chương 31.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Huỳnh tiểu thư cũng đã sử lý nhân viên của chúng tôi rồi, mọi việc đã đc giải quyết. - Trình Nhật Huy còn đang hứng khởi.
Nó khẽ cau mày, âm vang cao ngạo truyền đến:
- Tôi chưa nói hết!
Cô ả kia thầm than trong bụng! Quả này cô ta khó thoát khỏi bị đuổi việc!
Hơi ngạc nhiên 1 chút nhưng Trình Nhật Huy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười loá mắt.
- Vậy...mời Huỳnh tiểu thư cứ nói.
Nó nở 1 nụ cười quỷ dị. Ánh mắt tà ác như quỷ hút máu, nhìn xuống cô ả đang thê thảm dưới sàn, âm vang như vọng từ địa ngục:
- Tôi chưa từng nghĩ sẽ tha thứ cho những người từng động đến tôi.
Nó nói đến đây nó quét ánh mắt sắc lạnh qua 2 mẹ con bà Thanh Ngọc, vô tình chạm vào ánh mắt run sợ của Nhã Đan khiến nhỏ hoang mang cụp mắt xuống.Hừ! Nó nhếch môi đầy khinh bỉ. Nhưng nhanh chóng nó lấy lại vẻ mặt lạnh băng nói tiếp:
- Tôi muốn cô trở về nơi mà cô đáng thuộc về.
- Ý của Huỳnh tiểu thư là... - Trình Nhật Huy lên tiếng.
- Tôi muốn cô ta bị đuổi việc, và...tôi ko muốn nhìn thấy cô ta trong bất cứ nơi nào mà tôi có thể đến.
Ầm! Cô ta hoang mang! Không những cô ta bị đuổi việc mà sau này sẽ ko còn công ti nào thu nhận cô ta nữa.
- Cô ta tên gì ? - Trình Nhật Huy không trả lời nó, mà chỉ nhìn xang gã quản lý đang đứng ở đó.
- Dạ dạ...Phan Kim Hoa ạ! - gã vừa nói vừa lau mồ hôi tới tấp.
- Vậy...cô Phan Kim Hoa cô đã chính thức bị đuổi việc. Số tiền lương và số tiền bồi thường chúng tôi sẽ gửi vào tài khoản của cô.
Sắc mặt cô ta trắng bệch.
- Trình tổng đừng đuổi việc em mà. Em xin anh đó Trình tổng.
Nhưng đổi lại Trình Nhật Huy không có chút phản ứng. Cô ta liền quay xang bám víu lấy ống quần gã quản lý không ngừng năn nỉ.
- Quản lý, nể tình chúng ta thân thiết, anh nói giúp với Trình tổng giúp em đi.
Gã quản lý mặt xanh tái cố gắng gỡ tay cô ả đang bám víu dưới quần đẩy mạnh, khiến ả ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo. Cô ả chỉ kịp " a " 1 tiếng. Đám nhân viên khác không ngừng thì thầm to nhỏ.
- Huỳnh tiểu thư, nhân viên phục vụ của chúng tôi có chút sai sót. Không biết hiện giờ cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô bữa tối coi như tạ tội? - Trình Nhật huy quay xang nó, với vẻ mặt ko thể nghiêm túc hơn đc.
- Nếu Trình tiên sinh đây đã có lời mời. Tôi nào dám khước từ?
Nghe vậy Trình Nhật Huy nở 1 nụ cười khiến đám nhân viên nữ gần như suýt ngất xỉu.
-Lạc Dương, cậu sử lý đi. Tôi phải sử lý văn kiện đã.
Khi bóng lưng Trình Nhật Huy biến mất. Nó lấy điện thoại gọi nhân viên home shoping gần đó mang 1 bộ đồ tới. Sau khi thay đồ xong, 3 người nó, ông Dũng, bà Ngọc đều thư thái ăn tiếp. Lát sau Nhã Đan bước ra cũng ngồi vào ăn tiếp. Từ đâu cô ả ban nãy lao ra xồng xộng chưa kịp nói gì nhỏ Nhã Đan đã run lẩy bẩy lắp bắp:
- Cô...cô đến đây làm gì. Bảo vệ...bảo vệ.
Cô ả kia không sợ chút nào. Hiện giờ cô ta ko còn gì để mất nữa.
- Huỳnh tiểu thư, là cô ta đã kêu tôi đổ ly kiwi dâu này vào cô. Cô ta cho tôi tiền và nói chỉ cần đổ ly kiwi này vào cô, và làm cô bẽ mặt là đc.
- Cô nói láo. Tôi...tôi căn bản ko quen cô. Bảo vệ...bảo vệ đâu. - Nhỏ Nhã Đan ko ngừng gào thét. Sắc mặt nhỏ trắng bệch.
Nó nhếch môi, vờ ngạc nhiên. Thực chất thì nó biết thừa là nhỏ làm rồi. Ngay khi nó bỏ ra khỏi bàn ăn, vô tình bắt gặp nụ cười đắc ý kia của nhỏ. Để xem nhỏ muốn làm gì, nó vẫn đi tiếp.
- Nhã Đan là em tôi, nó sẽ ko làm vậy. Ko có chứng cứ, cô đừng nói bừa.
- Không. Tôi...tôi có chứng cứ. Đây đoạn ghi âm mà tôi đã ghi đc... Á á á các người thả tôi ra. Huỳnh tiểu thư cô phải tin tôi...các người bỏ tôi ra... - cô ả đang nói thì bị đám bảo vệ không thương tiếc lôi thẳng ra ngoài.
- Nhã Đan, mày là con cáo già. Mày tưởng tao ngu lắm xao? Tao thừa biết mày sẽ lật lý mà. Tao đã ghi âm hết cuộc nói chuyện của tao và mày rồi...hahha. Chính bản thân mày tự hại mày rồi đấy! Hahaha
Im bặt! Cô ta đã bị đám bảo vệ lôi ra ngoài, không gian yên tĩnh thật đáng sợ. Ông Dũng xanh mặt, quay xang nhìn nhỏ mặt hằm hằm.
- Không ba à. Không phải, con không làm. Ba phải tin con.
Thấy sắc mặt ông Dũng không thay đổi. Nhỏ liền quay xang bà Ngọc:
- Mẹ, mẹ nói với ba giúp con đi. Huhu...
- Ngoan, đừng khóc. - bà ta an ủi, thừa biết chắc chắn là nhỏ làm rồi. Nhưng vẫn bao che cho nhỏ.
- Anh à, chắc không phải con bé làm đâu. Em hiểu con bé mà.
Ông Dũng im lặng, đưa tay muốn với lấy máy ghi âm. Nhưng Nhã Đan nhận biết đc ý định của ông liền cầm lấy trước.
- Đưa đây cho ba.
- Không, ba à. Ba đừng nghe mà. Con xin ba mà huhu....
- Mau đưa đây. - ông Dũng bực tức quát lớn khiến nhỏ run sợ. Nhưng vẫn quyết không đưa. Nó nhìn nãy giờ bất ngờ lên tiếng phá tan phòng thủ của nhỏ:
- Nhã Đan, em cứ 1 mực chối là không làm xao em lại phải sợ cái máy ghi âm kia thế. Hay là trong có gì mờ ám lắm à? Chị cũng muốn nghe thử.
Dứt lời ko kịp để nhỏ phản ứng, nó đã nhanh tay chụp lấy máy ghi âm trong tay nhỏ. Bị đánh úp bất ngờ khiến nhỏ như hồi tỉnh, quay xang nhìn nó mắt trợn trừng quát lớn:
- Chị...
Nhỏ còn đang tính nói thêm. Giọng nói trong máy ghi âm vang lên khiến nhỏ chấn động.
"Rè rè rè
- Giờ cô phải làm gì đi chứ. Vì giúp cô mà tôi đã bị đuổi việc.
- Làm gì là làm gì? Mọi việc đều do cô cả? Không liên quan đến tôi.
- Cô...cô nói vậy mà nghe đc xao?
- Đây số tiền này là của cô. Nhớ kín miệng đấy.
- Cái gì? chỉ từng này thôi sao? Trước đó cô có nói đưa tôi 40 triệu kia mà. Xao đây chỉ có 10 triệu?
- Hừ, tôi kêu cô làm nó bẽ mặt trước mặt mọi người? Nhưng giờ thì sao hả? Tôi trả cô từng đó đã là nhân từ lắm rồi.
- Vậy thì tôi sẽ đi nói cho mọi người biết. Chính cô là người đã sai khiến tôi làm việc đó.
- Tuỳ cô thôi, cô cứ nói đi. Không có bằng chứng cô nghĩ họ sẽ tin ai? Haha.
- Cô...
- Haha, cô nghĩ Nhã Đan dễ chơi lắm xao? Haha tạm biệt nhé! Bye bye.
- Nhã Đan, tao sẽ khiến mày phải hối hận.
Rè rè rè"
Cuộc nói chuyện kết thúc. Nó lấy tay bụm miệng ra vẻ không tin nổi.
- Chát...
Một cái tát đc vung lên, in hằn 5 ngón tay trên má Nhã Đan. Bà Ngọc xót xa chạy đến đỡ nhỏ dậy, nhỏ ôm ghì lấy bà ta khóc nức nở. Bà ta xót con, liếc ánh mắt qua nó, chỉ thấy nó bình thản xem kịch vui. Khiến bà ta như tức điên lên, hít 1 hơi thật sâu, đè nén nỗi tức giận bà ta kéo cánh tay ông Dũng.
- Anh à. Anh bình tĩnh đã nào. Chắc do có hiểu lầm gì đó thôi...
- Cô im đi. Chứng cứ rành rành cô còn mở miệng bao che cho nó? - ông Dũng dùng tay đẩy bà ta ngã xuống sàn, rít lên.
" Mới chỉ là mở màn thôi, mà đã khóc lóc thảm thiết như vậy rồi sao? " Nó nhìn cảnh tưởng mẹ con bà ta khóc lóc nức nở, mới giả vờ đứa con ngoan ngoãn đứng dậy chạy đến đỡ bà ta dậy.
- Dì à? Dì có sao không vậy?
- Nó nói dường như là rất thật lòng, nhưng chỉ mình nó, Nhã Đan, bà Ngọc mới biết nó đang diễn kịch. Như bị kích điên lên, bà ta đẩy nó ra quát lớn:
- Mày im đi. Đừng giả bộ mèo khóc chuột.
Nó biết bà ta sẽ làm vậy. Dù là có sự chuẩn bị từ trước nhưng nó vẫn bị ngã xuống đất. Chỉ hơi đau 1 chút, nhưng nó vẫn kêu " a " 1 tiếng cho hợp tình hợp lý.
- Khánh Vy? Con có sao không? - ông Dũng chạy lại đỡ nó dậy.
- A... - Nó khẽ kêu 1 tiếng, nhăn mày gượng đứng dậy lắc lắc đầu. Thấy nó đau như vậy. Ông Dũng quay ra nhìn bà Ngọc quát lớn:
- Cô làm cái gì vậy?
Bà ta sửng sốt. Lần đầu tiên bà ta bị ông Dũng quát. Nó nhếch môi nhìn bà ta cười đầy khiêu khích, rồi nhanh chóng chuyển sang gương mặt u buồn kéo tay áo ông Dũng:
- Ba à? Dì cũng không cố ý đâu. Là con sơ ý nên mới ngã thôi.
- Khánh Vy à, con đúng thật là đứa con ngoan ngoãn.
Ánh mắt bà ta như toé ra lửa, nhìn nó đầy thù hận. Nhưng trái lại nó chỉ cười đáp trả.
Hồi lâu sau ý thức đc đây là nơi đông người. Thậm chí một số nhân viên của VF tò mò nhìn xang. Ông Dũng húng hắng giọng:
- Về nhà ta sử lý sau. - ông Dũng nói xong rồi bước đi trước.
- Ba, hôm nay con có hẹn với bạn chắc tối con mới về. Ba kêu thím Tư xếp đồ vào phòng giúp con. À, mà ba nhớ đổi tất cả đồ dùng trong phòng giúp con luôn, chắc lâu không ai ở nên nhiều bụi lắm. - Nó giả vờ như ko biết chuyện của trc kia, cố ý nói to cho 2 mẹ con bà Ngọc nghe.
Ông Dũng nghe xong có chút sửng sốt. Ông im lặng, mày nhíu lại như đang trầm tư. Một giây sau mới gật đầu ừ 1 tiếng. Hừ, bà ta thầm nuốt cơn hận. Rõ ràng là nó biết căn phòng nó trước kia là Nhã Đan ở, thế mà...
Bà ta còn đang trầm tư suy nghĩ, giọng nói lạnh lùng của ông Dũng vang lên:
- Còn không đi về.?
Bà ta giật mình ngẩng đầu lên thấy ông Dũng đang nhìn mình. Bây giờ chưa phải thời cơ tốt, cố gắng nhẫn nhịn thêm 1 thời gian cho qua chuyện này đi bà ta nhất định sẽ trả nó gấp đôi. Bà ta đỡ Nhã Đan dậy, nhỏ vẫn còn khóc thút thít. Khi bóng lưng của ông Dũng và bà Ngọc dần biến mất. Nó nhếch môi nở 1 nụ cười, ánh mắt sắc lạnh. Cầm điện thoại gọi cho ai đó, rồi đi ra khỏi VF.
Quán cafe love.
Trong góc quán, 2 cô gái đang ngồi nói chuyện. Vì là góc khuất nên ít khi đc chú ý.
- Cô đợi tôi lâu chưa? - cô gái mới đến kia mở lời trước. Cô gái đang ngồi kia khẽ lắc đầu rồi đáp:
- Tôi cũng mới đến. Mời cô ngồi.
Cô gái kia khẽ gật đầu rồi nhanh chóng ngồi xuống, mở túi xách hàng hiệu lấy trong đó ra 1 cục tiền đưa cho cô gái kia...
19.pm
Nó mới bước vào VF theo lời hẹn của Trình Nhật Huy. Lạc Dương nhìn thấy nó phấn khởi đi đến:
- Huỳnh tiểu thư, Trình tổng đang đợi cô. Mời cô đi theo tôi.
Nó không trả lời chỉ khẽ gật đầu theo anh ta bước vào thang máy. Thang máydi chuyển đến tầng 28.
"Ting"
Thang máy mở ra, nó khẽ nhíu mày rồi cũng bước ra. Lạc Dương khẽ nở 1 nụ cười gian trá. Không biết Trình tổng hẹn cô gái này lên đây làm gì. Theo như anh ta biết, Trình tổng của bọn họ chưa cho phép ai bước lên tầng 28, ấy vậy cô gái trước mặt này lại... Càng nghĩ anh ta càng cảm thấy ghen tỵ.
- Huỳnh tiểu thư, Trình tổng đang ở trong đó, tôi đi trước.
Nói là làm, trong nháy mắt anh ta đã mất hút trong thang máy. Hừ, đừng tưởng suy nghĩ đen tối kia của anh ta mà nó không đọc đc. Nó xoay người đi về phía trước.
"Cạch"
Bên trong là 1 căn phòng tối đen? Anh ta vẫn chưa hề thay đổi. Nó bình thản đi tiếp.
"Tách"
Căn phòng sáng trưng ánh đèn, công tắc đèn chủ yếu là viên gạch phía bên trái cách cửa 2 bước. Anh ta đang ngồi đó? Kế bên cửa sổ? Đèn sáng anh ta khẽ xoay người nhìn nó, giây lát sau nhấc chân bước đến đứng trước mặt nó, khẽ nói bằng giọng nói trầm ấm mê người:
- Đến rồi xao?
Nó không đáp đi lướt qua anh ta ngồi xuống ghế bày trước bàn ăn kia, thản nhiên đáp:
- Chứ không...cái mà anh thấy là ma xao?
Anh ta nghe xong không hề tức giận mà chỉ cười lớn:
-Haha... Bữa ăn diễn ra trong sự im lặng, bất ngờ anh ta lại lên tiếng:
- Tôi rất tò mò tại sao em lại làm như vậy?
- Ý anh là sao?
- Chuyện đổ ly nước kia, không phải do em làm sao?
Nó hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.
- Anh theo dõi tôi?
Anh ta cười lớn:
- Haha... Không không. Tôi thấy điều đấy trong mắt em.
Nó không đáp chỉ lắc ly rượu trong tay, đưa lên miệng uống xong 1 ngụm rượu, mới nhàn nhã đáp:
- Quả là ko có gì qua mặt đc anh...
Uống thêm ngụm rượu, cứ ik như là nói 1 câu chuyện phiếm:
-Đúng là vụ việc lần này là do tôi làm. Chỉ trách cô ta quá ngu ngốc nên mới bị tôi đưa vào tròng thôi. Muốn chơi tôi? Để tôi giúp cô ta 1 tay không phải là nhanh hơn xao?
"Nghĩ tôi vẫn ngốc nghếch như xưa để các người giăng bẫy ư? Nhã Đan cô muốn cướp những thứ của tôi thành của cô? Để xem cô co bản lĩnh đó không? " Nó thầm cười trong bụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro