Phần 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12

Khương Hưu là cái sợ đau, nhanh chóng ôm cánh tay của mình, nếu là nàng nơi nào chọc giận tới Hàn gia, có thể hay không cũng sẽ bị đánh đến cả người toàn máu rồi ném đi?

Lúc này, đám người hầu đang hăng say buôn chuyện thì có người nhìn thấy nàng, "Kia không phải thiếu phu nhân sao?"

Lời vừa nói ra, mọi người cười vang.

Người hầu cắn hạt dương khiêu khích nhìn Khương Hưu: "Thiếu phu nhân là không ai dạy sao? Nghe lén chúng ta nói chuyện?"

Khương Hưu: "...... Ta chính là đi ngang qua."

"Ngươi đã nghe thấy được đi?" Bọn người hầu không chút nào để Khương Hưu vào mắt, đều đi ra phía trước nhà, ác ý vây quanh nàng, người dẫn đầu đám người hầu nói: "Ngươi cảm thấy chúng ta có hay không nói sai ?"

Khương Hưu không có ý tưởng đi quan tâm mấy người họ, nhưng là các nàng lại càng ngày càng hăng hái, chặn lại đường đi của nàng: "con riêng của tiểu tam mà thôi! nghe nói mẹ của ngươi là hồ li tinh đi đàn đúm với đàn ông có vợ, ngươi có phải hay không cũng tưởng dựa vào ngươi khuôn mặt xinh đẹp làm giống mẹ của ngươi một bước trở nên giàu có?"

Một đám người cười càng lúc càng lớn, đói với Khương Hưu chỉ tro, Khương Hưu con ngươi nhạt nhẽo dần các nàng vẫn chưa có để ý, thẳng đến khi "bang" một âm thanh vang lên.

Mọi người đột ngột im lặng.

Khương Hưu bình tĩnh mà đưa tay trở về, nói: "Có phải hay không muốn được ăn tát như thế mới có thể giúp miệng của các ngươi sạch sẽ?"

Nàng nhìn rất hiền, lại ngoan ngoãn nhỏ nhắn thoạt nhìn qua ai cũng nghĩ dễ bắt nạt, ai cũng bất ngờ khi thấy nàng đánh người.

Bị đánh xong người nọ tựa như có chút ngớ ngẩn, không thể tin tưởng ôm mặt của mình: "Ngươi cũng dám đánh ta?! Ta chính là người của đại tiểu thư!"

Ở Phó gia, Đậu Trân Thụy là người được lão thái thái hết mực cưng chiều , ngay cả là người hầu cũng được hưởng lây là có uy quyền nhất trong đám người hầu.

Khương Hưu nói: "Ngay cả người hầu của lão thái thái, ta cũng chính là cũng không nể , mau tránh ra cảm đường của ta rồi."

Người nọ tức giận đến muốn chết: "Khương Hưu!ngươi chính là đồ tiện nhân! Ngươi cũng dám đánh ta...... Ngươi tin hay không ta nói cho đại tiểu thư, ngươi lập tức liền sẽ bị đuổi ra Phó gia!"

"Khi nào thì đại tiểu thư của thể đuổi người của ta đi?" một giọng nói của nam nhân lạnh đến tận sống lưng vang lên, "Đậu Thụy Trân thật đúng là đem chính mình trở thành Phó gia chủ nhân?"

Khương Hưu nghe âm thanh quen thuộc vang lên, vừa quay đầu lại, liền thấy Bình Bạch đẩy xe lăn cho Phó Trầm Hàn, nhìn cách đó không xa hồ nước, sườn mặt của hắn tinh sảo làm người ta có chút không tin là người thật đang tồn tại. Bọn hạ nhân sợ tới mức hồn phách bay loạn, câm miệng, hận không thể tìm cái khe đất giấu đi.

Bình Bạch cười tủm tỉm: "Như thế nào không nói? Vừa mới không phải nói rất náo nhiệt?"

Ai đều biết, Bình Bạch là Phó Trầm Hàn là cái trung thành người mệnh danh là chó điên, cùng với sổ sách diêm vương giống nhau có thể làm được tuổi thọ của họ ngay lập tức không còn, ngay cả Phó lão thái thái cũng không giám cùng hắn nói nhiều lời, càng là đám người hầu không có năng lực phản kháng lại, nếu là có thể nói, các nàng quả thực hận không thể trở lại thời gian đem lưỡi của chính mình cắt đi!

Bị đánh vừa xong người hầu kia dũng cảm thưa "Chúng ta chỉ là tùy tiện tâm sự...... Không nghĩ tới Khương Hưu...... Khương tiểu thư đột nhiên xuất hiện, còn đánh ta, ta nhất thời tức giận mới có thể...... Bình phó quan, ngài đừng nóng giận......"

Này đổi trắng thay đen nói đúng trọng điểm quả thực là ...

Khương Hưu há miệng thở dốc, còn không có nói chuyện đâu, Phó Trầm Hàn lạnh lùng âm thanh lại vang lên: "Lại đây."

Khương Hưu ngẩn người, đi tới trước mặt của Phó Trầm Hàn tay lập tức bị nắm.

Khương Hưu kinh ngạc.

Phó Trầm Hàn tay rất lớn, khớp xương rõ ràng, gân tay giống như dây điện gồ gề nổi lên,có cả tập luyện rất nhiều năm súng nên tay có vết chai , bao vây lấy tay nàng, thong dong mà chà xát tay của nàng, những cái vết chai đem bàn tay non nhũn không xương của nàng đỏ lên.Làm Khương Hưu cánh tay nổi lên một tầng da gà, sợ Phó Trầm Hàn sợ ngay sau đó liền sẽ bị hắn trong một phút bóp nát.

"Có đau hay không?" Nam nhân trầm thấpâm thanh không cảm xúc.

Khương Hưu: "A?"

Bình Bach thởdài phiên dịch lại : " thiếu gia hỏi ngày vừa mới đánh họ có bị đau tay không."

Khương Hưu đỏ mặt lên.

Phó Trầm Hàn nhìn đến nàng đánh người a......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro