Nhóc con lớn thật rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triền Duy trở về nhà, cậu vừa mở cửa còn chưa động vào công tắc thì đèn điện lại đột nhiên bật sáng. Ở trường thì bị nhỏ lưu manh bạo lực, xém tí nữa lại bị đàn anh cho nhịn đói nguyên đêm, bị anh thủ thư lừa một vố. Đã cất công về đến nhà còn bị cậu dọa cho một trận.

Một thanh niên tầm hai mươi tám tuổi chống tay vào tường, nhìn thấy Triền Duy về, ánh mắt anh ta nghiêm nghị nhìn chăm chăm vào cậu. Dường như đã đợi cậu từ lâu rồi.

Triền Duy mím môi, nhìn vào vài tờ giấy được anh cầm trên tay thì hơi chột dạ. Ý định hôm nay mới nói cho cậu mình biết nhưng hình như bây giờ không cần nói nữa cậu cũng đã tự phát hiện ra rồi.

"Cậu về sớm thế?"

"Hửm?" Anh nghiên đầu nheo mắt vẫn nhìn chăm chăm Triền Duy như đang đợi cậu nói điều gì khác.

"À thì! Cháu về hơi trễ nhưng cậu hôm nay cũng về sớm hơn thường ngày."

"Thằng bé này, cháu biết cậu muốn nói gì rồi phải không?"

Anh vừa nói vừa giơ tờ giấy lên trước mặt để Triền Duy nhìn thấy. Cứ như Điều tra viện đợi bị can về để hỏi cung ấy.

"Ừm... thì! Cũng đoán được phần nào rồi, nhưng mà cậu bình tĩnh nghe con nói đã nào."

Duy vừa bước đến bàn, vừa mới bỏ cặp xuống thì bị cậu mình cốc một cái lên đầu, tuy nắm tay giơ lên khá cao nhưng lực hạ xuống lại nhẹ hều như không.

"Cậu mày đang rất bình tĩnh đây. Nói nhanh đi, làm sao con có được nhiều tiền đến thế?"

"Bán thân!" Duy nhàn nhã trêu chọc.

"Hả?"

"Phì! Sao nghiêm túc vậy, Đừng nói cậu tin là thật đấy nhé!"

"Thằng nhóc này, giờ có chịu nghiêm túc chưa hả?"

Anh vừa mắng vừa ghì cậu xuống khiến đầu tóc Triền Duy rối bù như chó xù.

"A đau đau đau! Bạo lực gia đình. Là tiền hợp đồng con ký của công ty an ninh mạng."

Anh nheo mắt, nhướn mày, nới lỏng tay ra nhưng vẫn chưa chịu buông tha.

"Con chỉ vừa mới ký hợp đồng chưa được  bao lâu, tại sao công ty lại đưa con nhiều tiền như thế?"

"Bệnh nghề nghiệp của cậu lại trỗi dậy nữa rồi."

Triền Duy nhướn mày trêu chọc nhưng lại bị cậu mình ghì xuống với tư thế như bắt tội phạm, Duy lại ngậm ngùi mà khai tiếp.

"Họ trả trước một khoảng tiền cho con thôi, cậu không tin thì gọi điện hỏi họ đi."

Anh thả Triền Duy ra. Trong lòng thầm mắng cái công ty đấy sao lại đưa cho một đứa trẻ con vẫn còn đang đi học một số tiền lớn như thế, chắc chắn muốn dùng số tiền đấy để giữ chân thằng bé.

"Sao con lại lấy số tiền đấy trả hết số tiền nhà đang góp này chứ, tưởng cậu mày không có tiền mua nhà hả?"

Triền Duy chỉnh chu lại trang phục xộc xệch và đầu tóc rối bù, liếm môi.

"Không phải cậu hay than vãn rằng tháng nào cũng phải long đong khổ sở vì số tiền góp mua căn nhà này hay sao?"

"Ê ê! Xạo nha, cậu mày nói thế khi nào? Cũng không có xảy ra việc như thế!"

"Ừ thì! Giờ nhà cũng đã mua rồi! Cũng đâu còn cách nào khác. Không lẽ cậu nỡ đánh đòn con sao?" Duy mím môi tỏ vẻ đáng thương.

"Vậy thì hủy đi!"

"Không hủy được! Đây là công việc con rất thích làm."

"Cậu đang nghĩ cho mày thôi! Nhỡ công ty ấy bắt con làm việc quá sức thì sao? nên nhớ con vẫn còn là học sinh đấy."

"Chính vì con vẫn còn là học sinh, nên họ không dám làm thế đâu. Thôi nào! Cậu cứ xem như con đang học thêm bên ngoài đi."

Triền Duy nói với gương mặt nịnh bợ, còn ông cậu vẫn còn càm ràm, biểu cảm không đồng tình.

"Nói thì đơn giản."

Thằng bé này chỉ mới tí tuổi đầu lại sở hữu tài năng bản lĩnh hơn anh tưởng nhiều, vừa thắng mấy cuộc thi quốc gia vào ngày trước, ngày sau đã được công ty an ninh mạng nhìn trúng.

Ban đầu anh nhất quyết không đồng ý nhưng vì bị tên nhóc này nài nỉ tỏ vẻ đáng thương nên chỉ đành miễn cưỡng chiều theo ý thằng bé, nào ngờ nó lại chơi lớn đến vậy. Làm anh ngạc nhiên từ vố này sang vố khác. Nhóc con ngày nào còn được anh đèo trên lưng bây giờ đã lớn thật rồi.

Anh còn muốn hỏi nữa nhưng lại bị Triền Duy ôm bụng than vãn tỏ vẻ uể oải.

"Bây giờ con không còn sức để bị cậu tra khảo nữa đâu, con phải đi nấu cơm rồi, đói sắp lả rồi còn bị cậu hành cho tả tơi."

Cậu cầm cặp đưa cho Triền Duy. Xua tay đuổi đi.

"Hôm nay cậu sẽ nấu, Nhóc con mau lên lầu trước đi."

"Hả?"

Triền Duy nheo mắt quay đầu nhìn ông cậu của mình với vẻ hồ nghi.

"Cậu không tính đầu độc con đấy chứ?"

"Cậu cũng đang suy tính chuyện đầu độc mày đấy."

"Ha... ha! Bản tin ngày mai Công an Thành Phố đầu độc cháu ruột của mình chắc sẽ hot lắm đây."

Triền Duy nghiên đầu cười trong bất lực. Còn nhớ lúc trước cậu vì muốn chiên cá thì thành phẩm lấy ra lại là cục than đen thùi lùi, nấu canh thịt thì lại cho ra thịt kho cháy, nấu cơm lại ra cháo loãng, nấu cháo lại thành cơm chiên.

Bốn năm trước lần đầu Triền Duy ăn món cà rốt chiên đầy sáng tạo của cậu mà mém tí nữa nghẹn sắp thăng thiên, cũng may được cậu nhanh tay đập một cái mới còn có cơ hội sống tiếp. Đúng là cái cảnh vừa đấm vừa xoa thật chỉ biết dở khóc dở cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro