Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 36: ~ Người của cô mà để tôi cướp được thì đó là của tôi.... ~
- Mày...mày con hồ ly tinh này...
Thiên Vy lao nhanh đến và tát nó 1 cái, khiến nó lảo đảo ngã xuống đất.
- Chát...
Đã vậy còn bị móng tay của Thiên Vy cào xước 1 đường dài. Hắn trừng mắt nhìn Thiên Vy đầy lửa giận rồi đỡ cô dậy. Nhưng bị cô đẩy ra, tự mình đứng dậy đi tới trước mặt Thiên Vy. Giơ tay giáng xuống 1 cái tát như trời giáng khiến cô ta quá bất ngờ lảo đảo lùi ra sau vài bước rồi ngã xuống đất.
- Áááá...
Trên môi còn chút máu rỉ ra mới biết cái tát ban nãy cô dùng sức đến cỡ nào. Hắn hoá đá, hết nhìn cô rồi lại nhìn xuống Thiên Vy dưới sàn.
Thầm nghĩ may mà 2 cái tát hôm trước cô không mạnh tay như thế chứ không thì...
- Mày ...mày dám đánh tao. Mày dám đánh tao....tao giết mày tao giết chết mày còn hồ ly tinh thối tha. A a a -Thiên Vy còn chưa kịp ra tay đã bị hắn túm lấy.
- Thiên Vy đủ rồi đừng làm loạn nữa.
- Anh Khánh xao anh lại đối xử với em như vậy chứ. Là do nó...do nó quyến rũ anh đúng không? - quay sang cô, ả nói:
- Tao nói cho mày biết tao và Khánh sắp đính hôn rồi. Mày đừng mơ tưởng.
Cô nhún vai:
- Yêu cũng có thể chia tay,đính hôn cũng có thể huỷ hôn. Kết hôn cũng có thể ly hôn.
Cô tiến đến gần ả ghé sát vào tai ả thì thầm:
- Cô đính hôn hay không là việc của cô,còn kết hôn được hay không là do tôi quyết định. Trái tim 1 người đàn ông mà cũng không giữ được. Người đàn ông của cô mà để tôi cướp được thì đó là của tôi.
Khi ả còn đang trong trạng thái tiêu hoá những lời cô nói, tỉnh lại thì nó đã kéo tay hắn đi đc 1 đoạn.
- A a a...Khánh Vy mày đừng quá đắc ý. Tao và anh Khánh nhất định sẽ kết hôn, tao nhất định sẽ kết hôn.
Đám nhân viên không ngừng nhìn ả chỉ trỏ.
[...]
Hắn và cô ngồi xuống cái ghế đá gần đó. Hắn dịu dàng vuốt chỗ má sưng tấy nhưng bị cô né đi. Hắn ngượng ngùng rụt tay.
- Xin...xin lỗi...chuyện đó không phải như Thiên Vy nói đâu. Tôi sẽ không đính hôn...
- Anh qua đó mua giúp tôi 1 cục đá đi. - cô cắt ngang lời hắn, ngón tay trắng muốt chỉ về phía bên kia đường chỗ bán đá lạnh.
- Được, em ngồi đợi tôi 1 lát nhé.
Hắn nở nụ cười rồi chạy vụt đi.cô cũng mỉm cười đáp lại, bóng lưng hắn vừa khuất nụ cười trên môi cô vụt tắt, chỉ còn sự lạnh giá.
Cô cầm túi xách và chìa khoá xe đi thẳng tới chỗ garas. Hắn tay này cầm cục đá lạnh, tay kia lại cầm 2 que kem. Nở nụ cười hạnh phúc chạy đến.
- Khánh Vy...em xem...
Nhưng trên ghế trống trơn, nụ cười trên môi cứng lại có tờ giấy nhỏ dán trên đó hắn xé lấy rồi đọc. Trong mắt càng thêm sâu thẳm. Vất hết kem vào trong thùng rác gần đó.
Dưới ánh nắng hoàng hôn sắp tắt bóng lưng của hắn càng trở nên cô quạnh hơn.
Phía xa từ 1 thân cây to, một cô gái bước ra nhìn chăm chú theo bóng lưng đang dần mất hút kia, mái tóc ngắn khẽ bay bay theo làn gió.
- Tôi sẽ chứng minh cho các người thấy...ai mới là chủ của ván cờ này.
Ánh mắt trở nên sắc bén, nụ cười càng tô đậm hơn. Ánh nắng đã tắt, bóng lưng kia đã khuất xa. Cô gái tóc ngắn kia lạnh lùng xoay người đi về hướng ngược lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro