Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 37: ~ Vở Kịch Hoàn Hảo ~
Cô bắt đầu nhập học. Giây phút thầy giáo chủ nhiệm bước vào làm cô hoá đá. Đi phía sau hắn lại là Thiên Vy.
Cô có chút bực tức trong lòng. Không phải trước giờ hắn đều 1 mực nói yêu cô hay sao? Chẳng nhẽ hắn chỉ là vui đùa với cô.
Cô ra vẻ không thèm để ý đến người trên bục đang thao thao bất tuyệt kia.
Nhưng ánh mắt của hắn luôn nhìn cô chằm chằm khiến cô bực bội đứng phắt dậy đập bàn cái rầm. Cả lớp đều giật mình nhìn cô trân trối.
- Sao vậy? Khánh Vy em có ý kiến gì sao? - hắn nhìn cô mang chút ý cười. Cô lườm hắn 1 cái sắc bén rồi đáp gọn lỏn:
- Không có.
Cô ngồi xuống nhưng vẫn cảm nhận được hắn đang nhìn cô. Nó đứng dậy nói.
- Xin lỗi, tôi có việc bận. Tôi ra ngoài 1 lát.
Không đợi hắn nói gì cô đã chạy vụt ra ngoài. Chạy đến phía sau trường ngồi xuống cái ghế đá gần đó. Ôm ngực thở hồng hộc. Ban nãy tim cô nó như muốn rớt ra ngoài luôn.
- Vy, Cậu xao vậy?
Tiếng nói thân thuộc vang lên từ phía sau, cô giật mình xoay người.
- Gia Tùng, sao cậu biết mình ở đây?
Có thể coi là khó hiểu. Nhưng cô biết anh chàng trước mắt cô là Gia Tùng. Thậm chí cô nhớ hết thảy những gì đã từng sảy ra giữa cô và Gia Tùng? Thế nhưng người quan trọng như hắn cô lại không nhớ gì hết. Dù là chi tiết nhỏ nhặt nhất!
- Mình đi theo cậu! - Gia Tùng không chút che dấu nói.
Ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn cô. Cô xoay người nhìn về phía hồ nước trước mặt. Cố ra vẻ tự nhiên.
- Lâu không gặp nhìn cậu hơi khác, không giống trước kia. - Gia Tùng cùng ngồi xuống cạnh cô.
- Vậy sao? - Câu trả lời của cô dường như là 1 riêng bản thân cô vậy.
- Ừ.
Câu trả lời của Gia Tùng lại khiến cả 2 chìm trong yên lặng.
Trong 1 góc khuất chỗ hành lang. Tiếng máy ảnh không ngừng vang lên tý tách. Mọi hành động nhỏ nhặt như Gia Tùng vén tóc giúp cô đều bị chụp lén hết. Nhưng theo góc độ từ phía sau lại có cảm giác như Gia Tùng đang hôn cô.
- Chị Vy. Chị chụp gì vậy?
- Kế hoạch ban nãy coi như tạm thời hoãn lại. Giờ tao có thứ này dành cho anh Khánh, để xem cô ta sớm muộn cũng bị anh Khánh đá vào sọt rác thôi. Hừ! À mà mày mang mấy tấm ảnh này ghép mấy cảnh đê tiện hơn nữa sáng mai phát tán cho cả trường biết.
- Dạ...dạ chị hai. Em đi làm ngay đây ạ.
- Khánh Vy, để xem quả này mày làm sao để giải thích với anh Khánh.
Trên môi ả, nụ cười càng trở nên sắc lạnh hơn. Ánh mắt chăm chú nhìn về phía hành lang.
"Thiên Vy à, Thiên Vy. Thật không ngờ cô vẫn ngu ngốc như vậy. Để tôi diễn nhốt màn kịch này với cô vậy"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro