Nhỏ lưu manh vẫn là nhỏ lưu manh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con đi học đây!"

Triền Duy vươn vai bước ra khỏi nhà, bầu trời buổi sáng hôm nay trong xa trong xanh, áng mây trắng mịn màn trải dài khắp con đường đến trường, hàng cây hoa hoàng hậu vàng thắm rũ xuống đong đưa theo cơn gió nhẹ man mát.

Duy đi như người say xỉn mon men bước theo con đường xinh đẹp chợt nghe thấy tiếng một cô gái quen thuộc gọi với theo từ phía xa khiến cậu giật nảy mình nhanh như cắt giấu mình sau thân cây bật chế độ ẩn thân con tắc kè.

Thảo Mai vui vẻ chạy lại nhìn ngang ngó dọc tìm kiếm nhưng lại chằng nhìn thấy Triền Duy, cô băn khoăn chán nản.

[Chắc chắn vừa nãy mình nhìn thấy cậu ấy mà! Thoáng chốc chẳng thấy đâu nữa?]

Thảo Mai nhìn vào thân cây mà Triền Duy đang nấp, cô nghi hoặc tiến đến rồi đi một vòng xem xét nhưng hoàn toàn chẳng thấy ai cả.Thất vọng nên Mai chỉ đành đuổi theo phía trước vì nghĩ Triền Duy đã đi trước rồi.

Bằng cách nào mà thấy được chứ, Thảo Mai di chuyển đến đâu thì truyền Duy thận trọng ẩn nấp chỗ khuất khác, gì chứ về chuyện ẩn nấp mấy bạn nữ thì Duy đây sắp trở thành chuyên gia rồi.

Bỗng phía bên kia đường văng vẳng có tiếng cho con kêu, cậu đưa mắt nhìn sang lại thấy Hiển Thi ngồi trước cổng một ngôi nhà sang trọng, cô đưa tay vào trêu chọc chọt chọt chó chú nhỏ màu xám có bộ lông xù, nó lại nhiệt tình hớn hở vẫy đuôi làm nũng với cô nàng.

Khi Triền Duy vừa bước đến thì chó nhỏ đột ngột thay đổi từ thái độ ngoan hiền sang hung dữ hướng thẳng vào cậu mà sủa ầm ĩ ỏm tỏi cả lên.

Duy nhà ta cũng chẳng thua đâu, cậu lấy một cành cây khô nhỏ xíu ngồi chỏm xuống cạnh Hiển Thi đưa tay qua hàng rào chọc chọc vào râu chó con.

"Ngoan nào ngoan nào, chó con ngoan nào!"

Càng chọc chó con càng điên tiết ngậm lấy cành cây nhỏ giành giật với Triền Duy.
Hiển Thi nhìn chó rồi nhìn tên trẻ trâu này lại mường tượng đến cảnh hai chú cún con đang cùng giành giật một khúc xương. Cảnh này khiến cô cảm thấy khá hài hước, cũng có chút xíu đáng yêu.

"Cạch!"

Thanh âm chụp ảnh vang lên, cả người lẫn chó đều nhìn về hướng Hiển Thi.

"Cô làm gì thế hả? Đừng nói thấy tôi đẹp quá nên không cưỡng lại được mà chụp lén đấy."

Triền Duy lại chòm người đến phía trước nom nhìn xem cô ta vừa làm trò gì? Ngạc nhiên khi nhìn thấy Hiển Thi chụp hình cậu đang giành giật cành cây khô với chó con. Chó thì cũng dễ thương đấy, nhưng gương mặt điển trai của cậu lại bị che đi và thay vào đấy là filter của một chú chó mặt xệ đen thùi lùi được cài sẵn trên app.

"Nhỏ lưu manh, sao cô dám!"

Triền Duy sốc đến bay màu.Cậu vội nhanh tay chụp lấy điện thoại muốn xóa đi tấm hình nhục nhã ấy. Nhưng Hiển Thi lại để điện thoại ép sát vào ngực khiến hai tay cậu cứng đơ, tai thì đỏ lừ chẳng biết cách nào để tiếp tục tiến đến.

"Nhỏ lưu manh! Dám tự tiện chụp ảnh tôi còn dám thay mặt tôi bằng mặt... ưm... con chó."

"Tôi che mặt cậu đi rồi!" Hiển Thi hiển nhiên nói lý

"Nhưng đấy vẫn là thân hình của tôi."
Triền Duy hậm hà hậm hực phản đối.

"Vậy thì lát nữa tôi sẽ dùng photoshop thay thân hình cậu thành thân hình cún."

"Vậy cô hoàn toàn biến tôi thành chó luôn rồi."

"Phì!"

Hiển Thi cảm thấy khá mắc cười nên đưa tay lên môi ngăn lại.

"Cô còn cười chế giễu tôi."

Cô đứng dậy, để điện thoại vào cặp sách rồi thản nhiên bước đi.

"Là cậu tự suy diễn thôi."

Triền Duy nhìn theo bóng lưng cô nàng, hình dáng một thiếu nữ khó hiểu có một chút lưu manh, một chút trầm tĩnh, một chút dứt khoác và một chút tinh nghịch. cậu mím môi, bỗng chốc xuất hiện xíu xiu cảm giác tò mò về tính cách cá biệt của cô ta.

Triền Duy đủng đỉnh bước theo phía sau Hiển Thi, cậu lẩm bẩm cố ý để cho cô nghe thấy.

"Quả là gọi nhỏ lưu manh chính xác không sai."

Nhớ lại chuyện hôm qua Hiển Thi cũng đã giúp cậu gọi người mở cửa thư viện, dù sao thì cũng nhờ cô ta mà cậu không phải ngủ chơi vơi trong bốn bức tường tối lạnh lẽo, lời cảm ơn còn chưa kịp tuôn ra khỏi miệng thì cô ta đã cà chớn qvghép cậu thành mặt chó. Thật là muốn nuốt thì bị nghẹn, muốn nhả ra lại bị uất.

"Hôm qua cô tìm anh Toàn à, cô nói gì để  anh ta mở cửa phòng thư viện vậy?"

"Cậu với anh ta từng có xích mích à?"

Triền Duy thở ra, nhỏ lưu manh này chẳng bao giờ vào trọng tâm câu hỏi cậu đặt ra cả, chỉ toàn hỏi ngược lại cậu thôi.

"Tôi còn chưa từng giao tiếp với anh ta lần nào, lấy đâu ra xích mích chứ."

Cả hai rơi vào trầm mặc, yên lặng chừa lại một khoảng không tĩnh mịch cho nhau.

"Anh chị ơi! Anh chị ơi!"

Hai người cùng lúc đều nhìn về hướng tiếng gọi của bé gái. Cô bé nhỏ nhắn tầm năm tuổi thắt hai bính tóc, má phúng phính hồng hồng xinh xinh, điệu bộ hớt hải chạy đến nắm lấy tay Triền Duy và Hiển Thi dùng lực kéo đi.

"Có chuyện gì vậy cô bé?" Triền Duy nhìn một cô bé lạ hoắc tự nhiên kéo lấy tay mình giật giật lôi lôi kéo kéo thì nhướn mày hỏi.

"Anh chị ơi, có đánh lộn, có đánh lộn ở phía bờ sông, gay cấn lắm! Chiến lắm!"

Cô bé nắm lấy tay hai anh chị giật giật để hai người bước đi theo mình. Hiển Thi nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cô bé đang nắm lấy cổ tay mình, rồi quay sang giật Triền Duy một cái.

"Đi thôi!"

"Hả!"

"Đi theo cô bé đi."

"Cô đi theo thật à, nhìn cô bé trông hăm hở thế này chắc đang có một nhóm trẻ chơi trò chơi chứ gì."

Hiển Thi không quan tâm lũ trẻ đang chơi trò gì, cô chỉ quan tâm rằng đang có một cô bé đáng yêu đang nắm lấy tay mình đưa đi, làm sao cô có thể cự tuyệt cô nhóc dễ thương này được chứ. Thi nắm lấy tay áo Triền Duy kéo cậu bước theo cô, cô bé thì nắm lấy cổ tay hai anh chị nhiệt tình kéo đi.

[Sao tình hình bây giờ giống chơi trò kéo xe lửa xình xịch thế nhỉ?]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro