P 22 + 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
Tác giả: Ôn Nhã Tâm
Chương 22: Đại chiến phòng y tế (2)
Nhưng tay của cô chưa kịp chạm vào khuôn mặt của Triều Hi đã bị cậu ấy ngăn lại. Trong lòng hơi bị oán giận, cô quay đầu sang chỗ khác không them nhìn cái người vô duyên kia nữa.

Dường như nhận thấy sự khác lạ của đối phương, Triều Hi nở nụ cười, trong mặt tràn ngập sủng nịch nói:

- Không lẽ câu định dùng cái tay như vậy .. chạm vào mình à! Mình vẫn chưa muốn lao phổi đâu...

Lúc này Nhã Thuần mới để ý, cái bông bảng kia vẫn còn trên tay của cô, Nhã Thuần chợt muốn tìm cái động chui xuống mất thôi. Sao cô có thể mất hết hình tượng trước mặt Triều Hi như thế này. Còn cái người gây họa kia thì đang khóc lóc như phụ tử, mẫu mất thế kia. Nhã Thuần trầm giọng nói:

- Lâm Nhược Mai cậu, ném nhữ giọt nước mắt kia ngay cho mình.

Nhược Mai ôm chầm lấy Nhã Thuần, khóc còn lớn, và to hơn nữa. Nhã Thuần nhíu mày nói:

- Thật bẩn, cậu làm ướt hết áo tớ rồi rồi. Nhã Thuần mình xin lỗi cậu, tất cả tại mình, mình chỉ là muốn phá hắn không ngờ cậu lại....

- Ý cậu là tại mình tự chuốc họa vào thân chứ gì?

- Chứ không phải sao? Nếu không phải cậu tài lanh chạy lên thì giờ nằm ở đây là hắn đó? Tại cậu kế hoạch hoàn hảo của mình mới thất bại đó.

- Lâm Nhược Mai đây là thái độ xin lỗi của cậu hả?

- Vậy theo cậu, người hại cậu là mình à.....

- Không phải cậu, chả lẽ là tớ

- @@@@@#$$$$%%$#$%%^.......

- @#$$^^&*%%##%^>>>.....

Trần Triều Hi đứng một bên nhìn cảnh đó, không phải lớn tiếng cười lớn thì là gì. Bây giờ liệu ai có thể tin, khi nãy một người thì nằm ở đó vô thần, tưởng như cái xác không hồn, còn một người thì khóc như mưa rơi, suối chảy mà bây giờ thì cãi nhau đến long trời lỡ đất.

Bỗng Triều Hi cảm nhận một luồn sát khí hướng về mình, khiến cậu dù muốn cười cũng không cười nổi nữa.

Nhã Thuần và Nhược Mai không hẹn mà cùng trao cho Triều Hi ánh mắt " Nếu cậu còn muốn sống, thì dẹp nụ cười ấy ngay".

Nhược Mai nghiêm chỉnh nắm chặt lấy tay của Nhã Thuần nói:

- Cậu tin mình, thù này nếu mình không báo cho cậu thì tên Lâm Nhược Mai sẽ được viết ngược lại.

- Mình tin cậu.... nhưng còn tay mình.... – Nhã Thuần giơ giơ cánh tay còn cái bông bảng lên trước mặt Nhược Mai.

Nhược Mai nhịn cười đến nỗi bị nội thương luôn rồi. Nhược Mai không trả lời mà đưa ánh mắt cầu cứu về phía ai kia trong phòng.

Trần Triều Hi đưa tay, lắc đầu tỏ vẽ vô tội:

- Lúc ấy mình chỉ lo đặc chế loại keo siêu dính này, nhưng về phần tách nó ra thì mình vẫn chưa nghĩ đến.

Nhã Thuần nghe thấy thế, thật là muốn hộc máu mà:

- Trần Triều Hi.....mình cho cậu mười phút, cậu cút đi nghĩ ra cách cho mình, nếu cậu không nghĩ ra cách, thì mình sẽ xử đẹp cậu.

Trần Triều Hi cười cười gật đầu.

- Triều Hi cậu câm ngay cho mình, cậu còn dám cười nữa hả?

- ừa ừa..

Nhưng Triều Hi vẫn cười hoài không ngớt, và có xu hướng còn lớn hơn khi nãy.

Nên ngay lập tức một cái gối bay ngay vào cái mặt của tên đẹp trai kia. Nhược Mai không hịn nổi cười nữa rồi. Nên thế là bây giờ trong phòng y tế đang nổi lên trận chiến không khoang nhượng, khiến gà bay chó chạy.

Trong lúc đó, tại một căn phòng Vip của trường. Một người đàn ông đang ngồi bắt chéo chân, nằm tựa đầu trên ghế làm việc, một tay cầm ly rượu, tay kia nhàn nhã gõ gõ xuống mặt bàn. Không biết đang nghĩ gì. Đôi mắt của hắn téo lên một tia nguy hiểm rồi nhanh chóng biến mất.

Cuộc chiến giờ đây chính thức bắt đầu.


Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
Tác giả: Ôn Nhã Tâm
Chương 23: Hắn thật nham hiểm (1)
Những ngày tiếp theo vẫn yên
lặng, như không có chuyện gì xảy ra.

Lớp học vẫn bình thường trừ
việc một số bạn vẫn nghĩ đều đều (trong đó tất nhiên sẽ có bạn Nhã Thuần của
chúng ta), nói chuyện rôm rã như chốn không người, nhắn tin điện thoại, chụp
hình tự sướng đăng face, xem gương nặn mụn, trang điểm... vv.

Nói chung là giáo viên làm
gì mặc kệ giáo viên, lớp làm gì kệ lớp.

Ngày ấy, trong phòng y tế,
Nhược Mai nói với Nhã Thuần:

-
Tạm thời, lớp hãy ám binh bất động. Bởi sau sự
kiện lần này, hắn đã bất đầu có sự chuẩn bị. lần này xem như mình khinh địch
nên mới xảy ra cớ sự này. Thật là....

-
Vậy cậu định buôn tha chuyện này dễ dàng vậy
à! – Khuôn mặt Nhã Thuần giận dữ.

Nhược Mai lắc đầu, mỉm cười
nói:

-
Đâu dễ thế. Cậu có biết việc gì khiến các
giáo viên cảm thấy thất bại nhất không?

-
Tất nhiên là không có người để ý tới bài gảng
của mình, thật là bị khinh thường đến cực điểm.

-
Cậu càng ngày càng thông minh .

-
Lần này, hắn không ức chế đến ngất mới lạ.

Nhưng tiếc thay, thầy giáo
Nam Cung Hạo Thiên không hề cảm thấy bực tức, ngược lại vẫn bình thản giảng
bài, xem như không có việc gì xảy ra khiến cho vị quân sư của chúng ta cảm thấy
thất bại vô cùng.

Vào ngày sinh hoạt chủ nhiệm.
Nhược Mai nhìn thấy Nhã Thuần, không khỏi phải ngạc nhiên tại, trố mắt hỏi:

-
Không phải vào những ngày cuối tuần này, quán
cậu làm thêm đông lắm sao? Sao cậu còn thời gian rãnh ở đây.

-
Tại nhà ông chủ có việc nên mình được nghĩ.

Nói đến đây Nhã Thuần không
khỏi tự khen mình một tiếng, diễn xuất của cô càng ngày càng chuẩn. Nếu không
phải tại hắn, Nam Cung Hạo Thiên đe dọa cô, nếu cô ngày mai mà dám vắng thì hãy
đóng gói hành lý ra khỏi nhà đi, thì có mơ cũng chưa chắc thấy mặt cô ở đây.

Nhược Mai còn thêm bất ngờ
hơn nữa khi nhìn thấy Mạc Ly Khanh, Chu Uyển Nhi, Trần Triều Hi đều có mặt đầy
đủ.



Phải nói số lần thành viên
Top năm ngôi sao của lớp NO.1 xuất hiện cùng nhau có thể đếm được trên đầu ngón
tay, trừ những trường hợp đặc biệt, nếu không muốn nhìn thấy họ cùng một lúc
thì còn khó hơn muốn hái sao trên trời.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro