chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 23: VẠCH TRẦN
Ông Dũng đi trc, theo phía sau là nó. Bà ta đang lo sơn móng chân thấy ông Dũng đang bước vào, mặt hằm hằm sát khí. Vội vội vàng vàng chạy tới. Mới tính mở miệng hỏi han. Ông Dũng đã chặn trước.
- Con lên phòng trc đi. Ba có chuyện muốn nói với mẹ con 1 lát.
Nó khẽ gật đầu, ánh mắt khẽ run lên khi nhìn thấy ánh mắt cảng cáo sắc như dao của bà ta đang liếc qua. Cửa phòng đóng kín. Ông Dũng khẽ thở dài. Thấy sự việc có vẻ ko ổn. Bà ta vội nắm lấy tay ông, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng.
- Anh, con bé sao rồi, em....áááá
Bà ta còn định nói thêm, ông Dũng đã thẳng tay đẩy bà ta ngã lăn xuống đất.
- Cô đã cho con bé ăn tôm, trong khi tôi đã nói với cô là con bé bị dị ứng với tôm, có phải không ?
- Không...không em...em không có... - bà ta vội đứng dậy túm cánh tay ông, vô thức lắc lắc đầu.
- Cô còn không chịu thừa nhận? Cô có biết nếu hôm nay tôi ko thì có phải là bà đã hại chết con bé rồi hay không? - ông Dũng rít lên.
- Anh...em không biết, hãy tin em...
Rồi bà ta bỗng quát to:
- Kỷ Liên, tụ họp tất cả người làm ra đây.
Trong chốc lát, hơn 10 người làm trong nhà đc tụ họp đầy đủ. Bà ta khẽ nháy mắt với ả Liên rồi mở miệng phẫn nộ hỏi.
- Trong số các ngươi ai là người làm tôm cho Khánh Vy ăn. Mau bước lên.
Ả Kỷ Liên bước lên, gương mặt u sầu, cúi gằm mặt.
- Thưa ông chủ, bà chủ. Sự thực thì chúng con là người làm nên cô chủ kêu sao thì chúng con phải làm như vậy thôi. Hôm đó cô chủ xuống nhà kêu chúng con làm món hải sản, trong đó có tôm, cua,... Ăn xong cô chủ đi ra ngoài, lát sau về chúng con đã thấy như vậy rồi. Ông chủ, bà chủ tha tội cho chúng con...thực sự chúng con ko biết cô chủ dị ứng với tôm...hức hức...
Đám người kia cũng nhao nhao phụ hoạ theo. Ông Dũng nghe xong, dương đôi mắt ái ngại về phía bà ta rồi mở miệng.
- Đc rồi, các người lui ra ngoài hết đi. Tháng này trừ nửa tháng lương.
Bà ta ngồi thụp xuống ghế khóc huhu.
- Thôi anh xin lỗi vì đã to tiếng với em. Tại anh lo cho con bé quá nên...
- Anh chỉ tin người ngoài mà không tin em. Ngay cả chồng mình mà cũng ko tin mình thì chi bằng em chết quách đi rồi! Huhu - bà ta sụt sịt oán thán, tính lao dậy đập đầu vào tường. ( ái chà chà. ) May mà ông Dũng ngăn kịp.
- Thôi mà. Sau này anh sẽ luôn tin tưởng em. Em làm như vậy chẳng nhẽ em không thương Nhã Đan, không thương anh sao?
- Anh nhớ đấy.
- Anh biết rồi!
Nằm trong vòng tay ôm ấp kia, bà ta khóc rào rào, miệng thầm nở 1 nụ cười sặc mùi nguy hiểm. Có trời mới biết khi nãy bà ta sợ đến đứng tim. May mà con nhỏ Kỷ Liên kia nhanh trí. Không thì giờ bà ta đã bị tống ra khỏi đây rồi. Thật tức chết mà, con nhỏ đó phải trả cho nó gấp đôi những gì mà bà nhận đc hôm nay....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro