Chap.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng đầu thu cảnh sắc vô cùng thơ mộng. Bầu trời trong vắt như thủy tinh. Đằng xa, ông mặt trời đang ẩn mình sau những đám mây trắng bồng bềnh trôi, giờ mới chịu ló ra khuôn mặt đỏ rực của mình như đang thẹn thùng về chuyện gì đó.

Trên sân vận động tổng hợp của trường Đại học TF, bầu trời như tấm rèm xanh thẳm che phủ toàn bộ không gian. Ông mặt trời soi rọi những tia nắng đầu tiên xuống đám đông lố nhố bên dưới, ánh lên một cảm giác choáng ngợp lạ thường. Đám tân sinh viên tuy có rụt rè nhưng cũng đang gắng sức bắt chuyện, làm quen lẫn nhau, tạo nên một đám đông nhốn nháo, ồn ào. Nhưng khi thông báo tập trung vang lên, những thầy giáo, cô giáo tương lai đang tám chuyện với nhau cũng rất nghiêm túc chấp hành hiệu lệnh, nhanh chóng xếp thành những hàng dọc đều tăm tắp, khí thế ngùn ngụt ngước nhìn lên lễ đài. Mặt ai nấy đều tỏ vẻ háo hức chờ đợi buổi lễ khai giảng chuẩn bị bắt đầu. Nhìn bao quát một lượt, quả thật mọi người đều vô cùng choáng ngợp trước sự đầu tư quá hoành tráng của nhà trường cho buổi lễ hôm nay. Sân vận động chỉ dành riêng cho các hội thao quan trọng nay được trưng dụng làm sân khấu buổi lễ. Trung tâm khán đài đặt những dãy bàn dài được kê ngay ngắn. Men theo lễ đài rộng hơn mười mét, những đóa hoa hồng tươi thắm được trang trí gọn ghẽ. Cách bày trí đó khiến cho mọi người cảm giác như cả sân khấu được bao quanh bởi vành hoa đỏ thắm. Thế này, có ai dám bảo là dân thể thao chỉ biết vận động chứ không biết tí ti gì về nghệ thuật?Phía trước sân lễ là một cột cờ cao chót vót, trên đó có ba lá cờ đan xen cao thấp đang tung bay phấp phới. Dưới ngọn quốc kì là hai lá cờ in biểu tượng của nhà trường. Ba lá cờ màu sắc hài hòa như ba cánh bướm tung bay trong gió trông thật đẹp mắt.

Trên sân khấu, tấm thảm nhung màu tím hoàng gia trông thật quý phái. Ở giữa lễ đài, thầy hiệu trưởng mặc bộ lễ phục màu đen đứng trước micro, dõng dạc tuyên bố:

- "Buổi lễ khai giảng năm học mới của trường Đại học TF chính thức bắt đầu!"

Lời nói vừa dứt thì đúng lúc đó, tiếng trống, tiếng kèn đồng loạt vang lên thật hoành tráng. Các tân sinh viện diện đồng phục cùng diễu hành qua lễ đài, khiến cho không khí buổi lễ rộn ràng hẳn lên.Nhưng trái ngược với không khí tấp nập bên trong, bên ngoài cổng trường đang có một cậu học sinh vò đầu bứt tai, đi qua đi lại vì xin bác bảo vệ vào cổng mãi mà không được vào trong. Các bạn chắc đã đoán được cậu sinh viên đó là ai rồi nhỉ? Chính xác, đó chính là nhân vật mà chắc không ít độc giả đang tìm kiếm nãy giờ: Vương Nguyên, kẻ vận động không bằng ai nhưng mê trai thì số một!

Còn nếu các thím muốn biết tại sao cậu ấy đến muộn như thế thì chúng ta hãy cùng chỉnh đồng hồ lại vài tiếng trước.

Khi Vương Nguyên còn muốn nằm nướng trên giường thì bên ngoài, chú gà trống của thân yêu của papa cất tiếng gáy vang dội như mọi khi. Nó thầm hỏi không hiểu sao ở trung tâm thành phố lớn như thế mà papa vẫn có thể nuôi được con gà này? Thường thì dân ở đây thường sử dụng đồng hồ báo thức, điện thoại báo thức,... chứ dùng phương thức "cổ truyền" này thì thật sự khiến người khác rất ngạc nhiên. Vương Nguyên cũng từng mang thắc mắc này đến hỏi papa. Lúc đó, dì ấy chỉ cười cười rồi nhìn con gà nói: "Tại vì ba rất thích gà". Đúng như thế, con gà trống này không chỉ là "cục cưng" của papa mà nó còn vừa là người bạn tốt, vừa là chuông báo thức chung chưa bao giờ trễ giờ của tất cả mọi người trong xóm.Nhưng trừ một người, đó là Vương Nguyên. Cứ sáng sớm, nó vừa nằm lăn lộn trên giường vừa nguyền rủa con gà trống to mồm đó. Gì mà bạn tốt? Gì mà chuông báo thức? Rõ ràng là con gà đó chỉ biết ăn no rồi phá giấc ngủ người khác thôi mà.Mặc kệ Vương Nguyên đang nguyền rủa thậm tệ nhưng con gà vẫn cứ cất tiếng gáy như bị động kinh. Tiếng gà gáy ồn ào đó khiến Vương Nguyên không tài nào ngủ tiếp được, bèn tức tối bật tung cửa sổ, nhặt lấy mấy hòn sỏi trong chậu cây "tấn công" vào kẻ đang làm ồn ngoài kia. Quả nhiên cú tấn công bất ngờ này đã khiến con gà chết tiệt đó không dám kêu la ầm ĩ nữa.Giải quyết con gà phiền phức xong, Vương Nguyên lại không cưỡng lại được sức hấp dẫn cái giường ấm áp nên vùi vào chăn tiếp tục ngủ nướng.

Cho đến khi bên ngoài có tiếng đập cửa của Vương phu nhân vọng vào:

- Vương Nguyên, dậy đi nào. Hôm nay mẹ đã làm món trứng cuộn mà con thích nè, dậy ăn đi con, rồi còn đi học nữa. Hay con muốn ngày khai giảng mà mình đi muộn?

- Dạ! Con xuống ngay! - Vương Nguyên ngáp ngắn ngáp dài trả lời.

Sau khi mẹ xuống nhà bếp, Vương Nguyên mới miễn cưỡng quơ quào kiếm cái điện thoại lên xem. Oh my god!!! Mới có sáu giờ thôi mà, trong khi buỗi lễ bảy giờ rưỡi mới bắt đầu. Tại sao mình phải thức sớm như vậy chứ? Mình có phải con gà trống kia đâu mà cần phải dậy vào giờ này chứ!Vương Nguyên bực bội vứt điện thoại qua một bên, lăn qua lăn lại trên giường mấy vòng rồi thiếp đi lúc nào không biết. Trong cơn mơ màng, Vương Nguyên tự nhủ: "Năm phút, thêm năm phút nữa thôi mà!"Nhưng "năm phút" của Vương Nguyên có vẻ không giống với người thường. Đến lúc cậu giật mình thức dậy thì năm phút ấy đã được nhân lên những hai mươi lần! Vâng, giường êm ái quá, chăn ấm áp quá đã khiến nó ngủ không biết trời trăng gì, đến khi mẹ lên đập cửa lần nữa thì nó vẫn còn làu bàu: "Chưa được năm phút nữa mà mẹ!!!"

Chưa đợi nó nói xong, mẹ đã mở cửa bước vào, thô bạo giật lấy tấm chăn Vương Nguyên đang cuộn tròn. Nó bất ngờ bị giật tấm chăn nên mất đà lộn nhào xuống đất. Nhưng chưa kịp trách móc thì mẹ đã véo tai nó, hét lớn vào đó:

- VƯƠNG NGUYÊN, mẹ nói cho con biết! Con đã chính thức trễ học mười phút! Nếu con không muốn bị nhốt ngoài cổng trong ngày đầu tiên đến giảng đường đại học thì nhanh chóng ngồi dậy cho mẹ!!!

Vương Nguyên vẫn còn ngái ngủ, hai mắt nhắm tít lại, lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai vừa bị mẹ hét vào. Nó cảm thấy được màng nhĩ mình dường như vẫn đang rung rung, phải công nhận rằng Vương Nguyên rất khâm phục volume của mẹ mình! Nhưng tạm dừng chuyện khâm phục hay không khâm phục này lại ở đây một chút. Não bộ Vương Nguyên giờ này mới phân tích được những gì mẹ nó vừa nói.

- Á... Á... Á... Mẹ nói cái gììììììì?

Nói rồi, Vương Nguyên không đợi mẹ nó trả lời đã hớt ha hớt hải chạy khắp phòng. Mẹ Vương Nguyên thấy vậy liền lắc đầu ngao ngán, chậm rãi đóng cửa phòng rồi đi ra ngoài.

Đồng phục mình để đâu? Á, sao dây giày này thắt loạn xạ cả lên vậy? Cặp sách mình đâu? Vương Nguyên vừa chạy lăng xăng khắp phòng vừa tìm kiếm đồ đạc, trên miệng vẫn đang ngậm bàn chải đánh răng mà nhảy cà tưng cà tưng mặc quần vào. Thật là một hình ảnh luộm thuộm không tài nào tưởng tượng nổi.

- Bố, mẹ! Con đi học đây, con trễ rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro