Chap.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên nói xong, không đợi bố mẹ trả lời liền lao ra ngoài như một cơn lốc.

Dù "cơn lốc" ấy có nhanh đến đâu thì kết quả là trễ giờ cũng đã được báo trước. Kết quả là như chúng ta đã thấy, Vương Nguyên đành phải đứng trước cổng trường, năn nỉ bác bảo vệ muốn gãy lưỡi nhưng bác ấy vẫn không đồng ý!

– Bác ơi, cho cháu vào đi mà! Hôm nay khai giảng nếu cháu vắng mặt thì sẽ chết chắc đó, huhu.

– Biết vậy sao còn đi trễ? – Bỏ ngoài tai những lời năn nỉ ỉ ôi của Vương Nguyên, bác bảo vệ vẫn cương quyết lắc đầu.

– Bác thông cảm cho cháu đi, vì nhà cháu ở xa (Cái này nói dối không chớp mắt nè), xe buýt lại đến muộn nữa! (Cái này cũng xạo luôn!)

– Vậy ngày mai rút kinh nghiệm dậy sớm là được. Nhưng hôm nay tôi vẫn sẽ không cho cậu vào. Cậu là một giáo viên tương lai, kỉ luật không có, nề nếp không có thì sau này có thể dạy dỗ được ai? Nếu tôi cho cậu vào thì những sinh viên khác cũng so bì, bắt tôi phải cho vào thì sao?

– Nhưng...

– Nên cậu đến trễ thì phải ở ngoài. Đó là quy định!!!

Bác bảo vệ nghiêm khắc giáo huấn, từng lời từng chữ như những gáo nước lạnh thay phiên xối thẳng vào mặt Vương Nguyên, bốn chữ cuối cùng còn được bác ấy nhấn mạnh như đe dọa Vương Nguyên lần sau không được tái phạm. Kết quả cuối cùng vẫn là Minh Hưng không được vào trong.

Đến nước này, Vương Nguyên chỉ còn nước khóc lóc ròng rã trước cổng trường. Nó cứ đi loanh qua loanh quanh, đột nhiên trong đầu nó nảy ra một ý định đó là... vượt tường!

Để tìm cách thực hiện suy nghĩ của mình, Vương Nguyên lén lén lút lút đi xem xét địa hình xung quanh trường. Đi gần một vòng lớn nó chợt nhận ra hay mình nên suy nghĩ lại về sáng kiến này? Tường ở đây vừa cao vừa chắc chắn, đã vậy hình như mới được tu sửa nên trơn lùi, không biết bấu víu vào đâu để leo lên.

Đến phút 89, khi Vương Nguyên mệt mỏi chuẩn bị bỏ cuộc thì nó may mắn phát hiện một vị trí "thiên thời, địa lợi, nhân hòa". Đó là một bức tường ở sau trường, tuy không khác với những đoạn tường khác nhưng sát bên có một cái cây cao, cành cây mọc lan vào cả bên khuôn viên nhà trường.

Vương Nguyên vừa suy nghĩ đã lập tức cởi giày và cặp sách rồi vứt qua hàng rào. Sau đó, Vương Nguyên kéo tay áo lên cao, cố gắng lấy thế bám vào gốc cây. Nhưng từ đầu chúng ta đã biết, tuy thi vào ĐH TF nhưng  lại hoàn toàn không có chút tế bào vận động nào. Động lực lớn nhất của Vương Nguyên đăng kí thi vào trường này chỉ có trai và trai mà thôi. (Sorry BB). Nên "hậu quả nhãn tiền",Vương Nguyên loay hoay mãi mà mới leo lên được 30... centimet, một con số đáng sỉ nhục cho những ai thi vào ngành giáo dục thể chất như nó.

Nhưng bù lại, Vương Nguyên là một kẻ có sự kiên trì và rất biết sử dụng đầu óc của mình. Bằng chứng là biết sức mình không thể leo lên nổi cái cây cao thế này nên nó lập tức nhìn xung quanh và tìm được một cái thang cũ không biết của ai đang vứt chỏng chơ bên kia đường.

Vương Nguyên nhanh chóng băng qua đường và mang về "chiến lợi phẩm". Sau khi nhăn mặt nhìn cái thang cũ đã hoen gỉ thì nó thầm mắng: "Cái thang cũ thế này là mình mình cũng vứt đi ấy chứ!". Nhưng biết đây là phương án cuối cùng trong tình huống bất khả thi này nên Vương Nguyên đành phải kê cái thang vào sát góc cây, sau khi đạp mấy cái thử độ chắc chắn của nó thì Vương Nguyên mới dám leo lên.

Phải nói cảm xúc lúc đó của nó như thế nào nhỉ? Hồi hộp và sợ sệt! Haizzz, Minh Hưng vừa bị bệnh sợ độ cao vừa cảm thấy không tin tưởng vào độ an toàn của cái thang. Mỗi lần nó đạp lên một nấc thang lại phát ra một tiếng kẽo kẹt. Nhưng một bước, hai bước rồi năm bước, sáu bước, phù, cuối cùng cũng an toàn leo lên được. Vương Nguyên vội vàng tóm lấy cành cây ở trên, dùng lực hít mạnh đu lên được cái cây một cách an toàn, cùng lúc đó, cái thang bị nó đẩy mạnh quá nên đã ngã xuống đất rã ra làm mấy khúc. Vương Nguyên nhìn cảnh tượng đó vừa sợ hãi vừa nghĩ: "May mà mình đã leo lên xong nó mới ngã, không thôi là tiêu đời rồi!"

Đang ngồi vắt vẻo trên cành cây, chưa kịp vui mừng thì Vương Nguyên đã bắt đầu hối hận. Vốn dĩ nó chỉ tính cách leo lên nhưng chưa từng nghĩ đến làm sao có thể leo xuống. Đã vậy, đường lui duy nhất là cái thang cũng đã không còn. Vương Nguyên nhìn hai bên, bên nào cũng cao chót vót, lúc đó nó bất giác nuốt nước bọt rồi bám vào cành cây thật chặt như con khỉ đang ôm cột dừa.

"Huhuhu, biết làm sao xuống được đây???" Vương Nguyên từ trên cao nhìn xuống, trong lòng khóc không ra nước mắt.

Đúng lúc đó, Vương Nguyên đang nhìn ngó xung quanh thì phát hiện một bóng áo trắng đang đứng quay lại phía nó cách đó không xa. Vừa thấy vị cứu nhân của mình, Vương Nguyên đã ra sức kêu la ầm ĩ, suýt chút nữa nó đã buông hai tay đang ôm cành cây ra vì phấn khích.

– Bạn áo trắng ơi, bạn áo trắng đẹp trai thông minh tốt bụng ơi, giúp mình với!!!

Nghe Vương Nguyên í ới gọi mình ở đằng sau, chàng trai áo trắng chậm rãi quay lại, dáo dác nhìn xung quanh hòng kiếm người kêu mình đang ở đâu. Nhưng có lẽ người áo trắng không ngờ rằng Vương Nguyên đang ngồi ở trên cây nên tìm mãi vẫn chưa thấy. Vương Nguyên thấy vậy, sốt ruột liền kêu gào tiếp:

– Tôi ở đây, ở trên cây nè!

Chàng trai ấy nghe xong liền ngước mắt nhìn lên cây, Minh Hưng vắt vẻo ở trên đó ra sức vẫy gọi ríu rít. Nhưng ngay khi quan sát kĩ gương mặt của chàng trai bên dưới thì cánh tay đang vẫy và khuôn miệng đang reo hò của nó lập tức đứng hình bởi người đó sở hữu gương mặt vô cùng đẹp trai, không không, đúng hơn là đẹp trai siêu cấp!(Cua nhà ta hk đẹp thì còn ai đẹp)

Chàng trai ấy mặc áo sơ mi trắng, đứng ngược sáng nên nhìn chiếc áo ấy như đang tỏa hào quang, nét mặt đang nhìn ngó xung quanh trông ngố ngố mà cũng rất dễ thương. Trước trán có vài sợi tóc nâu khẽ bay bay mỗi khi có gió thổi qua. Ngoài ra, các đường nét trên gương mặt lại vô cùng hài hòa, hoàn hảo: đôi chân mày cương nghị, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo một đường cong mê hoặc, chiếc mũi cao thẳng tắp, và đặc biệt, hút hồn nhất là đôi mắt dài chứ không to tròn màu cà phê sữa. Tóm lại, trong tình cảnh khó khăn lúc này cộng thêm hiệu ứng hình ảnh, ánh sáng, Vương Nguyên nghi hoặc không biết chàng trai trước mặt mình có phải là thiên thần mà Thượng đế cử xuống giúp đỡ nó hay không.

Trong lúc đang mơ mộng trên cây thì thiên thần áo trắng đó dịu dàng lên tiếng:

– Có chuyện gì vậy?

Wow, đã đẹp trai mà giọng nói cũng vô cùng ấm áp nữa, nghe vô cùng êm tai như tiếng nhạc du dương. Minh Hưng nghe cậu ấy nói xong thì đôi mắt đã chớp chớp ra hai trái tim to đùng. Sau đó, nó giả vờ thẹn thùng nói:

– Anh... (Thấy trai đẹp là gọi anh xưng em liền vậy ta?) Anh có thể giúp em leo xuống được không? Cao quá, em không biết cách leo xuống?

– Vậy cậu leo lên bằng cách nào?

– Ưm... – Vương Nguyên đang phân vân không biết nói như thế nào để không mất hình tượng thì chàng trai đó đã lạnh lùng nói tiếp!

– Cao như vậy... – Anh ta khẽ xoa xoa cằm – Nhảy xuống không vấn đề gì đâu?

– Nhảy... nhảy xuống á? – Minh Hưng líu lưỡi nói, nhưng một giây sau đó nó đã tưởng tượng ra một khung cảnh lãng mạn như trên phim – Anh sẽ đỡ em chứ?

– ... – Áo trắng khẽ trợn mắt không biết phải từ chối thế nào.

Trong đầu Nguyên Nhi của chúng ta lại đang tưởng ngược lại, nó vẫn thường nghĩ im lặng tức là đồng ý. Có lẽ anh ấy ngại không dám gật đầu nên mới chọn cách im lặng! Nếu mình nhảy xuống, anh ấy sẽ ôm lấy mình, rồi cả hai ôm chầm lấy nhau lăn mấy vòng trên cỏ. Nếu "may mắn" thì môi hai đứa sẽ chạm vào nhau. Ôi, một nụ hôn kinh điển!!!(Tưởng tượng quá BB ơi )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro