Chương 3: Anh trai (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô khóc thực thảm.

Từ Ngộ Vãn cố đến yếu ớt.

Đại tiểu thư được nuôi dưỡng cẩn thận, bởi vì mẹ qua đời sớm nên bố rất chiều cô, cô muốn gì được nấy. Lại bởi vì bắt đầu từ lúc gặp anh trai, anh cũng rất thương cô. Cho nên lớn đến như vậy, cô vẫn luôn muốn gió được gió muốn mưa được mưa.

Cô gái nhỏ được bảo hộ rất tốt, không gặp qua sóng gió lớn nào, chưa thấy qua những dơ bẩn hắc ám, suy sụp lớn nhất cũng chỉ là việc yêu anh ruột của mình, mà anh không yêu cô.

Có lúc cô rất hận anh, nếu không thích cô, vì sao lúc cô loạn ý tình mê đều tùy ý cô làm những việc không có liêm sỉ kia, vì sao những lúc cô tìm hoan lại không hề cự tuyệt. Rõ ràng biết cô sẽ nghiện, rõ ràng biết cô sau khi hưởng qua tình dục ngon ngọt căn bản làm không được một vừa hai phải.

Nhưng anh vẫn dung túng cô rơi vào đi.

Cho nên anh thật sự rất xấu.

Cô thường xuyên nghĩ như vậy.

Nhưng lại có những lúc, cô càng hận bản thân.

Vì cái gì lại thích anh?

Rõ ràng có rất nhiều người cô có thể thích, nhiều người có thể lựa chọn, thế mà cố tình lại thích một người không nên nhất.

Mặc kệ là thích ai, sẽ không tuyệt vọng như thích Giang Trầm.

Cho nên thật sự hận bản thân như thế.

Rất hận rất hận.

Một bên hận, một bên lại nhịn không được, như phát điên quấn lấy anh trai.

Cô ngẫu nhiên sẽ cảm thấy chính mình phạm tiện, Giang Trầm nói rõ không thích nàng, nhưng cô vẫn sa vào.

Từ Ngộ Vãn khóc thật sự rất thảm.

Giang Trầm lau khô chất lỏng trên đùi cho cô, lúc ôm cô rời bệnh viện, cô vẫn còn khóc. Nhưng lại không dám khóc thật sự kiêu ngạo làm càn, chỉ dám ôm Giang Trầm, thút tha thút thít nức nở không ngừng nghỉ.

Từ Ngộ Vãn vốn rất thích nhảy vào phòng Giang Trầm tác oai tác quái, hoặc là không muốn về nhà, hoặc là gặp chuyện buồn, hoặc là có chuyện vui muốn cùng anh chia sẻ, hoặc là đơn giản hơn, chỉ muốn cùng anh một chỗ.

Cô nhớ có một lần, cô tỉnh dậy trên giường anh mà không thấy người, đảo mắt thấy anh ở ban công, ngồi ở ghế treo đang đọc sách.

Từ Ngộ Vãn làm trời làm đất, không vui khi mình dậy mà không có anh bên người, cau mày đem anh phác cái đầy cõi lòng.

Anh cũng chưa nói gì, chỉ ôm cô điều chỉnh tốt vị trí, rồi tiếp tục đọc sách

Đó là một mùa hè.

Cô gái nhỏ hay ra mồ hôi, mỗi lúc ấy trên người dính dính không vui mà náo loạn. Lần này cũng thế.

Kỳ thật cô chưa có làm như vậy trước mặt người khác, nhưng trước mặt Giang Trầm, nhịn không được bắt anh phải chú ý mình cô mới vui vẻ. Nhìn thấy anh vẫn đọc sách cô không vui, vì thế ngồi ở trên đùi anh, ngay trước mặt anh cởi áo trên ta.

Động tác của cô quá lớn, Giang Trầm cuối cùng cũng chú ý tới cô, nhìn đến động tác làm càn của cô, nhất quán không có biểu tình gì, nhưng con ngươi có chút không tán đồng.

Hỏi cô: “Làm gì thế?”

Từ Ngộ Vãn liền nói: “Em nóng, không thoải mái.”

Lúc ấy mới mười sáu tuổi vừa phát dục, bộ ngực no đủ đẫy đà, được áo ngực bọc lấy, khẩn trí đến hoàn mỹ. Nhưng Giang Trầm chỉ là vội vàng thoáng nhìn, lại tiếp tục đọc sách, tựa hồ không dị nghị với hành vi làm càn của cô.

Từ Ngộ Vãn lúc ấy nhiều làm nha, lại được Giang Trầm chiều thành dáng vẻ kia, bất mãn nhất là thái độ lạnh nhạt của anh, thề phải để anh lộ ra chút bất thường trước mặt mình, vì thế cô nói: “Quá nóng, em muốn cởi áo ngực.”

Cuối cùng Giang Trầm cũng có phản ứng, đặt sách xuống một bên, ngăn cản bàn tay muốn cởi nút áo.

“Từ Ngộ Vãn, hẳn hoi lại cho anh.”

Anh thường xuyên nói với cô như vậy, cô một khi náo quá mức lại bảo cô hẳn hoi trở lại, nghe nhiều năm cũng biết lời này của anh chỉ là hổ giấy, cho dù bản thân không hẳn hoi anh cũng chẳng làm gì mình.

Vì thế cô cãi lại rất hợp tình hợp lý: “Ứ, nóng lắm! Em nóng chết rồi đây nàyy! Anh biết em ghét nhất mùa hè mà!”

Giang Trầm không có gì biểu tình mà nhìn cô ồn ào nhốn nháo: “Em dám ở trước mặt một người đàn ông lộ ngực lộ bụng? Từ Ngộ Vãn, ai dạy em như vậy.”

Nhưng Từ Ngộ Vãn càng hung hơn anh, trực tiếp dùng đầu cụng vào đầu của anh. Bất mãn nói: “Anh là anh em, có sao đâu chứ.”

Sau đó lại không đợi Giang Trầm nói, liền dùng tay cởi nút áo phía sau, bực bội nói: “Nóng quá, nóng chết rồi, Giang Trầm, anh phiền quá! Vì cái gì không cho em cởi!”

Giang Trầm thái độ nhất quán lãnh đạm, nhưng cô nháo trên người mình đã lâu, anh cũng thường xuyên mềm lòng. Một tay nắm lấy cánh tay cô, một tay với lấy cái áo trên mới vừa cởi ra đưa cho cô.

Thanh âm thực lạnh, âm sắc thực băng, nhưng Từ Ngộ Vãn cảm thấy trong giọng nói của anh tràn đầy yêu chiều.

“Quần áo mặc vào hẵng cởi nội y, rồi vào phòng bật điều hòa.”

Từ Ngộ Vãn đắc ý được nước lấn tới, hai chân vòng lên đùi anh, một phen ôm eo anh làm nũng: “Phiền lắm, anh giúp em mặc đi.”

Giang Trầm chỉ do dự vài giây, liền bình tĩnh mà duỗi tay cởi móc áo sau lưng cô, lại giúp cô mặc áo trên, mới đem nội y để lên ghế treo, ôm cô vào phòng ngủ. Lại sắp xếp thỏa đáng đặt cô lên giường, mới bứt ra mà đi.

Bọn họ không phải không có những khoảng khắc đẹp đẽ.

Đoạn thời gian ấy bọn họ đặc biệt đặc biệt tốt.

Nếu không phải……

Nếu không phải cái ngày tròn 18 tuổi ấy……

Nếu không phải đêm đầu, bọn họ căn bản cũng sẽ không biến thành như này.

Kỳ thật, kỳ thật, dựa theo Giang Trầm tính tình, muốn thiệt tình thích người khác, lại có bao nhiêu khó khăn, nếu cô có lòng tham, cô còn có thể tiếp tục coi như không có gánh nặng mà dính lấy anh, amh cũng sẽ không giống như bây giờ, thoạt nhìn vẫn dung túng cô như cũ, trên thực tế lại chán ghét đến cực điểm.

Hiện tại bọn họ đã xa nhau đến thế.

Từ Ngộ Vãn tưởng tượng đến này đó, liền ngăn không được nước mắt.

Nhỏ giọng nức nở, liền yết hầu đều khóc anh ách.

Trước kia khi cô khóc rất khiến mọi người đau đầu, chẳng ai dỗ được cô, ai dỗ liền cáu gắt với người ya, sau đó lại khóc còn kinh thiên động địa hơn!. Thế nào cũng phải là Giang Trầm ôm cô vào ngực, thong thả ung dung mà hôn lên mắt lên trán mới có hiệu quả.

Giang Trầm ôm cô đặt lên giường.

Trong phòng ngủ đen kịt một mảnh, không bật đèn ánh sáng vốn không tốt, nhưng Giang Trầm đã quen ở trong bóng tối. cho nên nhìn vật cũng không có trở ngại.

Từ Ngộ Vãn dính giường liền tự giác ôm chăn cuộn tròn lại, thân thể mệt mỏi đau nhức, vừa thấy liền khóc đến nhu nhược đáng thương.

Giang Trầm vô tình làm cô khóc lâu, lại ôm cô ngồi dậy, như đã từng hôn lên đôi mắt, cái trán.

Lần này còn có môi.

Động tác môi dán lên môi cô không hề do dự. Mới đầu trên môi cô tràn đầy nước mắt cay đắng, bị Giang Trầm ngậm lấy mút vào một lát thì chỉ còn lại ngọt.

Giang Trầm mở ra khớp hàm, hút lấy đầu lưỡi ướt át hôn cô.

Trong phòng vang tiếng nước tấm tắc làm người mặt đỏ tim đập, ái muội đến cực điểm.

Từ Ngộ Vãn dần dần, cũng không còn kích động nữa.

Chỉ là đôi mắt đã khóc sưng lên, đỏ rực như anh đào diễm lệ.

Giang Trầm câu lấy cô hôn một lát, buông cô ra, nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi nhiễm thủy quang.

Từ Ngộ Vãn rốt cuộc bình tĩnh trở lại, Giang Trầm để cô tắm rửa trước.

Từ Ngộ Vãn bình tĩnh, nhưng là chua xót trong ngực còn chưa hết, nhìn Giang Trầm lấy áo ngủ cho cô từ tủ quần áo, lại bắt đầu nhịn không được đau xót.

Trên áo ngủ có mấy hoa văn xinh xinh, cô đặc biệt thích, là bộ cô hay mặc nhất, trước kia lúc ngủ bắt buộc phải mặc, không mặc không thoải mái. Giang Trầm còn nhớ rõ, quần áo cũng giữ cho cô, có thể thấy được anh đã từng thương cô như nào.

Từ Ngộ Vãn tưởng tượng đến đó lại nhịn không được ủy khuất, nhịn không được khổ sở, nước mắt vừa ngưng lại bắt đầu rơi ra, tí tách tí tách nhỏ xuống tay. Cô giơ tay lau đi một chút, lại đứng lên hướng cạnh cửa đi: “Anh, em đêm nay, vẫn nên về nhà thì hơn.”

Tay mới vừa đụng tới then cửa lại nghe được Giang Trầm lãnh đạm thanh âm: “Từ Ngộ Vãn.”

Từ Ngộ Vãn nước mắt không đáng giá tiền, tí tách tí tách rớt.

Giang Trầm nói: “Đi tắm rửa"

Tâm trí cô lại không kiên định, ngoan ngoãn đi tắm rửa.

Cô tắm xong đến lượt Giang Trầm tắm. Từ Ngộ Vãn ở bên ngoài đứng hồi lâu, vẫn là đẩy cửa phòng tắm ra.

Giang Trầm vừa mới cởi quần áo, thon dài chân, eo bụng có cơ bụng hơi mỏng. Nước ấm từ vòi hoa sen chảy trên thân thể anh, dưới ánh đèn càng làm anh trở nên sắc khí. Nước chảy xuống bụng làm ướt nhẹp lông c* giữa hai chân anh, Từ Ngộ Vãn không thể tự khống chế nhìn theo từng giọt nước uốn lượn, nhìn đến cái nóng rực ấy, cư nhiên lại cứng.

Giang Trầm quá mức sạch sẽ, thân thể giống bạch bích dường như không tì vết, ngay cả nơi đó cũng là màu hồng nhạt sạch sẽ, nhìn một chút cũng không dữ tợn.

Cho dù lúc nó đứng thẳng vừa thô vừa dài, cô căn bản ăn không vô.

Cô đứng ở tại chỗ không nói chuyện.

Giang Trầm liền tắt vòi hoa sen, vẫn như cũ không có gì biểu tình mà nhìn cô, dò hỏi: “Làm sao vậy.”

Từ Ngộ Vãn cúi đầu nhấp môi dưới, yên lặng đi qua ôm anh, không cùng anh chào hỏi liền đem vật kia kẹp giữa hai chân. Quy đầu có chút ướt nóng, thẳng tắp đỉnh vào huyệt khẩu của cô. Từ Ngộ Vãn nói: “Mới nãy còn chưa xong, anh còn chưa có bắn vào, tiếp tục đi.”

Thanh âm thực nhẹ, nhưng mà thực kiên định, kiên định không thể nghi ngờ.

Giang Trầm vẫn thế, vẫn không cự tuyệt cô, cũng không có phản ứng.

Cô nói làm là làm, bẻ ra khe thịt gian nan mà nuốt vào, anh cũng không ngăn cản. Lực độ ôm cô hời hợt, tư thái vẫn như cũ không nhẹ không nặng, không nóng không lạnh, cùng người của anh không xa không gần.

Nhưng khi anh cọ xát vào vách trong, lúc rút ra lại mang theo ướt át, trứng dái đánh vào thịt cánh phát ra âm thanh, khi dương vật thô dài đỉnh đến điểm nào đó, Từ Ngộ Vãn vẫn như cũ vô pháp tự kềm chế mà cao trào.

Thủy triều một đợt lại một đợt mà tưới lên quy đầu Giang Trầm, cơ hồ muốn anh ở trong nhục động không cách nào nhúc nhích. Giang Trầm mỗi một sợi hô hấp đều là độc dược, cô rất mẫn cảm mà, khắc chế không đụng vào Giang Trầm, chỉ cần đầu ngón tay của anh đụng vào làn da, liền không thể tự kiềm chế mà rên rỉ.

Qua mấy vòng thọc vào rút ra vội vàng, Giang Trầm không nhanh không chậm mà bắn vào trong thân thể cô.

Từ Ngộ Vãn cảm thấy chính mình hẳn là rất đau, bởi vì Giang Trầm nhìn một chút cũng không nhúc nhích, biểu tình cùng động tác đều lý trí không chịu được. Nhưng định luật chết lặng lại thực sự tồn tại, cô thế mà thực sự được thấy nhiều, mà không có thêm cảm giác gì.

Thậm chí bởi vì Giang Trầm nội bắn mà cô cảm thấy thỏa mãn, bởi vì tinh dịch của anh lấp đầy tử cung mà cảm thấy vui sướng. Bởi vì anh không tình nguyện bắn tinh mà lên đỉnh.

Sóng triều một đợt cao hơn một đợt, thần chí cô không rõ mà gọi tên Giang Trầm: “Giang Trầm…… Anh ơi……”

Cho dù trong trạng thái không thanh tỉnh cô vẫn thấy được thanh âm hèn mọn, trong nháy mắt ấy Từ Ngộ Vãn rất khổ sở.

Cô cảm thấy đây không phải chính mình.

Cô phải là sáng ngời mà lộng lẫy.

Nhưng vì chỉ có thể cùng anh làm tình mà không thể chiếm được tình yêu, kiêu ngạo của cô đã không thể vực dậy được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro