Giữ trọn thanh xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện cưới xin của hai người, lần cuối cô tính nói với anh, lần lần cô cảm thấy sức chịu đựng của mình đã lên cực điểm. Cô hẹn anh ra, tính đặt ra lựa chọn bây giờ nếu anh không muốn cưới thì hai người chia tay. Trùng hợp làm sao lần đó anh cũng có chuyện cần bàn cùng cô. Anh nói bạn anh có một vụ làm ăn hấp dẫn, cần cô cho mượn ít tiền để hùn hạp, kỳ này thành công rồi mình sẽ cưới nhau.
Mấy câu cô tính nói cùng anh, nghẹn lại trong cổ, chỉ còn bật ra được đúng một nụ cười như bao nhiêu năm qua vẫn cười cùng câu hỏi, anh cần bao nhiêu. Lần đó anh thất bại, mất hơn một nửa số tiền, cô cũng buồn,  nhưng rồi vẫn cái câu ông bà hay nói, của đi thay người, nên cũng quên nhanh tiếp tục đi làm kiếm ăn.
Trong mấy chuyến công tác xa nhà, lúc lơ mơ giấc ngủ trên máy bay, cô còn nghe loáng thoáng bên tai tiếng má, "thôi tao chán bây rồi, muốn cưới khi nào thì cưới", rồi tiếng của anh "mình sẽ sớm cưới nhau, sớm thôi em"... Ngày cả khi ở lưng chừng trời, cơn mộng mị cũng làm cho người ta hoảng loạn.
Năm cô ba mươi, sau mười hai năm yêu nhau, cô chủ động nói lời chia tay. Hai người hẹn nhau ở một nhà hàng sang trọng mà lúc còn sinh viên đã từng uớc ao sau này được thoải mái vào ăn một bữa. "Em nghĩ chuyện mịn đến đây là được", giọng cô nhẹ tan trong gió, heo hắt như ánh đèn cầy trang trí trên bàn. Anh nhìn cô, thấy cô bình thản hơn bao giờ hết, sự bình thản mà suốt mười hai năm qua, anh chưa từng thấy xuất hiện trên gương mặt cô.
Anh hít một hơi dài, nói được ba chữ mà tận mấy mươi năm còn lại của cuộc đời, đó là ba chữ đớn đau nhất, "anh xin lỗi". Cô đi về, bỏ lại anh một mình ở quán ăn, với bao nhiêu cặp tình nhân đang hạnh phúc, cùng một chiếc nhẫn đang để trong túi quần, bất ngờ cô dành cho anh, lớn quá so với bất ngờ anh tính dành cho cô.
Nửa năm sau, cô cưới.
Lần cà phê hẹn gặp anh để đưa thịêp, anh nhìn cô sao lạ lẫm quá đỗi, mái tóc dài ngày xưa anh hay đan tay vào, giờ chỉ còn chấm vai, cô vân vê mấy lọn tóc, than dạo này trời nóng quá, với chồng sắp cưới của em thích đàn bà tóc ngắn hơn. Anh chỉ hỏi, em đã chắc chưa, cô vẫn bình thản như mọi lần, em đâu còn nhiều thời gian để lựa chọn, nhưng em tin rằng lần này mình đúng. Cô để lại tấm thịêp trên bàn, mỉm cười nhắc anh ngày đó nhớ đến dự, cô chờ.
Tiệc đông, anh bên dưới nhìn cô trên sân khấu, tay trong tay một người đàn ông không phải là anh. Cô cười, nụ cười cũng khác với cách cô cười suốt 12 năm bên nhau.
Tiệc tàn, anh quay chân ra về, cô chạy lại gặp anh, cầm trên tay là cái hộp nhỏ, "em gửi lại anh", rồi cô xoay lưng đi về phía chú rể đang chờ, nơi mẹ cô đang đứng hoan hỉ cảm ơn bà con, họ hàng đã đến chung vui đêm nay.
Anh đứng một mình trong đêm, mở chiếc hộp cô đưa cho mình, thấy trong đó là lọn tóc dài, đen láy, trên đó còn thi thoảng mùi cô. Anh cầm lọn tóc lên, đặt ở bàn tay, rồi có cơn gió vô tình thổi qua, vài cọng tóc nhẹ hẫng bay lên rồi tuột khỏi tay anh, như thanh xuân cô, cũng từng đặt trên tay anh, từng chút một lần bay đi mất.
Mười hai năm trời nắm giữ cả thanh xuân của một người, anh thấy nhẹ lắm không?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro