Chương 2: Anh trai (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong bệnh viện thực yên tĩnh.

Văn phòng của Giang Trầm ở lầu mười , tầm này đã ít có người đến.

Văn phòng này rất lớn, có thể bởi vì Giang Trầm yêu sạch sẽ, cho nên trong văn phòng luôn có một hương vị tươi mát sạch sẽ trong không khí.

Rất giống với hương vị trên người Giang Trầm.

Giang Trầm đang cúi đầu trên bàn làm việc, Từ Ngộ Vãn chán đến chết ngồi ở sô pha đối diện mà ngắm anh.

Nhạc Khả gửi tin nhắn hỏi cô đêm nay có phải đến chỗ anh cô không về, Từ Ngộ Vãn trở về là mở WeChat, chụp một tấm ảnh của Giang Trầm.

Giang Trầm dù ở bất cứ lúc nào chỗ nào, đều rất đẹp. Áo blouse trắng khiến hơi thở thanh lãnh trên người anh nghênh ngang đến cực hạn, làm cho Từ Ngộ Vãn nghĩ đến bộ dàng của anh lúc hai người làm tình.

Đồng dạng là trầm tĩnh lãnh đạm, trong ánh mắt nhìn không ra bất luận cái gì mất khống chế cảm xúc, thật giống như đó chỉ là nhu cầu sinh lý bình thường, nhưng cũng chẳng động tình.

Từ Ngộ Vãn bỗng nhiên nhớ đến năm 16 tuổi khi mới vừa phát hiện mình thích anh, hỏi anh thích kiểu con gái như nào, lúc ấy anh trả lời là không xác định.

Cô thấy anh chỉ trả lời mình cho có lệ, một hai phải quấn lấy vòi vĩnh anh đưa ra đáp án. Lúc đó Giang Trầm đang chuẩn bị luận văn thạc sĩ, vô cùng bận rộn. Nhưng Từ Ngộ Vãn cứ ở trước mặt anh làm ra vẻ, đè anh lên sô pha cưỡi lên người sống chết không cho đi, cô gái nhỏ được nuôi rất tốt, hai viên mật đào trước ngực rất biết phát triển, no đủ lại rất đáng yêu, không có mặc nội y cứ như vậy cách một tầng áo ngủ đè lên ngực anh, mông nhỏ còn không ngừng cọ xát trên đùi, la lối khóc lóc chơi xấu muốn biết đáp án.

Giang Trầm bị cô nháo tàn nhẫn, liền ôm lấy eo cô lãnh đạm mà dịch khai tiếp xúc của cô với anh, bắt cô cút đi.

Từ Ngộ Vãn biết anh trai bực, rất biết nghe lời mà giả bộ đáng thương, miệng nhỏ mềm nộn giơ lên thật cao, không quá vui vẻ lên án anh: “Anh nhỏ mọn thế, nói một chút xíu về kiểu người anh thích không được. Anh không muốn nói mới bảo không biết ý. Em ứ tin với ai anh cũng nói như thế, chẳng lẽ về sau người khác hỏi anh muốn làm tình với ai anh cũng nói không biết à?”

Cái từ "làm tình" vừa nói khỏi mồm, Giang Trầm lạnh mặt lập tức chuyển qua nhìn cô. Vẫn là bộ dáng không rõ biểu tình, nhưng lúc Từ Ngộ Vãn đối diện ánh mắt anh, liền cảm thấy thực đáng sợ. Con ngươi bình tĩnh thường ngày trở nên sâu không lường được.

Giang Trầm âm sắc lạnh lẽo, nghe liền phá lệ dọa người.

“Học từ chỗ nào.”

Câu hỏi đến âm điệu cũng không có, hoàn toàn không nghe được hỉ nộ trong ấy, nhưng trong nháy mắt kia Từ Ngộ Vãn vẫn là cảm thấy anh tức giận. Đó là lúc anh nguyện ý biểu lộ cảm xúc trước mặt cô, sau này cũng chẳng còn.

Kỳ thật Từ Ngộ Vãn đã sớm biết, người này nguyện ý đem chút cảm xúc ấy lộ ra trước mặt cô, là bởi vì từ trước đến nay anh chỉ coi cô là em gái, là người một tay anh chăm sóc từ nhỏ.

Trừ bỏ tình thân, trong xương cốt còn chung dòng máu nóng.

Trừ cái này ra, không còn vì cái khác.

Nếu không sẽ không vào năm cô 18 tuổi một bên tùy ý cô ngậm lấy cái nóng rực của anh phập phập phồng phồng lại một bên ném cô ra khỏi phòng, bảo cô biến đi.

Anh chiều cô có thể để cô muốn làm gì thì làm, làm cái gì cũng có thể, anh đều bao dung, nhưng lý trí vẫn không ngừng bảo cô biến đi.

Có lẽ là nhớ đến lần đầu, tâm tình của Từ Ngộ Vãn trở nên không vui vẻ nữa.

Sau đêm đầu Giang Trầm quá lãnh đạm, lãnh tới mức lại gần cô cũng không dám.

Từ Ngộ Vãn cởi giày đem chân gác trên sô pha, đầu đặt lên đầu gối, từ trên xuống dưới nhìn di động trong tay mình, vừa chụp được một bức Giang Trầm cấm dục, như là một khối ngọc xinh đẹp sạch sẽ, khiến người ta nhìn nhiều một chút cũng sẽ cảm thấy mình khinh nhờn anh.

Thời điểm cô khổ sở thông thường sẽ không nghĩ nhiều, chỉ dùng phương pháp trực tiếp nhất.

Vì thế cô vứt bỏ di động, chân trần dẫm lên sàn nhà lạnh băng, đi hai bước lại khom lưng cởi váy quần lót tùy ý ném trên sàn nhà, cô mặc váy dài, bên trong trống rỗng, cũng không có cảm thấy rất lạnh, cho dù nghĩ đến đêm đầu, cũng không có đau như lần ấy.

Cô đi đến bên cạnh Giang Trầm, yên lặng nhìn anh. Chờ anh quay đầu nhìn cô, cô liền cười rộ lên, nhộn nhạo vũ mị, tựa như vưu vật.

Giang Trầm trên mặt lại không có gì biến hóa, chỉ là hỏi: “Làm sao vậy, đói bụng, vẫn là mệt nhọc?”

Cô yêu Giang Trầm đã không phải ngày một ngày hai, lúc đi học muốn vào phòng anh làm bài, không viết liền làm nũng với anh, nhất định bắt anh giảng bài. Có đôi khi còn không có học được nhưng rất mệt nhọc, liền la lối khóc lóc lăn lộn chui vào lòng ngực anh, muốn anh bế mình lên giường, không muốn tự đi, dù giường chỉ cách cô hai ba bước chân.

Kiều khí, đều là chiều chuộng mà ra.

Ở trước mặt anh cô không hề cố kị, thậm chí bộ phim cấm đầu tiên cũng kéo anh ở trong phòng xem. Kết quả Giang Trầm còn chưa có phản ứng gì, cô bị cảnh tượng hương diễm trên màn hình làm cho sợ tới mức bưng kín mắt, ăn vạ trong lòng ngực anh như thế nào cũng không chịu lên, một hai mắng anh hư.

Làm việc xấu còn cáo trạng trước, cô đứng hai không ai đứng nhất.

Giang Trầm chiều cô một thời gian dài, đã hình thành phản xạ có điều kiện.

Từ Ngộ Vãn vẫn là biết anh nuối cô, nhưng chỗ đó lại là cấm kị. Nghe được lời nói của anh liền gật đầu, cười đẹp nhưng ra vẻ còn buồn ngủ, giang hai tay ra với anh, kiều mềm mà làm nũng với anh: “Ứ ừ, mệt lắm, anh, ôm em đi.”

Giang Trầm ừ một tiếng, rất biết nghe lời mà đứng lên ôm cô. Cô liền thuận thế nâng hai chân ôm chặt anh.

Đợi anh ôm cô đặt lên sô pha. Sau đó chặn lại xoay người cưỡi lên người anh.

Giang Trầm không có biểu tình gì mà nhìn cô, Từ Ngộ Vãn liền nói: “Anh, em với Tống Khê Nhiên, ai đẹp hơn.”

Giang Trầm không đáp, Từ Ngộ Vãn đã tự trả lời: “Chắc chắn anh sẽ nói cô ấy đẹp hơn, bởi vì anh chẳng thích em.”

Cười một chút, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo xấu xa: “Nhưng cô ấy đẹp như thế, khẳng định anh sẽ thích cô ấy cho mà xem.”

Nói cô duỗi tay cởi bỏ dây lưng của Giang Trầm, ngón tay đụng tới dương vật của anh.

Nửa ngẩng đầu, còn chưa cương cứng.

Từ Ngộ Vãn lại lả lướt mà cười, giống như chút nào không thèm để ý anh lãnh cảm, ngược lại tự quyết định nói: “Còn chưa cứng, thì làm như nào.”

Buông ra phân thân của anh khinh khinh xảo xảo mà ngồi lên trên, làm dương vật của anh cùng hoa huyệt của mình dán ở bên nhau.

Từ Ngộ Vãn khe thịt dán lấy phân thân cọ xát trong chốc lát: “Vậy để anh giúp em.”

Rất kỳ quái, cô cũng không ướt.

Đường đi sạch sẽ, một chút nước cũng không có.

Cô vẫn luôn cưỡi ở trên đùi anh thất thần mà cọ xát, Giang Trầm không giúp cô, cũng không cự tuyệt cô, dường như đây chỉ là việc nhỏ có thể có, có thể không, anh cũng không quá để ý.

Rất nhanh, sinh lý tuần hoàn cơ bản nhất, Giang Trầm dương vật chậm rãi nóng rực sưng to lên, nó ở dưới khe thịt của Từ Ngộ Vãn càng ngày càng cứng càng ngày càng thô, quy đầu mượt mà cơ hồ trực tiếp phá vỡ hai mảnh thịt phấn nộn của cô đi vào.

Từ Ngộ Vãn kỳ thật cũng không phải rất muốn làm, chỉ cảm thấy trong lòng rất xót, muốn cho anh tiến vào.

Cho nên vẫn luôn ướt không đứng dậy.

Nhưng sau khi cái nóng rực của Giang Trầm không hề trở ngại mà đứng vững cô, bụng cô bắt đầu xót, một trận ma ý dọc theo bụng một đường xuống dưới, dâm thủy ướt át rất nhanh xối lên trước Giang Trầm.

Cuối cùng ướt một chút, sẽ dễ tiến vào hơn.

Từ Ngộ Vãn liền lo chính mình giật mình chân, hơi khởi động cái mông ngó sen, để huyệt khẩu ngậm lấy vật nóng bỏng, một chút một chút chậm rãi nuốt vào trong thân thể.

Cơ thể Giang Trầm vô cùng sạch sẽ xinh đẹp, còn mang theo hơi thở của thiếu niên, nhưng nơi đó lại kích cỡ kinh người, Từ Ngộ Vãn bôi trơn không đủ, tắc có hơi gian nan, ăn được một nửa lại không thể ăn được nữa, muốn dừng lại nghỉ một lát, kết quả chân mềm mượn không được lực, không chống đỡ được trực tiếp ngồi xuống.

Lưỡi dao sắc bén kia liền trực tiếp phá vỡ đường đi non mềm trực tiếp cắm tới rồi chỗ sâu nhất trong cô.

Rốt cuộc đã cắm vào, Từ Ngộ Vãn chịu không nổi kích thích như thế, thịt bích theo bản năng liền xoắn chặt lấy cán, bụng đều bị cắm lên men, rên rỉ không tự giác liền tràn ra có chút thống khổ: “Ưm..a……” Lại theo bản năng liền nhìn về phía Giang Trầm.

Nhưng Giang Trầm vẫn là bộ dáng ấy, cùng dĩ vãng cũng không có cái gì bất đồng. Sắc mặt bình tĩnh thanh lãnh, thực nhạt nhẽo mà nhìn cô, ánh mắt cũng thực lãnh đạm, mày cũng chẳng nhăn một chút.

Anh không có động tình, cô biết.

Từ Ngộ Vãn đã thấy biểu tình này của anh nhiều lần, cũng không cảm thấy có bao nhiêu khổ sở, chỉ điều chỉnh tư thế cùng hô hấp, chủ động kéo tay anh sờ lên hạ thể của mình.

Cầm tay anh đặt lên chỗ hai người giao hợp, ướt đẫm một mảnh. Từ Ngộ Vãn nói: “Anh, anh nhìn này, anh cắm vào, chạm vào rồi.”

Giang Trầm liền thực thuận theo mà vuốt ve ngoại môi âm hộ cùng tiểu trân châu. Đầu ngón tay lạnh lẽo, lạnh đến mức Từ Ngộ Vãn nổi da gà.

Anh cắm vào cũng không đại biểu cô sẽ có cảm giác an toàn, tương phản mỗi một lần cùng anh làm tình cô đều cảm thấy có lẽ giây tiếp theo liền mất đi ý nghĩa.

Chỉ có không ngừng nói chuyện, mới có thể che dấu hoảng hốt cùng khổ sở của mình: “Anh, trong em có thoải mái không? Anh cảm thấy, so với cắm Tống Khê Nhiên, ai tốt hơn.”

Nói xong cũng không định nghe câu trả lời của anh, liền lo chính mình ôm cổ Giang Trầm trên dưới hạ động.

Vật ấy của Giang Trầm quá lớn, nữ thượng vị khiến nó tiến vào càng sâu, Từ Ngộ Vãn phải thực cố sức mới có thể đem nó nhổ ra lại nuốt vào.

Thâm nhập thiển xuất làm tiểu huyệt cô thực mau liền ướt ngượng ngùng, côn thịt cắm vào đi sẽ mang theo tiếng vang phụt phụt rất nhỏ. Mỗi lần ngồi vào chỗ sâu nhất thịt cánh đều sẽ đụng phải dây lưng của Giang Trầm, rất lạnh lẽo, đối lập với ấm áp trong thân thể cô.

Từ Ngộ Vãn thâm thâm thiển thiển mà ma, hạ thể càng ngày càng ướt, yết hầu càng ngày càng làm, hô hấp càng ngày càng nặng, chỉ có thể ôm Giang Trầm vùi vào trong lòng ngực anh không ngừng ngăn cản tiếng rên rỉ ra khỏi miệng. Cho dù là nhịn không được cũng chỉ sẽ phát ra tiếng ưm a nhẹ giọng, như là con mèo nhỏ.

Từ Ngộ Vãn cảm thấy, lúc bọn họ làm tình, Giang Trầm an tĩnh như vậy, khẳng định không thích thanh âm trên giường của cô.

Cô từ trên xuống dưới động trong chốc lát, không sức lực, chỉ có thể ghé vào trên người Giang Trầm thở dốc, Giang Trầm liền thuận thế ôm eo cô, ôm cô đứng lên, đi đến bàn làm việc.

Tư thế này khiến anh tiến vào phá lệ sâu.

Đi lại bước chân mang theo côn thịt ở huyệt động không nhẹ không nặng mà thứ chọc, Từ Ngộ Vãn ôm anh nhịn hồi lâu cũng không có thể nhịn xuống tiếng vang, “A……”

Giang Trầm bước chân vững vàng, ôm cô đặt lên bàn làm việc, một tay nắm lấy đầu gối mở hai chân cô ra, chậm rãi động lên.

Động tác của anh không vội vàng, bộ dáng không nóng không lạnh, giống như thật sự không quá hứng thú làm việc này —— hay là nói, chỉ là không muốn cùng cô làm.

Không biết như thế nào Từ Ngộ Vãn lại nghĩ tới lần đầu tiên của hai người, rốt cuộc lại thống khổ, đôi mắt đã xót.

Trong động tác không nhanh không chậm của Giang Trầm, cô đứng dậy đi tìm môi anh, nhắm mắt lại hôn.

Giang Trầm nhận lấy nụ hôn của cô.

Đầu lưỡi cuốn lấy cô, nước bọt ngọt lành đều trao đổi cho nhau.

Giang Trầm hôn nàng, hôn đến lúc nếm được chút ướt cùng cay đắng.

Là Từ Ngộ Vãn đang khóc.

Giang Trầm không có bắn, trực tiếp từ trong cơ thể cô rút ra.

Mang ra một vệt nước, dòng nước còn lưu trong tiểu huyệt do không khép lại được mà chảy ra bàn làm việc, ướt một tảng lớn.

Từ Ngộ Vãn lập tức không nhịn được, nhỏ giọng mà khóc thút thít.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro