chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 24: NGHĨA TRANG
Sau vụ việc đó, ông Dũng thường xuyên ở nhà quan tâm nó nhiều hơn, làm bà Ngọc và Nhã Đan không lúc nào đc yên lòng.
- Mẹ à. Nhỡ con Khánh Vy nó nói với ba là con ép nó ăn tôm thì sao? Con sợ quá à. - bà Ngọc mới vào phòng, nhỏ đã chạy tới túm tay áo bà ta run giọng nói.
- Con đừng lo. Nó không dám nói đâu. Con xem biểu hiện của nó mấy ngày nay thì biết. Mà con chú ý hành động 1 tý. Lần trc ông ấy nghi ngờ mẹ đấy, nên lần này con phải biểu hiện cho thật tốt. Mẹ tin chắc ông ấy chưa hoàn toàn tin tưởng mẹ con mình đâu! - bà ta nhăn mày suy tư nói.
- Vâng, con biết mà mẹ. Mà chừng nào ba mới đi tiếp ạ, lần này ba ở nhà lâu quá nên con chả làm gì đc nó. Tức ghê cơ. - nhỏ dậm chân thình thịch, nghĩ đến nó và Gia Tùng gần đây rất thân thiết khiến nhỏ càng tức điên lên.
- Mẹ cũng không rõ nữa. Mà chắc lần này hơi lâu đấy. Rồi bà taghé sát vào người nhỏ thì thầm to nhỏ gì đó. Trong chốc lát cả 2 gương mặt đều ánh lên tia xảo trá đầy nguy hiểm.
- Là mẹ nói đó nha. Ủa, mà mẹ tính đi đâu xao?
- Ừ, mẹ đi thăm mộ con hồ ly đó ấy mà. - bà ta tức tối nói thêm: - Đang yên đang lành ba con lại đòi đi thăm mộ bà ta nữa chứ. Bực mình!
- Mà mẹ, ba đã tra ra người gây tai nạn là ai chưa ?!
Bà ta bỗng cứng ngắc.
- Mẹ làm sao mà biết đc chứ. Thôi, mẹ đi đây. - bà ta vội vàng bước nhanh ra khỏi phòng như đang lo sợ điều gì đó.
[...]
Nghĩa trang
Làn gió thoảng qua đưa hương hoa cúc trắng toả hương nhẹ nhẹ. Nén nhang đc thắp lên khói bay lượn lờ theo làn gió. Trên bia mộ bức ảnh người phụ nữ đang mỉm cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai.
- Huệ Anh, hôm nay anh và Thanh Ngọc đến thăm em. Anh biết là em đang oán trách anh nhưng...anh làm vậy chỉ là muốn tốt cho Khánh Vy. Em yên tâm Thanh Ngọc đối sử với con bé rấtcon bé rất tốt.
- Chị, em biết bây giờ chắc chị rất giận em. Trời sinh ra chúng ta là 2 chị em cùng cha khác mẹ. Nhưng số phận nghiệt ngã lại để cả em và chị đều yêu chung 1 người đàn ông. Em thực xin lỗi vì đã phá hỏng hạnh phúc của chị. Chị hãy yên nghỉ em sẽ thay chị chăm sóc tốt cho con bé. Em sẽ coi nó như con gái ruột của em. Chị yên tâm!
Một đợt gió lạnh thoảng qua thổi tắt cây nến ở đó, khiến ông Dũng và bà Ngọc bàng hoàng! Một ý nghĩ ghê sợ hiện lên nhưng bà ta chỉ im lặng không dám nói. Ông Dũng lấy bật lửa châm lại lần nữa, ánh nến lập loè rồi lại tắt. Ông Dũng khẽ lắc đầu, đứng dậy.
- Huệ Anh, anh biết để chấp nhận đc sự thật này là rất khó. Mong là em hiểu cho hoàn cảnh của anh!
Rồi ông nắm tay bà Ngọc bước đi. Bà ta vẫn còn hoảng loạn. Một bóng đen bay vút qua đầu, bà ta theo quán tính nhìn theo!
Là 1 con quạ đen!
Trong bónghoàng hôn cộng thêm khói nhang bay mờ mịt, bà ta tưởng chừng như thấp thoáng 1 bóng người.... Một đợt gió lạnh buốt thổi qua, bà ta vội nắm lấy tay ông Dũng sợ hãi không dám quay đầu nhìn lần nữa. Đến khi lên xe, chiếc xe lao vút đi bà ta mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng đỡ kinh sợ hơn. Thầm nói trong lòng từ nay về sau bà ta sẽ không đến nghĩa trang thêm 1 lần nào nữa. Về phần ông Dũng, đôi lông mày khẽ nhíu lại, dường như ông đang suy nghĩ 1 vấn đề gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro