Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 22:
 
- Tụi mày mau thu dọn đồ đạc con nhỏ mang lên phòng cũ của nó đi. - Ả Kỷ Liên khoanh tay ra lệnh cho đám ma nữ mặt trát đầy son phấn kia.
 
- Ủa? Hôm nay trời sập hay sao mà chị Liên tốt bụng với nhỏ đó dữ ta ! - Ả Bích mở giọng nói.
 
- Hừ! Tụi mày tưởng tao muốn hả ? Chẳng qua là ông chủ về rồi. Mà thôi, tụi mày làm nhanh đi. Không thôi, tý ổng về là chết cả đám đó. - Ả nhăn mày phất tay cho đám kia, rồi uốn éo đi ra nhìn mà muốn nôn.
 
***
 
Thấy ông Dũng tay xách 1 cái túi nhỏ bước vào, bà ta vội thở phào nhẹ nhõm vì mọi thứ đã trở về vị trí ban đầu của nó.
 
- Anh mua xoài xanh về cho em rồi đó hả ?
 
- Ừ! Xoài của em đây. Mà con bé Khánh Vy với Nhã Đan đâu rồi em ?! - ông Dũng đặt túi xoài xuống bàn vừa bước lên lầu vừa hỏi.
 
- Nhã Đan con bé mới đăng ký học thêm, sắp thi rồi mà ( phải không đó ?! ) . Còn Khánh Vy...
 
- Khánh Vy làm sao ? - ông Dũng dừng hẳn, quay người nhìn bà Ngọc hỏi.
 
- Haizz... Kỳ thực em cũng hết trị con bé rồi. Hôm qua nó đi cả đêm, về toàn mùi rượu. Sáng nay thì người nó sưng hết lên. Chả biết bị sao nữa, em vào xem còn bị nó đánh đây nè... - Một vài giọt nước mắt cá sấu lăn ra. Vừa nói bà ta vừa nhìn nét mặt đang thay đổi của ông Dũng không khỏi đắc ý.
 
Ông Dũng chưa bao giờ nghi ngờ gì bà ta nên khi bà ta nói gì thì cũng chỉ biết đó.
 
- Thật là vậy sao ? - ông Dũng khẽ gầm, nghe điệu bộ thì ông hiện giờ quá tức giận rồi.
 
- Anh...anh muốn làm gì ?! Con còn nhỏ nên không hiểu chuyện, anh đừng to tiếng với nó, kẻo nó tủi thân. - bà Ngọc vội kéo tay chồng, giả bộ van xin.
 
Ông Dũng lặng người suy nghĩ 1 lát. Sự tức giận cũng đã giảm bớt đi phần nào. Ông biết nó không phải là 1 đứa hư hỏng như vậy. Do tính tình của nó quá tuỳ hứng chăng? Thôi vậy từ từ khuyên bảo cũng đc.
 
- Ừ, đc rồi. Anh sẽ từ từ khuyên bảo nó.
 
- Vậy anh lên đi. - bà ta nở 1 nụ cười ngọt ngào nói.
 
Khi bóng lưng ông Dũng đã khuất sau cánh cửa. Mắt bà ta đã long lên vì tức giận. "Lão già khốn kiếp. Mày làm hỏng hết kế hoạch của tao. " vốn bà ta tưởng ông sẽ gạt phắt cái lời quan tâm cho có lệ kia của bà ta ra, rồi lên quát nó 1 trận. Thật không ngờ ông lại để ý. Thật tức chết bà ta luôn rồi.
 
***
 
- Nãy mày nghe gì không. ...Con còn nhỏ nên không hiểu chuyện, anh đừng to tiếng với nó, kẻo nó tủi thân... Ôi trời ơi, tao có nghe lầm không vậy nè! - Ả Kỷ Liên bắt chước điệu bộ của bà Ngọc mà nhái lại câu nói của bà ta. Cả đám người làm nhìn nhau cười phá lên.
 
***
 
- Khánh Vy, ba về rồi đây. - ông Dũng đẩy cửa bước vào.
 
Nó đang đứng quay lưng về phía ông, mắt hướng ra cửa sổ. Một nỗi cô đơn bao quanh. Nó từ từ quay người, mặt cúi gằm xuống.
 
- Ba...
 
- Con...con làm sao vậy ?! Ba đưa con đến bệnh viện. - Thấy người nó nổi từng mảng đỏ do dị ứng tôm gây nên, ông Dũng kéo tay nó.
 
- Con...con không sao ? - nó cố giằng tay ra.
 
- Con còn nói không sao ? Mau đến bệnh viện với ba.
 
Biết không cãi đc lời ông. Nó đành im lặng đi theo. Mới bước xuống nhà tiếng thét chói tai của bà Ngọc vang lên.
 
- A, Khánh Vy con bị sao vậy?!
 
Nó sợ hãi núp sau lưng ông Dũng, không trả lời.
 
- Thôi, anh phải đưa con đến bệnh viện đã.
 
- Để em đi với anh! - bà Ngọc mở miệng, tay chân luống cuống cả lên. Ông Dũng phất tay.
 
- Thôi không sao! Mỗi anh là đc rồi!
 
- Ừ, vậy anh mau đi đi.
 
Ông Dũng mới đi khuất, bà ta đã nhếch môi khinh bỉ nhìn theo. " May mà mình không phải đi. Nhìn mặt con nhỏ đó đúng là buồn nôn mà! " bà ta phủi mông đi lên lầu.
 
***
 
Bệnh viện.
 
- Bác sĩ! Con gái tôi bị sao vậy ?
 
Vị bác sĩ kia, lắc đâ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro