Chương 14: Cô đảo (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Ngộ Vãn dọn về ký túc xá.

Trước kia cô dùng lý do không quen ở ký túc xá mà giãy đành đạch ăn vạ ở nhà Giang Trầm, cũng chỉ muốn có thêm ít thời gian ở riêng với anh.

Nhưng bây giờ không cần nữa rồi.

Nhạc Khả kinh ngạc với việc cô chuyển đến ký túc xá, hỏi: "Cãi nhau với anh cậu à?"

Từ Ngộ Vãn không tỏ ý kiến, chỉ là nói: "Tớ dọn về đây chẳng phải càng tiện cho chúng ta phá phách với nhau sao."

Nhạc Khả cảm thấy rất có đạo lý, tán đồng. Cô cảm thấy, với quan hệ của Từ Ngộ Vãn và Giang Trầm, cho dù cãi nhau, chắc chắn Giang Trầm sẽ đến dỗ cô ấy, không chừng chưa đến hai ngày cô ấy lại về nhà, còn không bằng thừa dịp hiện tại có thời gian cùng Từ Ngộ Vãn quẩy hết mình.

Cái cuối tuần thứ hai Từ Ngộ Vãn dọn về ký túc xá, Nhạc Khả dẫn cô đi gặp bạn trai của mình.

Nghe nói là tay ghita kiêm hát chính của một ban nhạc ngầm , Nhạc Khả lần đầu nghe bọn họ hát thì quen biết hắn ta, lại trao đổi phương thức liên lạc, nói chuyện mấy tháng, thả thính qua lại thế là ở bên nhau.

Bạn trai của Nhạc Khả tên Tô Khác, sớm nghe Nhạc Khả nói mình có một người bạn rất thân, lần này rốt cuộc tìm được cơ hội mời các cô ăn cơm.

Tô Khác đẹp không theo kiểu truyền thống, là kiểu vẫn còn chút khí chất thiếu niên trương dương, tóc nhuộm màu nâu, mấy cái bím dây thừng buộc ở sau đầu, tai xỏ mấy cái khuyên phát sáng lấp lánh. Liếc mắt nhìn cũng biết mà một người li kinh phản đạo*, nhưng lúc cậu ta cười lên thì quả thật tinh thần phấn chấn mười phần, khiến người xem qua khó quên.

(*) li kinh phản đạo: ngang ngạnh; bướng bỉnh; phản đạo; bất trị; chống đối; phản loạn; trái nguyên tắc; đại nghịch bất đạo; bội bạc

Nhạc Khả cũng thẳng thắn thành khẩn bản thân bị thu hút đầu tiên là gương mặt cùng nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời đó.

Là vẻ đẹp không giống với Giang Trầm.

Không thể nói ai đẹp hơn ai, một người như nước một người tựa lửa, nhưng đều rất thu hút sự chú ý của mọi người.

Từ Ngộ Vãn nghĩ đến Giang Trầm hoàn toàn là theo bản năng, lúc lấy lại tinh thần mới phản ứng bản thân lại nghĩ đến anh, trong lòng ảm đạm.

Lấy ra di động nhìn.

Cô  dọn về ký túc xá đã hai tuần, nhưng Giang Trầm chưa hề gửi cho cô lấy một cái tin nhắn, một cú điện thoại. Con gái cứ mâu thuẫn vậy đấy, ngoài miệng nói muốn từ bỏ, kỳ thật luôn là tâm vẫn còn hy vọng lắm.

Thoạt nhìn Giang Trầm còn lý trí hơn cô, quyết tuyệt hơn cô nhiều.

Có lẽ cô xuất thần lâu quá, thế cho nên Nhạc Khả gọi cô mấy lần cũng không nghe được. Phục hồi tinh thần lại mới nói xin lỗi.

Nhạc Khả thấy sắc mặt cô không tốt, có chút lo lắng hỏi: "Tiểu Vãn, cậu  không sao chứ."

Tô Khác nghe vậy cũng nâng lên tầm mắt nhìn về phía cô.

Cô cười một cái, lắc đầu: "Tớ vào toilet một lúc, hai người cứ nói chuyện đi nhé."

Từ Ngộ Vãn đi toilet rửa mặt, nỗ lực quên đi những suy nghĩ về Giang Trầm. Lại đứng trước gương một lát, bình phục nỗi lòng mới xoay người ra hướng cửa.

Lại thấy Tô Khác ở cửa WC, tay cầm điếu thuốc, cả người dựa vào ven tường.

Từ Ngộ Vãn đương nhiên theo bản năng cho rằng Nhạc Khả cũng ở đây. Liền hỏi: "Ca Cao cũng ở WC à?"

Nhưng Tô Khác lại quay đầu cười với cô, ý vị không rõ, cà lơ phất phơ mà nói: "Không có, chỉ có một mình anh thôi."

Từ Ngộ Vãn nghe ra trong giọng hắn ta có ý ngả ngớn, có chút nhíu mày, gật gật đầu tiếp tục đi ra ngoài.

Tô Khác lại dùng một cánh tay chặn ở khung cửa, ngăn lại đường đi của cô.

"Đừng có gấp." Hắn ta cong mắt lên người: "Đừng nóng vội, cô em à, nói thẳng đi, tôi với cô em có hứng thú đấy, thế nào, chịch với anh một lần không, cái đấy của anh đây to lắm, đảm bảo làm cô em vừa lòng."

Thằng chó.

Từ Ngộ Vãn không thể ngăn chặn mà chửi tục một câu trong lòng. Như vậy tình tiết máu chó như vậy đừng có ứng lên người cô, cô vừa mới trải qua một chuyện còn máu chó hơn đấy, cảm ơn.

Từ Ngộ Vãn sắc mặt không vui mà nhìn hắn ta, trong ánh mắt bài xích rõ ràng: "Ca Cao  là bạn tốt nhất của tôi, nếu một ngày cậu ấy thương tâm chỉ vì anh, thì anh cứ chuẩn bị sẵn tinh thần chết đi. Làm phiền tránh ra."

Trời sinh Tô Khác tính tình đã rất phóng túng , gặp được người có tính cách mạnh mẽ như vậy lại càng hưng phấn, vốn dĩ chỉ ngăn Từ Ngộ Vãn lại, lúc này trực tiếp duỗi tay ôm eo cô, hưng phấn trong ánh mắt tràn ra: "Tính tình của cô em mạnh mẽ thật đấy, được rồi, anh thích tính em đấy, không bằng chơi cô em ở chỗ này luôn, dù sao Nhạc Khả cũng không biết, cũng sẽ không bị thương tổn."

Vừa nói vừa đẩy cô vào WC, Từ Ngộ Vãn không thể nhịn được nữa, nâng lên một chân trực tiếp sút vào hạ thể của hắn ta, tay bắt lấy cổ tay của hắn hung hăng vặn, trực tiếp ném hắn ta ra cửa WC.

Thời buổi này, ai cũng cần học mấy chiêu phòng mấy kẻ khốn nạn.

Từ Ngộ Vãn cau mày vỗ tay: "Đúng là bệnh hoạn."

Mặt cô khó chịu đi về chỗ ngồi, cầm túi của mình rồi kéo Nhạc Khả đi. Nhạc Khả vừa mới bắt đầu ăn, bị cô kéo đi, mờ mịt nói: "Làm sao vậy?"

Từ Ngộ Vãn nói thẳng: "Không muốn ăn, đi, tìm chỗ khác."

Nhạc Khả nói: "Nhưng mà còn Tô Khác ——"

Chưa nói xong thì Từ Ngộ Vãn ngắt lời: "Hắn là một tên chó có bệnh thần kinh, về sau cậu đừng gặp hắn ta nữa, đúng là thằng đểu."

-

12 giờ rưỡi, thời gian nghỉ trưa.

Giang Trầm nhắm mắt dưỡng thần trong văn phòng, đầu có chút đau.

Gió điều hòa thổi khiến cả người anh lạnh lẽo.

Di động vang, anh cầm lên nhìn, người gửi là "Hội sở trinh thám tư nhân INMO, tin nhắn là một bức ảnh. Lần này người đối diện Từ Ngộ Vãn thay đổi, là một người đàn ông, tóc bím dây thừng, cười lên trông rất hư hỏng, tay đặt trên eo Từ Ngộ Vãn, tư thế vô cùng thân mật.

Giang Trầm nhìn hai người trong ảnh chụp nửa ngày, mặt vô biểu tình, trong ánh mắt cũng nhìn không ra cảm xúc gì.

Chỉ là bỗng nhiên giơ tay, ném điện thoại vào trong góc tường.

Trên mặt anh nhìn không ra sự tức giận, bình tĩnh mà lãnh đạm, mặc một thân áo blouse trắng, khí chất thanh lãnh lại phát huy đến cực hạn.

Nhưng chiếc điện thoại bị ném vào góc tường kia đã nát bét, xác ngoài trực tiếp nứt toạc, chia năm xẻ bảy tán loạn trên mặt đất. Có thể thấy lúc anh ném dùng bao nhiêu sức

Giang Trầm tay vẫn đẹp như cũ, mỗi ngón tay như ngưng chi sáng trong, đầu ngón tay còn có chút hồng nhạt, quả là một tác phẩm nghệ thuật tốt nhất.

Có lẽ vừa nãy dùng sức quá mức, dẫn tới miệng vết thương trên cổ tay anh nứt toạc, trực tiếp thẩm thấu qua băng gạc cùng cổ tay áo, dọc theo ngón tay rũ xuống của  Giang Trầm, một giọt lại một giọt chảy ra sàn nhà. Tích thành một vũng máu đỏ.

Trong nhà mùi máu tươi quanh quẩn.

Bên ngoài, trời quanh mây tạnh, vạn dặm không mây.

Thời tiết thật là tốt.

Một tháng sau, Từ Ngộ Vãn được nghỉ hè.

Nhạc Khả đã chia tay với Tô Khác, bởi vì cô biết việc Tô Khác muốn làm với Từ Ngộ Vãn. Với cô ấy mà nói, bạn trai có thể đổi, nhưng Từ Ngộ Vãn là bạn tốt của cô, không ai thay thế được.

Trước khi chia tay còn hẹn gặp Tô Khác, tìm mấy người trùm bao tải dạy dỗ hắn một trận.

Từ Ngộ Vãn vừa kinh ngạc mà cảm thán phong cách hành sự bá đạo này của cô ấy vừa mớ cửa nhà mình ra —— không phải nhà Giang Trầm.

Ông Từ đã biết Từ Ngộ Vãn hôm nay về nhà, cố ý tăng ca làm xong việc của mấy ngày, sớm chạy về nhà, muốn chuyên tâm hỏi han chăm sóc con gái.

Từ Ngộ Vãn hoà thuận vui vẻ như được lột một lớp da, dừng cuộc gọi. Ông Từ ở trong phòng khách gào to bằng chất giọng thô thiển: "Có phải bảo bối nhà mình về không nhể"

Từ Ngộ Vãn nghe được thanh âm mà bật cười, thả hành lý xuống chạy tới phòng bếp, nhào lên ôm sau lưng bố mình, ngọt ngào mà nói: "Đúng vậy nha bố, bảo bối của bố về rồi nè."

Ông Từ vui tươi hớn hở mà cười, nói em bé nhà mình sao hôm nay ngọt ngào thế, lại bảo cô đi rửa tay nhanh, đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong rồi.

"Đúng rồi rửa tay xong thì lên lầu gọi anh con xuống nhé, nó đang giúp bố sửa mấy bồn hoa."

Từ Ngộ Vãn lâu lắm không có nghe được tin tức về Giang Trầm, sửng sốt một chút: "Anh con á, anh ấy cũng về à."

Ông Từ không nghe thấy sự khác lạ trong giọng nói của cô, nói: "Đúng vậy, anh con có tận hai tháng nghỉ phép, nghe nói là tích góp lại mấy ngày nghỉ chưa dùng đến, tập hợp lại, có lẽ là dài hơn kì nghỉ hè của con đấy."

Từ Ngộ Vãn không hiểu được cảm xúc của mình bây giờ là gì, à một tiếng. Cũng chưa nói cái gì.

Cuối cùng ông Từ cũng nghe ra được có gì đó không thích hợp, múc món cuối cùng ra bát, nhìn cô, suy đoán nói: "Làm sao thế? Cãi nhau với anh à?"

Từ Ngộ Vãn một bên rửa tay, lực nước quá lớn, bắn vào đầu ngón tay có chút đau. Cô lặng im một lát, mới nói: "Nào có ạ, bố đừng có đoán bừa."

Vẻ mặt của ông Từ lại cái gì cũng biết, nói: "Còn không thừa nhận à, bố nghe Vương Thẩm Nhi nói rồi, mấy cuối tuần hai tháng này con đều về nhà, không phải cãi nhau với anh thì dỗi anh cái gì? Từ nhỏ cứ như vậy, bố còn không hiểu con à, được rồi con bé này, đến đây, nói cho bố biết, sao lại giận anh con rồi?"

Từ Ngộ Vãn có chút khó chịu, lầu bầu: "Sao cứ là con giận anh trước vậy, chẳng lẽ không thể là anh ấy làm cho con giận à?"

Lão Từ bưng đồ ăn, lại chỉ huy cô dọn bát đũa ra, cười nói: "Bảo bối à, con đừng đùa bố có được không? Mấy lần trước bọn con cãi nhau mà có  lần nào không phải do con vô cớ gây rối trước không? Con ấy, cứ ý anh con chiều con đi."

Từ Ngộ Vãn bẹp miệng không tán đồng nói: "Làm gì có, bọn con cũng chỉ cãi nhau có một lần mà."

Từ Ngộ Vãn còn nhớ rõ lần cãi nhau đó, là năm cô 17 tuổi, biết bản thân thích anh suốt một năm, cô không dám thông báo tâm tư của mình cho toàn thiên hạ, chỉ có thể ỷ vào thân phận em gái mà dính lấy anh.

Lúc ấy cô vẫn còn được nuông chiều, muốn làm gì thì làm, lại có người chiều, thường xuyên chỉ mặc nội y hoặc là chỉ mặc đồ ngủ mà không mặc nội y trần truồng chui vào lòng ngực Giang Trầm, là việc quá thường thấy.

Nhưng cô dần lớn lên, trong nhà có hai người đàn ông đều cảm thấy không tốt lắm, ông Từ liền uyển chuyển mà đề cập với cô, nói cô cùng Giang Trầm đều lớn, bộ dáng này không tốt lắm.

Từ Ngộ Vãn liền hỏi Giang Trầm, hỏi anh có tán đồng đề nghị của bố không, Giang Trầm trả lời là, cũng được.

Từ Ngộ Vãn giận dỗi cả ngày, khóc lóc đập vỡ rất nhiều đồ quý giá của ông Từ, nhìn thấy Giang Trầm xoay người liền chạy, còn nhổ sạch mấy mầm mai quý mà ông Từ khổ sở lắm mới lấy được giống mà nuôi.

Đi đến đâu phá hư đến đấy, đi đâu nước mắt chảy ra đến đấy, khóc cả ngày, đôi mắt vì khóc sưng lên. Cũng không cùng Giang Trầm nói chuyện, nhìn thấy xoay người liền đi. Lão Từ cũng chẳng dỗ được cô, chỉ có Giang Trầm tới.

Kết quả Giang Trầm cũng là người có thể chịu được cái tính ấy, chờ cô khóc hết ngày, tới buổi tối mới chậm rì rì theo âm thanh nức nở của cô đi tìm cô.

Nhìn thấy cô gái nhỏ mặc bộ váy trắng liền thân, ánh trăng chiếu vào, đôi chân trần trụi đạp lên bùn đất trong hoa viên, váy trắng bị bùn đất làm bẩn, trên mặt cũng toàn bùn, vừa khóc vừa trồng lại mấy mầm mai.

Trồng xong rồi còn giúp nó tưới nước.

Giang Trầm lúc ấy liền thở dài.

Tiểu cô nương nháo thật, vẫn còn biết điều, mới nhổ hai cây mầm, lại áy náy, rõ ràng bản thân còn buồn bực, còn muốn chạy tới trồng cây.

Cho dù tức thành dáng vẻ như vậy, lúc đập đồ còn muốn đập mấy thứ quý nhất.

Giang Trầm cũng thật sự không có biện pháp với cô, đành phải ôm cô về phòng mình, giúp cô tắm rửa, lại đặt cô lên giường của mình, đắp chăn đàng hoàng, ôm cô từ sau lưng, ôm lấy cô ngủ.

Lúc ấy còn không tính là là cãi nhau đâu, nhiều lắm là cô tự gián dỗi, Giang Trầm từ đầu tới đuôi đều rất bình tĩnh, cứ nhìn cô nháo nhào như đứa trẻ con vậy.

Hiện tại cũng thế.

Cô cáu kỉnh, Giang Trầm cũng chưa bao giờ để ý.

Từ Ngộ Vãn cầm ba cái bát cùng ba đôi đũa, thấp giọng nói: "Từ nay về sau, con chẳng thèm cãi nhau với anh ấy nữa."

Chỉ có để ý, mới có thể khổ sở, mới có thể thương tâm, thương tâm, mới có thể cãi nhau.

Mày xem Giang Trầm làm thật tốt, không để bụng không thèm để ý, cho nên cảm xúc gì cũng không có.

Cô cũng sẽ nỗ lực làm được như vậy.

Cô cũng, không phải đặc biệt muốn lại quấy rầy anh.

Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Giang Trầm mặc đồ ở nhà, đứng ở chỗ ngoặt cầu thang nhìn cô.

Ánh mắt đen tối, cảm xúc không rõ.

_______________
Chương 15 đã được đăng trên Yonovel. Mọi người lên web đọc trước nhé🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro