Chương 15: Cô đảo (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc ăn cơm Từ Ngộ Vãn tận lực tránh không ngồi cùng phía với Giang Trầm, yên lặng ăn, cũng không nói chuyện với anh.

Ông Từ còn cảm thấy có ý tứ, trước nay chưa thấy hai anh em cãi nhau giận nhau lâu như vậy, vui tươi hớn hở mà ở một bên xem náo nhiệt, nói: "Bố đã sống lâu đến mức thấy chúng mày giận nhau lâu như thế cơ à."

Ông Từ rất biết bắt kịp trend của giới trẻ, cũng biết dùng mấy từ học được trên internet: "Bọn con giận dỗi như vậy, như thế nào, cái tư thế này, định cạch mặt nhau cả đời đấy à?"

Từ Ngộ Vãn im lặng ăn cơm, không nói một lời, Giang Trầm cũng không hé răng, chỉ còn mỗi ông Từ diễn tuồng độc thoại

Ông Từ bị làm lơ, nhưng không chịu cô đơn, hỏi Từ Ngộ Vãn: "Bảo bối, nói cho bố xem nào, chuyện của con với anh con là thế nào? Nó cấm con không được tìm bạn trai nên con không vui à?"

Từ Ngộ Vãn nghe xong đã bị sặc một chút, theo bản năng liền phải quơ chân múa tay mà phủ quyết, kết quả không cẩn thận làm đổ ly nước chanh trước mặt. Tốc độ Giang Trầm nhanh hơn cô, đứng lên duỗi tay đỡ lấy cái ly lảo đảo sắp đổ.

Tuy rằng cái ly đã được không chế, nhưng nước đã bị đổ ra phân nửa, đổ vào váy của Từ Ngộ Vãn.

Giang Trầm cơ hồ là theo bản năng nhíu mi, từ trên sô pha lấy khăn giấy ngồi xổm xuống trước mặt Từ Ngộ Vãn. Nhìn dáng vẻ là muốn lau vết bẩn trên váy của cô. Từ Ngộ Vãn lui một bước, lại bị anh duỗi tay kéo trở về.

Bộ dạng lúc Giang Trầm cúi đầu thật ra Từ Ngộ Vãn nhìn rất nhiều, dĩ vãng cũng là như thế này, chỉ cần là việc Từ Ngộ Vãn gây ra , mặc kệ việc lớn hay bé, từ việc lớn là Từ Ngộ Vãn đánh nhau với vị chủ nhiệm lớp có hành vi vũ nhục nhân cách học sinh, đến việc nhỏ là làm vỡ một chén nước, Giang Trầm đều sẽ không nói một lời mà giúp cô giải quyết tốt, cho dù với Giang Trầm thì thật bất công, nhưng mỗi lần đều chắc chắn đứng về phía cô.

Từ Ngộ Vãn nhìn anh theo thói quen giúp cô xử lý tốt, nghĩ đến trước kia, mũi có chút chua xót. Nhưng nguyên nhân dường như không chỉ là trước kia.

Cuối cùng Từ Ngộ Vãn vẫn cự tuyệt Giang Trầm, động tác rất nhanh, đẩy ghế nhựa ra sau

Âm thanh ghế cọ xát với sàn nhà rất chói tai, Từ Ngộ Vãn rũ mắt nói: "Cảm ơn anh, em đi tắm đã ạ."

-

Công ti của bố có việc nên đi trước, Từ Ngộ Vãn cũng không nghĩ tới anh có thể ở nhà với mình bao lâu, anh có thể bớt thời giờ trở về cô đã rất vui mừng.

Trước kia Từ Ngộ Vãn rất thích tắm trong phòng tắm của Giang Trầm, bởi vì tắm rửa xong liền có thể trực tiếp ăn vạ trên giường Giang Trầm, bớt việc. Lần này cũng thế, theo bản năng định đi vào phòng của Giang Trầm.

Kết quả đi đến một nửa mới phản ứng lại, cô không muốn nữa.

Vì thế lại ôm quần áo rời đi.

Bị Giang Trầm chặn lại.

Giang Trầm cao hơn Từ Ngộ Vãn một cái đầu, cho dù gầy, cũng không tốn sức ôm cô trong ngực. Không biết anh đứng ở cửa từ lúc nào, sau lưng Từ Ngộ Vãn mới vừa chạm vào ngực anh, thân thể liền cứng đờ.

Mà ngữ khí lãnh đạm của Giang Trầm vang bên tai cô.

"Không đi vào à."

Ngực Từ Ngộ Vãn vẫn hơi run, chua xót giống như bị móng vuốt cào qua, đau âm ỉ.

Cô rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Thôi để em về phòng mình......"

Lời nói chưa xong liền bị ôm eo, cánh tay Giang Trầm vòng qua eo cô, tầm mắt nhìn biểu hiện giật mình của cô trực tiếp ôm cô vào phòng tắm của anh. Nhìn từ góc độ của Từ Ngộ Vãn, vừa vặn có thể thấy cằm của anh lưu sướng lãnh đạm, trong ánh mắt như là chẳng có cảm xúc gì, lúc nhìn thẳng tựa như đang nhìn mấy thứ râu ria, khi nhìn cô cũng thế.

Mãi cho đến khi Giang Trầm ôm cô đặt lên bồn rửa mặt, lại thay cô xả nước ấm, Từ Ngộ Vãn mới như tìm lại được khả năng nói chuyện, cô nói: "Giang Trầm, anh đang có ý gì thế?"

Thanh âm rất nhẹ.

Dường như rất yếu ớt, cũng quá mỏi mệt.

Bởi vì, cô thực sự không hiểu anh.

Chẳng lẽ bởi vì là em gái của anh, bởi vì thương yêu, mới có thế làm được việc này à?

Cô cúi đầu: "Anh à, rốt cuộc, anh muốn làm gì chứ?"

Mà Giang Trầm trực tiếp đi tới thay cô cởi quần áo: "Giúp em tắm rửa."

-

Nước ấm vừa vặn, không nóng không lạnh, ngâm mình ở bên trong phi thường thoải mái.

Thủy áp ập lên ngực, hơi chặn lại hô hấp, có chút không dễ thở.

Giang Trầm thật sự làm theo lời anh nói, giúp Từ Ngộ Vãn tắm rửa.

Bóp một ít sữa tắm vào bồn, chờ trong nước toàn là bong bóng liền vén tay áo lên, đầu tiên là giúp Từ Ngộ Vãn chà lưng, ngón tay hơi lạnh, dính vào nước lập tức trở nên ấm áp. Dính vào làn da trơn trượt của cô lại có giảm giác tê dại.

Từ vai lưng xương bướm quét đến xương cùng, ngón tay như có tinh linh nhảy nhót, ôn nhu mà linh động.

Sau đó là đến trước ngực.

Bắt đầu từ xương quai xanh, đầu ngón tay dọc theo hơi nước lan tràn chậm rãi đi xuống dưới, chậm rãi chạm đến đến bộ ngực của cô, cùng với núm vú đứng thẳng trên cặp mật đào.

Chỉ là chạm vào một chút, Từ Ngộ Vãn liền lập tức mẫn cảm mà ưm một tiếng, phản ứng có chút lớn: "Anh làm gì thế?"

Nhưng Giang Trầm vẫn là không chỗ nào phập phồng, ngón tay vô cùng tự nhiên mà cọ qua hai vú của cô, dọc theo bụng nhỏ một đường đi xuống, thanh âm bình tĩnh mà tiếp lời nói: "Giúp em tắm rửa."

Từ Ngộ Vãn vừa định bảo để mình tự làm, tay Giang Trầm đã sờ đến giữa hai chân cô.

Từ Ngộ Vãn mẫn cảm, bị đụng tới hoa môi lại ư một tiếng nữa.

Đôi mắt đẹp lại hiện lên ánh nước.

Từ Ngộ Vãn có chút tức giận: "Giang Trầm!"

Giang Trầm không mặn không nhạt mà ừ một tiếng, tay cũng không di chuyển khỏi khoa môi, chỉ là ánh mắt đảo qua hai vú nấp dưới bọt biển, như thật như giả nói: "Hình như to thêm rồi."

Mặt Từ Ngộ Vãn tức khắc nóng bừng.

Những lời này của Giang Trầm, khiến cô trở tay không kịp.

Hình như, to hơn rồi......

Anh chỉ sờ soạng một chút, liền nói ra những lời này, là bởi vì thân thể của cô, anh đã quá quen thuộc.

Hoa huyệt anh cũng từng tiến vào, điểm mẫn cảm của cô cũng bị chơi qua, hai vú anh cũng đã xoa bóp, môi cũng được anh hôn rồi. Mỗi một bộ phận của cơ thể cô, anh đều từng chiếm hữu qua, đều từng thuộc về anh.

Từ Ngộ Vãn bị trêu chọc tới kiều khí, đôi mắt lập tức đỏ bừng. Cô cảm thấy Giang Trầm thật sự rất xấu, rõ ràng cô đã định từ bỏ, lúc này lại tới trêu chọc mình.

Không phải không thích mình không yêu mình à.

Từ Ngộ Vãn cứ nghĩ lại cảm thấy buồn bã, nước mắt tràn trong ánh mắt rất nhiều, lại quật cường mà không chịu rơi xuống, sau một lúc lâu, mới quay mặt đi nói: "Anh đi ra ngoài đi, em có thể tự làm."

Nhưng Giang Trầm vẫn không nghe cô, trực tiếp cắm ngón tay vào âm huyệt.

Nơi chặt chẽ ấm áp trong nháy mắt cắn ngón tay anh, Từ Ngộ Vãn chợt "A" một tiếng.

Thở phì phò, có chút không thể tưởng tượng mà nhìn Giang Trầm: "Anh! Anh làm gì thế......"

Vừa dứt lời ngón tay Giang Trầm ở trong dũng đạo của nhẹ nhàng cong lên, cọ cọ vào vách tường mềm.

Từ Ngộ Vãn bị kích thích, ngón tay theo bản năng nắm chặt vách bồn tắm, nhắm mắt lại cắn môi chống cự rên rỉ. Chân cũng theo bản năng kẹp lại, vô ý thức mà kẹp ngón tay Giang Trầm gắt gao trong âm huyệt.

Ước chừng phản ứng của cô có chút lớn, Giang Trầm rất nhanh rút tay khỏi nhục huyệt, rũ hạ mí mắt, mặt vô biểu tình, không hề cảm xúc mà nói: "Kiểm tra."

Từ Ngộ Vãn còn chưa kịp hỏi anh kiểm tra cái gì.

Anh đã ôm cô ra khỏi bồn tắm đến dưới vòi sen, nước ấm cuồn cuộn không ngừng chảy xuống, hơi nước bốc lên, Từ Ngộ Vãn nghe được Giang Trầm nói: "So với trước kia chặt hơn rồi."

Từ Ngộ Vãn ngẩn ra một chút.

Không hề phập phồng, như chỉ đang độc thoại, so với mấy cái hài nhảm còn nhàm chán hơn nhiều. Âm sắc lạnh nhạt, lời nói lại sắc tình, khiến người ta cảm thấy, sự lạnh nhạt của anh đều là giả.

Chẳng sợ cô đã từng mệt mỏi, chẳng sợ đã từng đều là cô một bên tình nguyện.

-

Lúc Từ Ngộ Vãn tắm rửa thì điện thoại ở bên ngoài vẫn kêu vang.

Từ Ngộ Vãn ở trong phòng tắm cùng Giang Trầm nhìn nhau không nói gì, trầm mặc nghe được tiếng chuông điện thoại rõ ràng, có vẻ muốn giảm bớt không khí xấu hổ này, Từ Ngộ Vãn bảo Giang Trầm đi ra ngoài giúp mình nghe điện thoại.

Giang Trầm nhìn cô hồi lâu, lâu đến mức tiếng chuông dừng lại lại vang lên, anh mới đứng dậy, nhàn nhạt mà ừ một tiếng.

Trên màn hình thông báo một dãy số xa lạ, mới vừa ấn nghe, đối diện liền truyền tới một giọng nam sang sảng lại tà khí: "Úi chà, cuối cùng cô em cũng nghe máy rồi, anh còn tưởng rằng cô em đã chạy lên giường thằng nào rồi chứ."

Đồng tử Giang Trầm nháy mắt ngưng tụ một chút.

Khí áp đều bỗng nhiên trở nên rất thấp.

Bên ngoài vẫn là một mảnh mặt trời rực rỡ, lá cây theo gió thổi lay lay trên ngọn, mỗi một tấc không khí đều vô cùng lười biếng.

Sau một lúc lâu, Giang Trầm bỗng nhiên cười lạnh, thanh âm như là băng lạnh: "Xin chào, ai ở đầu kia vậy."

Đối diện cũng bỗng nhiên dừng nói, hết đợt này đến đợt khác tiếng hít thở vang ở bên tai hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro