Chap.3( Nụ hôn kinh điển with....)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên cười tít mắt khi nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp đó. Chính điều đó cũng là động lực mạnh mẽ khiến nó hít một hơi thật sâu, khép hờ đôi mắt và gieo mình từ cành cây xuống.

Chàng trai áo trắng thấy người lạ mắt trên cây đang nhằm hướng mình đứng mà "hạ cánh" liền hốt hoảng nhích qua phải một bước. Một giây sau anh ta bịt mắt, nhăn mặt nghe một loạt âm thanh "Rầm! Bịch! Ây da!".

Về phía Vương Nguyên, sau khi nhắm thẳng về phía thiên thần áo trắng và bay ra, nó đã nhắm mắt, chuẩn bị chu môi ra để đón lấy nụ hôn kinh điển trong tưởng tượng. Nhưng kết cuộc không ai ngờ, nó nghĩ mình đã nhắm rất chuẩn rồi sao kết quả lại hạ cánh thất bại như vậy chứ? Với tốc độ lao ra như ánh sáng mà lại tiếp đất không có "đệm thịt" thì hậu quả chắc ai cũng có thể tưởng tượng ra. Phải nói sao nhỉ? Vương Nguyên có một nụ hôn kinh điển với Đất Mẹ thân yêu, khuyến mãi thêm vài cọng cỏ, cơ quan thứ hai tiếp đất chính là vùng ngực, kế đến là vùng hông rồi một cú xoay để vòng mông cũng tiếp đất nốt!

– Ây da... Sao anh không đỡ em? – Vương Nguyên vừa đau vừa làm nũng với trai đẹp lạ mặt!

– Tôi đâu có nói sẽ đỡ cậu!

– Cái gì? –Giọng nói lạnh lùng, thái độ lạnh nhạt này quả thật khiến Vương Nguyên rất sốc, không ngờ một kẻ đẹp trai như thế lại có nói tâm xấu xa như vậy – Chỉ một câu mà anh định phủ nhận tất cả? Đúng là đồ Sở Khanh. (Trời ơi trời, người ta có hứa hẹn gì đâu mà bảo là Sở Khanh) Tiếc cho một kẻ đẹp trai như anh lại ác độc, không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy!

– Cậu. Đang. Bị. Hoang. Tưởng. À? – Chàng trai áo trắng chậm rãi vừa hỏi vừa nhấn mạnh từng chữ khiến Vương Nguyên liên tiếp rơi vào trạng thái há mồm kinh ngạc.

– Anh... Anh... – Vương Nguyên tức quá nói không nên lời – Thôi mặc xác anh, tôi trễ giờ rồi, phải tìm cách vào tham dự buổi lễ đây!

– Ngày đầu tiên mà đã đi trễ, đúng là không có tác phong nề nếp gì!

– Ngày đầu tiên mà đã đi trễ, đúng là không có tác phong nề nếp gì!

Đáng lẽ Vương Nguyên định "rộng lòng lượng thứ" cho kẻ đẹp trai mà xấu xa trước mặt này, nhưng anh ta đúng là cố tình chọc giận người khác nên nó bèn quay lại, lớn tiếng nói:

– Vậy anh có khác gì tôi? Nhìn mặt anh chắc cũng năm ba, năm bốn chứ gì? Tôi mới ngày đầu đi học còn bỡ ngỡ có thể bỏ qua, còn anh đã học ba bốn năm mà đi dự lễ không những trễ giờ như tôi mà còn không mặc đồng phục nữa. Ai mới đáng trách hơn hả? Đồ xấu xa!

– ... – Anh chàng áo trắng không nói gì, bờ môi quyến rũ chỉ nhếch lên một đường cong khinh khỉnh vừa mê hồn vừa như trêu chọc người trước mặt.

Nhưng lúc này Vương Nguyên không muốn phí thời gian với hắn ta nữa nên loay hoay tìm cách dự lễ. Bây giờ các đoàn diễu hành đã qua khán đài chính, nếu ngang nhiên chạy vào nhất định sẽ bị phát hiện. Còn phía sau mỗi hàng đều có giáo viên hoặc bảo vệ đứng quan sát, nếu chạy ra cũng bị chặn lại hỏi thăm. Đúng là cách nào cũng không xong, không lẽ ông trời định triệt đường sống của Vương Nguyên này sao??? Vương Nguyên trong lúc suy nghĩ không kìm được hét lên như thế.

– Cứ đi đại ra đó thì có sao đâu!

Vương Nguyên vừa dứt tiếng hét thì có tiếng nói hờ hững vang lên. Theo quán tính, nó bỗng lắc đầu nguầy nguậy:

– Không được, không được! Ra đó như vậy chắc chắn sẽ bị phát hiện!

– Phát hiện thì đã sao?

– Sao lại không sao? Ngươi không biết ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng à? Mới ngày đầu đi học đã đi muộn chắc chắn sẽ bị giáo viên, bè bạn đánh giá là cẩu thả, quên trước quên sau, không tập trung, thiếu tôn trọng người khác. Bốn năm học sau đó, ta sẽ chẳng thể nào giũ bỏ được ấn tượng xấu đó trong mắt thầy cô đâu!

– Vớ vẩn!

– Làm gì mà vớ vẩn!

Vương Nguyên tiếp tục trả lời, nhưng dường như nó phát hiện ra chuyện gì đó liền quay lại nhìn mình đang nói chuyện với ai liền thấy chàng trai áo trắng đó vẫn đứng ở chỗ cũ, khoanh tay đầu kiêu ngạo nói chuyện với nó.

– Hứ, tôi mắc gì phải nói chuyện với anh? Anh định dụ tôi có ấn tượng xấu với giáo viên à? Đừng hòng nhé!

– Ồ, vậy tôi có cách này!

– Hừ, cách gì nói thử xem? – Đang tức giận nhưng khi nghe "có cách" thì Vương Nguyên chẳng dại gì bỏ qua, liền hỏi lại ngay.

– Từ đây cậu men theo các gốc cây này, đi đến góc sân vận động thì rẽ phải, lúc đó có thể nấp sau mấy lẵng hoa đằng kia, sau đó lại nấp sau lưng đội trống nghi thức. Cuối cùng bò qua sau lưng các vị đại biểu. Bằng cách này, tôi đảm bảo cậu có thể tham dự buổi lễ.

– Ồ, vậy mà tôi nghĩ không ra! – Vương Nguyên nghe xong liền gật gù, tự trách bản thân quá ngốc. Xem ra tên này cũng còn có lương tâm, vẫn có thể sử dụng được.

Nhưng nó chưa kịp cảm ơn thì tên đó đã nói tiếp:

– À, còn chuyện này nữa! Sau này đi trễ không cần phải leo rào đâu. Nhìn về phải mười mét cậu sẽ thấy một bãi giữ xe cũ, trong đó có một cổng sắt nhỏ. Bây giờ không còn ai sử dụng nữa, lâu lâu bác bảo vệ mới đến kiểm tra một lần, nên nếu đi trễ cứ tới đó mà vào, không cần leo rào nguy hiểm như thế đâu.(Quan tâm dữ he..)

Nghe anh ta nói vậy càng khiến Vương Nguyên cảm động hơn, đúng là vừa đẹp trai vừa tốt bụng.(Ây da, lúc nãy mới chửi người ta thậm tệ mà, sao thay đổi suy nghĩ nhanh vậy???). Sau khi cảm ơn xong, nó vội vàng thực hiện theo kế hoạch mà thiên thần áo trắng đã vạch ra cho mình.

Men theo các gốc cây: Thuận lợi!

Nấp sau các lẵng hoa và đội trống nghi thức: Thuận lợi!

Chỉ còn bước cuối cùng là có thể an toàn vượt qua cửa ải này rồi nên Vương Nguyên vô cùng thận trọng. Nó liên tục quan sát các vị đại biểu bên trên, lúc này thầy hiệu trưởng đang đọc bài phát biểu nên ai cũng chú tâm lắng nghe, đúng là rất thuận lợi cho nó.

Trong đầu nó vừa đếm đến ba đã lập tức cúi người xuống, cẩn thận bò từng bước ra sau lưng hàng đại biểu. Nhưng không hiểu sao vừa nhích được hai bước nó đã nghe thấy tiếng cười khúc khích từ phía dưới khán đài. Vương Nguyên không hiểu bài phát biểu của thầy có gì đáng cười như thế nhưng nó vẫn quyết tâm bò tiếp. Nhưng càng bò thì tiếng cười càng to, nó bắt đầu nghi ngờ hình như có chuyện gì đó không ổn lắm. Bèn ngước mắt lên nhìn.

Do nó mới vào nên không biết, buổi lễ này vốn rất quan trọng với ĐH TF nên bên cạnh lễ đài hoành tráng, nhà trường còn chuẩn bị ba màn hình LED, một màn hình lớn ở giữa, hai màn hình nhỏ hai bên để tất cả sinh viên có thể theo dõi được hết buổi lễ. Vương Nguyên lại bò qua đúng lúc thầy hiệu trưởng đang đọc bài phát biểu nên máy quay đang quay về hướng này, báo hại "tư thế" đẹp mắt của nó từ lúc nấp sau đội trống nghi thức đến lúc bò bốn chân trên sân lễ đã được "tường thuật" không sót một chút nào cho các bạn sinh viên xem.

Vương Nguyên nhìn màn hình nhỏ phía bên cạnh, thấy mình ở trên đó liền vô cùng sửng sốt, suýt chút nữa cằm nó đã rơi xuống đất. Lúc này nó bối rối đứng dậy, tay chân luống cuống. Các vị đại biểu thấy vậy liền xì xào bàn tán, cô hiệu trưởng cũng dừng bài phát biểu lại nhìn về phía Vương Nguyên. Thầy hiệu trưởng vẫn cầm micro hỏi trên loa lớn:

– Em làm gì ở đây?

– Dạ... Em... – Vương Nguyên lí nhí không biết phải giải thích thế nào. Lúc này nó ước có một cái lỗ ngay dưới chân mình để có thể nhảy xuống đó sống đến hết quãng đời còn lại.

Sau một hồi lắp bắp không nói được gì, Vương Nguyên bèn lấy hết sức bình sinh chạy như bay ra khỏi sân lễ. Trong lúc hoảng loạn này, không hiểu sao đôi chân nó lại chạy ngược về chỗ vừa leo vào ban nãy.

Đến nơi nó vừa thở hồng hộc vừa nói:

– Anh... cách của anh hại chết tôi rồi!

– Ồ... Đó là món quà cho người đi trễ!

– Cái... cái gì? Nghĩa là anh biết trước sẽ như vậy mà vẫn hại tôi? Chẳng phải anh bảo bằng cách này, anh đảm bảo tôi có thể tham dự buổi lễ ư?

– Đúng! Nếu cậu không chạy về đây mà chạy qua bên kia là có thể chạy vào hàng rồi còn gì?

– Anh...

– Nhưng tôi đâu có nói sẽ bảo đảm an toàn cho cậu!

Anh chàng áo trắng nói xong liền nhún vai bỏ đi, để lại Vương Nguyên ở đó tức anh ách! Vương Nguyên giậm tay giậm chân nhìn bóng lưng kẻ đang đi càng lúc càng xa phía trước, trong lòng không quên gửi lời hỏi thăm đến mười tám đời tổ tông nhà hắn ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro