắt lại đảo qua ngón tay anh: "Thế còn, miệng vết thương, cho em xem đi."

Giang Trầm lại vẫn trầm mặc, bàn tay nắm tay cô vẫn rất chặt.

Thật lâu sau, Từ Ngộ Vãn rốt cuộc từ bỏ, một lần nữa nằm trở lại trên giường, thoát khỏi bàn tay của Giang Trầm, cánh tay che đôi mắt của mình.

Thất thanh bật cười.

Cười cười, mà nước mắt lại qua khe hở của cánh tay và khóe mắt rớt xuống dưới.

Cô đột nhiên hỏi: "Giang Trầm, em yêu anh, anh có yêu em không?"

Nghe không được câu trả lời của Giang Trầm.

Cô đã sớm biết.

Vì thế Từ Ngộ Vãn nói: "Anh trai à,  em nói rồi, anh không yêu em cũng không sao cả, emcó thể, vẫn luôn vẫn luôn kiên trì, chẳng ngại anh không bao giờ đáp lại. Nhưng anh đột nhiên đáp lại, em cho rằng, em đã thành công rồi......"

Thanh âm của cô bắt đầu nghẹn ngào: "Em  thật sự...... Thật sự cho rằng mình  thành công rồi, nếu không phải, nếu không phải em biết được Tống Khê Nhiên cô ấy điên rồi, nếu không phải......"

Nếu không phải người khác giúp cô nhìn rõ.

Trong mắt một người đàn ông không có dục vọng với mình, sao có thể yêu mình được, Từ Ngộ Vãn, sao mày có thể ngu ngốc đến vậy?

"Anh à, anh có biết hay không, em thà rằng anh chưa từng đáp lại em."

Còn tốt hơn bây giờ khiến cô như bị ngàn đao đâm qua.

Nước mắt cô giàn giụa, bỗng nhiên lại ngồi dậy, nắm lấy tay trái của anh, tránh đi cổ tay của anh, "Thương thế của anh, căn bản không phải...... Không cẩn thận khiến mình bị thương đúng không?"

"Em ngẫm lại, từ khi bắt đầu, đã có vết thương từ lâu đúng không? Cho nên, làm tình cùng em lại không khác gì một con dao à? Khiến anh ghê tởm đến thế sao? Ghê tởm tới mức tự thương tổn bản thân?"

Cô nói rồi mạnh mẽ cởi nút cổ tay ái của anh, Giang Trầm không cản. Cổ tay áo vén lên trên, quả nhiên, vết thương vốn dĩ phải khép lại, lại có vệt máu đỏ tươi đến chói mắt thấm ra khỏi băng gạc.

Mà băng gạc vốn chỉ nên ở cổ tay, giờ này khắc này, đã lan ra toàn bộ cánh tay.

Từ Ngộ Vãn nhìn thấy cánh tay toàn là băng gạc của anh, có thể nghĩ được rằng bên dưới đang che giấu những vết thương vô cùng dữ tợn.

Nước mắt của Từ Ngộ Vãn thật sự không đáng tiền, không chịu khống chế mà rơi xuống, một giọt lại một giọt rơi xuống đùi mình.

Giang Trầm không nói chuyện, ngón tay lại dán lên mặt cô, chạm được nước mắt  lạnh lẽo.

"Em đoán đúng rồi, có phải không."

Cô nói.

Cô cho rằng, trước nay đều chỉ là coi cho rằng.

Từ Ngộ Vãn lại nhớ đến những lời của Nhạc Khả.

"Anh của cậu yêu thương cậu thật đấy."

Đúng vậy, thật thương yêu mà, biết cô bị bắt nạt, cảm thấy cô đáng thương, vì thế thương hại, vì thế chiều, em gái muốn cùng anh làm tình, anh cũng thay đổi bộ dạng lạnh nhạt trước đó, bày ra bộ dạng tự nguyện, cô muốn làm liền làm, lúc dùng sức tiến vào thân thể cô, đến cô cũng sẽ bị lừa, thật sự cho rằng, anh ấy rất yêu mình.

Từ Ngộ Vãn khóc không thành tiếng, nước mắt tụ thành mảng lớn tầm ướt bàn tay dán trên mặt cô của Giang Trầm

"Giang Trầm......" Cô khóc đến thở hổn hển, hỏi anh: "Có phải anh cảm thấy em rất đáng thương không."

Giang Trầm không có khả năng trả lời cô, nhưng anh hôn cô.

Giang Trầm hôn lên mang theo mười phần thương tiếc cùng mềm nhẹ, thật sự giống như là, người này là tình yêu của đời anh, mấy cái hôn liên tiếp, đều phải thật cẩn thận.

Anh liếm láp môi cô, dây dưa đầu lưỡi cô, hôn đến ngọt ngấy.

Trong phòng ngủ thậm chí đã có tiếng nước.

Thật lâu sau, Giang Trầm buông cô, ánh mắt đạm bạc mà nhìn đôi môi bị hôn đến đỏ bừng của cô.

Mà Từ Ngộ Vãn nước mắt rơi xuống, lại cười rộ lên, nhìn Giang Trầm nói: "Anh à, sau này không được làm mình bị thương. Cũng...... Không cần phải."

Cô nên đi rồi.

Là bởi vì, muốn từ bỏ.

Chưa có cái gì cô muốn mà lại không có, vậy mà lại nếm thử được ở chỗ anh mình.

Khiến mình đầy thương tích, một trái tim chân thành bị giẫm đạp đến mức tận cùng.

Cô muốn trốn đi.

Cô rất đau.

Cô lại nhớ đến Nhạc Khả nói —— "Cậu muốn cái gì anh cậu cũng đáp ứng cái đấy."

Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn đều là như thế này, Giang Trầm tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng cô biết, mình muốn, Giang Trầm đều sẽ cho cô. Nhưng mà, cuối cùng, anh cũng chỉ cho được đến vậy.

Chung quy là, anh sẽ không cho cô chút ảo tưởng nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro