Chuyện người thứ ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chị gửi tin nhắn trong đêm trời tối muộn, đèn đường còn nhá nhem, cây trơ trọi, lòng người cũng hoang tàn. Chị dặn, chuyện chị buồn, kể cũng được, không kể cũng không sao, chỉ cần được nói ra cho nhẹ nỗi lòng, cũng chẳng biết vì sao chọn em mà kể, chắc tại đời còn chữ "Duyên"

Chuyện của chị thật buồn.

Chị sinh ra ở Sài Gòn, lớn lên trong nỗi căm hờn của má dành cho ba, dù rằng tới tận cái lúc chị cù bơ cù bất giữ dòng đời bây giờ , cũng chưa biết mặt ba ra sao, tròn méo thế nào, hình ảnh về ba trong lòng chị , qua lời kể má, ba là thằng đàn ông Sở Khanh, lừa đảo, đê hèn và đốn mạt. Vậy mà, chị mang đôi mắt và nụ cười của ba cho đành đoạn, làm mỗi lần khi má nhìn chị cười, cơn hận đàn bà cuồn cuộn trong lòng để rồi vung tay tát cho chị một cái sưng tấy gò má. Đứa con nít là chị, chẳng biết vì sao mình bị ăn đòn, hổng lẽ sinh ra trên đời, mang trên mình dấu tích của đấng sinh thành cũng là cái tội?

Nghiệt ngã cỡ vậy, mà chị vẫn lớn khôn, chỉ có điều quá khứ là những cơn đòn roi của má kéo dài thành những vệt dài, nhuốm đen trong một miền ký ức mà chị ví như căn phòng tối, khi đã bước ra khỏi, chỉ muốn đóng kín lại, then cài chốt đóng.

Nhiều lúc người ta nói, sinh ra cùng giống cùng dòng, không muốn tin cũng không được. Đời chị nửa nhịp sau y chang má, cũng lận đận vì chọn lầm đàn ông, cũng khổ vì đàn ông nhưng có điều chị khác má, chị giữ cho đứa con trai 3 tuổi như tờ giấy trắng tinh, trong lòng không miếng gợn lên cơn căm hờn nào dành cho cha nó. Hơn ai hết, chị hiểu, cái kiếp người mà được nuôi dưỡng bằng nỗi đau, thù hận thì sẽ khổ đến nhường nào.

Đau mình chị mang, thương mình chị vương.

Đến lúc cảm thấy mảnh đất này chỗ nào cũng là những góc con người làm đau nhau, chị từ bỏ, ráng tiềm công việc trên mạng việc làm tạp vụ, lau dọn cho một khách sạn tầm trung ở đảo xa trong nước, rồi cứ vậy, gom tiền dành dụm, mua hai cái vé máy bay, xách con bay đi trốn khỏi miền đất đầy niềm đau. Chuyện sướng khổ từ giờ phó thác cho trời. Lúc lên máy bay, nhìn thành thị lùi lại đằng sau, chị thấy một phần đời mình như vứt lại đó, cả thanh xuân, hạnh phúc lẫn đau thương.

Cuộc sống trên đảo không đến mức khắc nghiệt, kiếm ít, nhu cầu ít, con chị cũng bắt đầu đi học, lân la làm quen với mấy đứa bạn trong xóm trọ nghèo. Chị làm việc chăm chỉ, một phần vì biết rằng đời mình chẳng thể nào nương đậu nơi đâu, tự tay mình cầm chặt hạnh phúc, với lại, cũng là muốn tìm việc bận rộn với mượn cái cơm áo gạo tiền để quên đi nỗi cô đơn luôn ngự trị trong lòng.

Vậy mà định mệnh vẫn dẫn lối để người đàn ông đó bước vào đời chị, từng bước một, nhẹ như không.

.....

P/s: Rảnh mình lại up tiếp nha! qua lễ đi làm lại việc hơi nhiều (>_<)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro