chương 24b sự cố ném dép

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 24: SỰ CỐ NÉM DÉP
Thời gian gần đây, ông Dũng thường xuyên ở nhà. Đến công ti làm việc ông cũng sắp xếp thời gian để về nhà sớm, ở nhà bà ta cũng chỉ là dám mắng chửi nó, có khi là vài ba cái tát, nhưng như vậy đối với nó là quá bình thường rồi. Đôi khi việc ở công ti ông còn mang về nhà làm để tiện quan tâm chăm sóc nó nhiều hơn. Lẽ thường tình thì bà ta không hài lòng chút nào. Nhưng ngoài im lặng và phóng những tia ác độc về phía nó, bà ta cũng không thể làm gì khác.
Trong mấy tháng trôi qua. Nó và Gia Tùng thân thiết hơn hẳn. Nó đang chăm chú đọc cuốn tiểu thuyết " Shock Tình 2 - Khúc Mưa Tan " của Kawi. Không cần nhìn nó cũng biết là ai.
- Hey.
- Ừ, xao vậy?
- Haiz, chẳng nhẽ cuốn sách này đối với cậu lại có sức hút hơn mình xao?! - Gia Tùng giở giọng buồn buồn như con chuồn chuồn nói.
Quả nhiên, nó dời tầm mắt từ cuốn sách kia chuyểnqua Gia Tùng, nhìn chăm chú rồi lắc đầu cảm thán.
- Tóc, tai, mắt, mũi,....đều như cũ. Nếu không muốn nói thẳng thì là so với cuốn sách này cậu quả là không có sức hút. Gương mặt này của cậu mình nhìn...đã ngán rồi.
"Ầm"
Lời phát biểu của nó thốt ra làm Gia Tùng sững người. Lát sau mới ý thức đc.
- A, ánh mắt cậu bị làm sao vậy ?! Có phải là đã có vấn đề rồi không?
- Mình biết sự thật này đối với cậu mà nói thì đây là cú sốc quá lớn.
- Nếu cậu đã nói vậy. Ngay hôm nay mình sẽ phẫu thuật tân trang lại nhan sắc vậy.
Nó bĩu môi lắc đầu nói.
- Này, Gia Tùng có phải cậu bị cuồng làm đẹp đúng không?!
- Ai nha, cậu thật là... Mà thôi không nói chuyện này nữa.
- Không nói thì không nói. Bộ cậu tưởng mình thích nói lắm hả? Thôi, mình đọc truyện tiếp đây.
- Mình không có ý đó. Mình muốn hỏi là...tối nay cậu có đến dự buổi tổng kết cuối năm không?!
Nó vẫn cắm cúi vào cuốn truyện kia, đáp.
- Không!
- Tại sao ???
- Nhàm chán. - vẫn giữ nguyên trạng thái.
- Đừng mà. Tối nay đi nhé, mình có món quà muốn tặng cậu! - Gia Tùng sử dụng mỹ nam kế bày ra khuôn mặt phụng phịu hết sức đáng yêu, nó dường như tâm tư bị lay chuyển thấy vậy cậu liền bồi thêm.
- Đi mà, nhé nhé nhé...
- Ừ, để tối mình xem lại đã.
- Đi đi mà.
- Được rồi! Đi được chưa.
- Hắc hắc, được được. Giờ vào lớp thôi.
Nó gập cuốn truyện lại, đứng dậy. Gia Tùng nhanh tay với lấy balo trên vai nó khoác lên vai, thong dong chạy đi trước. Nó xắn tay áo hì hục đuổi theo. Thỉnh thoảng Gia Tùng còn quay lại làm mặt quỷ với nó.
- A, Gia Tùng cậu đứng lại đó cho mình. - Nó dừng chạy, hai tay chống nạnh quát lớn.
- Ngu gì mà đứng lại. - Gia Tùng cũng dừng chạy, quay về phía nó nháy mắt.
- Không đứng lại? Được, cậu đừng trách mình không nói trước. - Nó cúi người bỏ chiếc dép ra, nheo nheo mắt và...
- "vèoooo...cốp!!!" (tg: ??? Chuyện gì thế nhỉ? )
Nó lấy 2 tay lên che miệng. Mắt trợn tròn. Lát sau mới chạy tới đỡ chàng trai xấu số hứng chiếc dép kia.
- A, anh gì ơi. Anh không sao chứ?
Chàng trai kia đứng lên, trong giây lát nó hơi sững người.
- A, thầy...thầy em...em xin lỗi thầy. Tại...
- Khánh Vy. - hắn nói rất nhỏ. Như chỉ để mình hắn nghe thấy. Nó ngước mắt lên, trong lòng nhói lên chút đau đớn.
Đang chìm trong suy nghĩ chợt có cảm giác bản thân đang bay rồi cơn đau ê ẩm truyền đến. Khẽ rên lên 1 tiếng nó mở mắt nhìn mới biết bản thân mình vừa bị đẩy ngã. Truyền đến là tiếng hét lanh lảnh, chói tai vang lên.
- Này, con nhỏ kia. Xao mày dám ném cái dép bẩn thỉu này của mày vào người anh Khánh hả? Bộ mày chán sống rồi hay sao? Tao nói ch... - nhỏ còn chưa kịp nói chữ "cho" đã bị tiếng nói lạnh lùng của hắn vang lên la
Im đi. - tiếp đó là hắn trực tiếp đẩy nhỏ ra làm nhỏ suýt té ngửa giữa sân trường.
Còn đang uất ức chưa phản kháng đc. Bên tai đã nghe giọng điệu phẫn nộ của 1 chàng trai vang lên.
- Này, con quỷ dạ xoa kia. Cô có biết như thế nào là lịch sự không hả? Trực tiếp đẩy người khác xuống đất mà lại còn không xin lỗi. Một chút lịch sự tối thiểu cũng không có. Tôi khuyên cô nên đi đăng ký 1 lớp học thêm về văn hoá lịch sự khi giao tiếp trước khi đi ra đường nhé.
- Anh...anh... - từ bé tới giờ đây là lần đầu tiên mà nhỏ bị người khác nói vậy.
Nhất thời không nói đc gì, gương mặt trang điểm tỉ mỉ thay đổi màu sắc liên tục, từ đỏ đến tía rồi sang xanh.
Hắn chỉ im lặng ngắm nhìn nó, 4 mắt chạm vào nhau nó bối rối cụp mắt xuống. Gia Túng như đã xả hết cơn giận. Quay xang kéo nhẹ tay nó, giọng nói dịu dàng.
- Không cần nói nhiều với hạng người này. Chúng ta đi thôi.
Đi ngang qua người nhỏ Gia Tùng còn bồi thêm:
- Quỷ dạ xoa, cô nhớ cho kỹ những gì tôi vừa nói đó. Và đừng bao giờ đụng đến Khánh Vy của tôi thêm 1 lần nào nữa. - cậu cố nhấn mạnh câu "Khánh Vy của tôi".
Mặc dù là đang nói cho Thiên Vy nghe, nhưng chủ yếu là để nhắc nhở hắn.
Người im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng.
- Cô ấy không hề là của cậu. - hành động nhanh gọn hắn kéo nó ngã vào trong lồng ngực rắn chắc của mình.
Hai ánh mắt của 2 người con trai nhìn nhau toé lửa. Hai tay siết chặt. Gia Tùng gằn từng chữ.
- Anh nên buông cô ấy ra. Mà không, phải là...thầy nên buông học trò của thầy ra mới đúng.
Hắn im lặng, giây lát sau hắn mới buông nó ra. Thong thả phun ra từng chữ.
- Được thôi. - Hai tay đút vào túi quần, hắn ung dung bước đi, lướt ngang qua cậu, ánh mắt hắn trở nên lạnh băng, khẽ thì thầm.
- Tôi nhắc nhở cậu, cô ấy không hề là của cậu, và mãi mãi cũng không phải là của cậu.
Hắn nở 1 nụ cười nhẹ rối đi lướt qua. Để mặc Gia Tùnp người run lên từng đợt, đứng trôn chân tại đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro