Chuyện người thứ 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh người trong SG, hay ra ngoài đảo công tác, mỗi bận ở lại vài ngày, chiều hay thơ thẩn một mình ra biển, ngồi ngắm sóng nhìn mây trời, có khi cầm cuốn sách ra đọc.  Chị tình cờ gặp anh trong lần dẫn thằng con trai đi biển chơi trong nắng chiều nhạt nắng, thằng nhỏ mê chơi, chạy làm sao để té vào người anh đang đứng đó, anh đỡ nó rồi nhìn chị, chuyện trò vài câu, tối đó chị gật đầu đi uống nước cùng anh, cho đỡ cái lạnh của đảo ngày vắng khách.

Chia tay, anh bay về đất liền tiếp tục cuộc sống, chị lại một mình nơi đảo, nhiều lần nhìn sóng đánh, nhìn cái quán nước từng ngồi uống cùng anh, lòng gợn lên niềm nhớ lăn tăn, mà bản thân chị biết phải kềm giữ, để nó không thành cuộn sóng trào, cuốn chị trôi đi. Đời chị đàn bà đau một lần rồi, bây giờ tự dưng như con ốc trên biển, cứ thích cuộn mình vào vỏ cứng để bảo vệ bản thân yếu mềm.

Mấy lần chị cầm điện thoại, cứ tính nhắn tin cho anh, rồi nghĩ sao lại thôi, sợ phiền người ta. Mà lại tự thấy bản thân mình buồn cười, chỉ là bạn bè nhắn tin hỏi thăm nhau một câu thôi có gì sai trái... hay chính trong lòng chị, cũng nghĩ rằng có thứ gì đó không phải mối quan hệ bạn bè giữ hai người.

Hai tháng sau, anh lại công tác ngoài đảo. Lúc chiều anh gọi hỏi chị tối có rảnh không, dắt theo thằng con đi ăn tối cùng, chị ngạc nhiên, lúng túng hết mấy giây mới lắp bắp, vội vàng gật đầu đồng ý. Lúc đó chị mới nhận ra, trong lòng mình muốn gặp lại người đàn ông này biết bao nhiêu.

Lần tới anh ra đảo, chỉ một tháng sau, lần này anh nói không chỉ phải công tác, công việc gì cả, mà là vì chị, muốn gặp chị, muốn nghe chị nói chuyện và nhìn chị cười. Đêm đó chị mất ngủ, kiếp đàn bà truân chuyên, đã qua một lần tan vỡ, đời đưa đẩy để về nơi đảo xa này, vậy mà cũng còn cái duyên số gặp được người đàn ông thấy vui vì nụ cười, thấy thương vì ánh mắt, chẳng phải là thứ hạnh phúc ngất trời hay sao.

Trong đêm, anh nắm tay chị, thỏ thẻ rằng chuyện hôn nhân của anh cũng không trọn vẹn, anh đang làm những bước thủ tục cuối cùng để ly hôn. Chị hỏi anh, vừa bước chân ra khỏi, giờ lại dấn thân vào, có vội vàng quá không. Anh siết tay chị mạnh hơn, tình cảm là cái thứ khó cản nhất trên đời mà em... biết đâu sau đổ vỡ, người ta lại biết trân trọng hơn những gì mình có trong tay.

Chị ngã vào lòng anh từ ngày đó, những chuyến công tác của anh nhiều hơn, thậm chí đến những chuyến đi không vì công việc, chỉ vì chị cũng nhiều hơn. Chị cứ tưởng phần còn lại của cuộc đời sẽ cứ vậy vò võ nuôi con, sẽ tự đoạn tuyệt trước những cám dỗ ái tình để trái tim không tổn thương lần nữa. Vậy mà...đời chị rẽ ngoặc từ khi anh đến. Cứ ngỡ một kiếp thuyền êm, nào ngờ cơn sóng tình vỗ, chông chênh lòng người.

Đột ngột, anh chuyển công tác, những chuyến ra đảo không còn đều đặn như xưa, chị nhớ, rồi đắn đo suy nghĩ nhiều ngày, cuối cùng, quyết định thôi thì mạo hiểm  dấn thân lần nữa. Chị ôm con, quyết định xin nghỉ việc rồi cùng con về lại thành phố, tìm anh. Để rồi, đến ngay cái lúc nhìn anh giữa SG hoa lệ, chị chết trân, muốn khóc mà không được, muốn cất bước chân đi cũng không xong.

Hóa ra, toàn bộ những ngọt ngào vun vén trước giờ chỉ đều là chót lưỡi đầu môi, anh chưa ly hôn, vẫn đang chung sống cùng vợ, hai người vẫn hạnh phúc bên nhau. Thành ra lần này, chị lại thành kẻ thừa, thành vai phụ trong vở kịch do anh dày công đạo diễn.

Chị im lặng, muốn lánh xa  anh, muốn cắt đứt tình cảm, nhưng đời khốn nạn ở chỗ, trái tim và lý trí thường ít khi nào đi song hành trong những quyết định kiểu như vầy, nhất là mỗi đêm, thằng con lại hỏi chị, má ơi, sao mấy nay ba không qua thăm con... thằng nhỏ bắt đầu gọi anh là "ba", là tiếng "ba" từ tận đáy lòng, chị muốn nó gọi lên.

Anh chủ động đến tìm chị, trong nước mắt, anh xin lỗi và cho chị biết anh thực hướng về chị và vì chị, anh sẽ về ly hôn vợ. Chị nhìn anh, rồi hít một hơi dài, giọng nhẹ như không, anh về đi, chị không chọn làm người thứ 3, không chọn cách đi phá hoại hạnh phúc người khác.

Đời chị, vì kẻ thứ 3 mà thành cô nhi, thành đứa con bất hạnh. Đời chị, cũng vì kẻ thứ 3 mà mất chồng... vậy đời chị, đâu thể nào đã thấu hiểu nỗi đau của người bị phản bội rồi lại đi trở thành người thứ 3.

RỒi chị cứ vậy, ôm con, ôm trọn cơn đau, lần nữa tách xa khỏi nơi này, lần này không biết thuyền đời sẽ về đâu, nhưng có một điều khẳng định, chắc chắn chị sẽ không tấp vào bến đàn ông bội bạc nào nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro