chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếp ~
- Mấy người nói xem? Là tôi hay cô ta làm vỡ chiếc bình này?
Đám người làm kia, run rẩy. Hiện giờ biết không thể đắc tội với nó được. Ả Bích đứng ra cúi đầu nói:
- Dạ, tiểu thư là Kỷ Liên làm vỡ ạ.
Cả đám cũng nói hùa theo ả Bích.
- Là Kỷ Liên làm vỡ. Con nhìn thấy rõ mà
bla bla
Nó nghe xong thì mỉm cười hài lòng. Quay ra bà Ngọc cười đầy khiêu khích.
- Bà rõ rồi chứ? Nói xem, tôi nên sử lý cô ta như thế nào bây giờ? Nhẹ nhất là làm không lương 30 năm đi.
- Con ranh khốn kiếp. Dám đổ tội cho tao...mày nhất định sẽ kh...
" Chát "
Ả Kỷ Liên còn chưa kịp nói xong câu " không yên với tao đâu " đã bị nó giáng thêm 1 cái tát. Khoé môi ả giờ đã rỉ ra chút máu. Gương mặt xanh tím sưng vù trông thật ghê sợ. Nó hất cằm nhìn ả. Khinh miệt nói:
- Sao ? Muốn chối tội?
Ả run lẩy bẩy quay xang bà Ngọc khẩn khoản:
- Bà chủ. Xin bà nể tình bao lâu nay con nghe lời bà, cầu xin bà chủ rộng lượng giúp con.
Bà ta nghe xong có chút chột dạ. Nhỡ ả tức quá nói tất cả bí mật của bà ta với ông Dũng thì coi như xong. Quay xang nó, bà ta hạ nhẹ giọng nói:
- Khánh Vy, Chuyện gì qua được thì bỏ qua đi.
Nó nhướng mày nhìn bà Ngọc, rồi ghé sát vào tai bà ta thì thầm.
- Chứ không phải bà sợ cô ta nói gì đó với ba tôi à?
Gương mặt bà Ngọc xanh xanh trắng trắng. Nó mỉm cười đắc thắng quay xang nhìn Kỷ Liên, đôi môi anh đào khẽ cong lên.
- Chiếc bình này được nhập từ Anh, mà chỉ có duy nhất 1 chiếc này. Cả đời cô làm không công ở đây may xao cũng trả được 1/5. Nhưng mà tiếc quá tôi không muốn nhìn thấy cô ở trong nhà của tôi. Vậy đi, cô chỉ cần làm việc ở đây trong vòng 10 năm là được. Từ giờ công việc của cô là ở ngoài vườn.
Hết thảy đám người ở đó còn chưa tiêu hoá xong lời nó nói, nó đã bước lên phòng còn không quên ngoái lại cười đầy gian sảo rồi chỉ vào ả Bích.
- Cô mau mang đồ ăn lên phòng cho tôi. Tôi cho cô 5p' để chuẩn bị, không xong thì cô nên thu dọn đồ rồi biến ra khỏi đây đi là vừa.
Ả Bích vâng vâng dạ dạ rồi nhanh chóng đi chuẩn bị. Trên phòng tràn ra là tiếng bát đĩa bị vỡ. Sau cùng là tiếng quát của nó.
- Gì đây? Đây là thức ăn giành cho người ăn xao? Có chút việc mà cũng làm không xong. Mau dọn rồi biến đi.
Ả Bích nước mắt ngắn dài ấm ức dọn đồ ăn bị nó hất ra vung vãi. Nó ngồi trên giường, ánh mắt trở nên u tối.
“ - Gì đây? Đây là thức ăn giành cho người ăn xao? Đến chó còn ăn không nổi mà mày dám bắt tao ăn xao? Con ranh thối tha này.
Ả Bích không ngừng giáng từng cú đạp vào người nó, miệng đay nghiến những lời chửi rủa thâm độc.
- Mau thu dọn đống rác rưởi này rồi biến ra khỏi đây cho khuất mắt tao. ”
“- Bà chủ, giờ bà chủ muốn chúng con phải làm gì nữa không ạ? - Kỷ Liên nói.
- Không cần. Cứ hành hạ nó từ từ như vậy là được. Miễn xao cho nó biết như thế nào gọi là địa ngục. Hahaa - bà Ngọc cười đầy man rợ ”
Nhìn ả Bích còn đang thu dọn. Nó nở 1 nụ cười lạnh.
“ Tôi muốn xem, cuộc sống của các người từ từ bị tôi huỷ hoại từng người một. Cố gắng hưởng thụ hai từ ĐỊA NGỤC này 1 cách trọn vẹn nhất!. Kỷ Liên, tôi sẽ cô biết cái cảm giác bị vu oan giáng hoạ là như thế nào. Những gì cô đã làm, tôi sẽ trả cho cô gấp đôi. ”
***
Hắn sau khi về biết nhà, lấy ngay cục đá để trườm chỗ má bị nó tát đến sưng đỏ, nhìn đến tội. ( Ai kêu thích dê ngta. Háhá đáng đời)
- Aaa, đau chết mất. Ít ra muốn đánh cũng phải đánh mỗi bên 1 cái chứ, ai lại đánh dồn 1 bên như thế này.
- Nhan sắc của tôi đã bị em huỷ hoại chỉ sau vài giây. Được lắm, tôi sẽ bắt em phải đền bù. Ax, đau quá...
- Mà kể ra mình cũng lời chút ít. Hai cái tát đổi lấy 1 nụ hôn. Hương vị ngọt ngào như vậy, 2 cái tát này cũng đáng là bao. Nghĩ đến mắt hắn lại long lanh hạnh phúc. ( Tg: *hét lớn* Anh này BIẾN THÁI QUÁ !!!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro