Chap.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rầm! Rầm! Rầm!

Vương Nguyên tức giận đập gối vừa nghĩ đến ngày khai giản xui xẻo hôm nay. Trong trí tưởng tượng của nó, hôm nay đáng lẽ sẽ là một ngày khai giảng đáng nhớ với bạn bè mới, thầy cô mới, với niềm hân hoan của một tân sinh viên Đại học TF. Nhưng tất cả đã vỡ tan như bong bóng xà phòng bởi một tên con trai độc ác, biến thái!(=.=) Chính hắn ta đã giết chết nụ hôn kinh điển của mình, hại mình té xuống từ bức tường cao chót vót, toàn thân ê ẩm đến giờ trở mình còn thấy đau. Nhưng nỗi đau thể xác ấy không thể nào sánh được với nỗi đau tinh thần sau đó nó phải hứng chịu: Ngày khai giảng mà lại bị toàn trường thấy cảnh thập thò và bò trên sân lễ như ăn trộm. Hình tượng của mình trong mắt thầy cô bạn bè rồi sẽ ra sao đây? Rồi bốn năm đại học mọi người sẽ chọc ghẹo mình suốt ư???

Phải công nhận rằng Vương Nguyên của chúng ta có một trí tưởng tượng trên cả tuyệt vời! Nguyên Nguyên vừa tức tối đập gối vừa tự tưởng tượng những viễn cảnh tồi tệ nhất để hù dọa mình. Dẫn đến kết luận cuối cùng là: Tất cả xui xẻo hôm nay đều do cái tên áo trắng đẹp trai chết bằm đó ban cho Nguyên Nguyên! (Ơ, tất cả là do cậu đi trễ mà?=.=)

Nghĩ vậy, Vương Nguyên tưởng tượng cái gối ôm là "kẻ thù" của mình, ra sức cào cấu, đánh đấm, thậm chí là cắn không thương tiếc. Thật là tội nghiệp cái gối ôm quá đi mà! Nếu có thể nói chuyện được, trăm phần trăm nó sẽ nước mắt đầm đìa hỏi Vương Nguyên rằng: "Tôi làm gì nên tội với cậu mà cậu nỡ đối xử với tôi như vậy? Huhu"

Từ lúc ở trường về nhà, Vương Nguyên đi như cái xác không hồn, thất tha thất thểu mà cũng về được đến nhà đúng là một kì tích. Đến nhà rồi tình hình của nó cũng không tốt hơn là bao.

Về nhà, Vương Nguyên chào bố mẹ qua loa vài câu rồi im lặng đi lên phòng, ăn uống cũng không màng đến. Mặc cho mẹ có kêu nó ra ngoài như thế nào nó cũng nhất quyết ở lì trong phòn, lúc buồn thì trùm chăn lại suy nghĩ, khi tức giận thì lấy cái gối ra xả hết nỗi bực tức trong lòng. Cứ như thế, Vương Nguyên vừa đói vừa mệt nên chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.

Trời vừa tờ mờ sáng thì con gà trống vẫn rất đúng giờ cất tiếng gáy ò ó o. Nếu như thông lệ thì khi không chịu nổi tiếng gà gáy ồn ào này thì Vương Nguyên sẽ bật dậy, hất tung cửa rồi lượm vài vật gì đó trong tầm tay của nó ném về phía con gà, mục đích khiến cho kẻ quấy phá kia chịu im miệng. Nhưng hôm nay là một ngoại lệ!

Hôm nay vừa nghe gà gáy đến tiếng thứ ba thì Vương Nguyên đã cố gắng ngồi dậy, bất chấp sức hấp dẫn của chiếc giường ấm áp. Nó ngồi dậy, vươn vai rồi ngáp mấy cái thật to mà không thèm lấy tay che miệng. Sau đó Vương Nguyên vò vò cái đầu bù xù của mình rồi lò dò xuống giường tìm đôi dép đi trong nhà.

Sau khi đánh răng, rửa mặt xong, Vương Nguyên vừa lấy khăn lau mặt vừa bước ra ban công nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài. Ngay lúc này đây, nó chợt phát hiện ra từ lâu lắm rồ mình chưa dậy sớm một cách tự nguyện như vậy. Đã lâu lắm rồi Vương Nguyên không được đứng ở ban công này quan sát cả thành phố thức giấc: Con gà trống kiêu hãng đứng ở bờ tường cất tiếng gáy vang dội, ngay sau đó, nhiều nhà trong khu phố đều lần lượt sáng đèn. Ngoài ra, nó còn nghe tiếng chó sủa vu vơ, tiếng chổi quét sột soạt của những bác công nhân vệ sinh... Đúng là những cảnh vật thường ngày mà từ lâu Vương Nguyên ít được chứng kiến ấy đã khiến cho tâm trạng nó tốt lên rất nhiều.

Đột nhiên không biết từ đâu một cơn mưa rào bắt đầu kéo đến, mưa rơi ào ạt khiến Vương Nguyên phải quay vào phòng, chuẩn bị quần áo, giày dép thật tươm tất rồi đi xuống phòng bếp.

Mẹ Vương Nguyên đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, vừa thấy nó đã trợn tròn mắt. bà dụi dụi mắt, sau đó buông đũa xuống chạy ra vén tấm rèm cửa nhìn dáo dác.

Vuong Nguyên thấy vậy liền phụng phịu hỏi:

– Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy?

– Haha, mẹ đang xem hôm nay mặt trời có mọc ở đằng Tây không mà con chịu dậy sớm vậy! – MẹVương Nguyên hài hước nói

Nghe mẹ mình trêu chọc vậy, Vương Nguyên tức anh ách, giậm chân nói:

– Mẹ kì quá! Con dậy trễ mẹ cũng la, con dậy sớm mẹ cũng chọc!

Vương Nguyên đang nói thì thấy bố cầm tờ báo vào phòng bếp, nó như có thêm đồng minh nên vội vàng chạy đến ôm cánh tay của ông rồi nói:

– Bố ơi, mẹ lại chọc con nữa kìa! Huhu!

– Khà khà... – Bố Vương Nguyên cười khoái chí – Nhưng mẹ con nói cũng đúng. Có mấy khi con chịu bước xuống giường khi bố mẹ chưa lên đánh thức đâu hả?

Nhưng những ấm ức đó của nó nhanh chóng bị dập tắc khi mùi thơm từ món ăn của mẹ bay ra ngào ngạt. Vương Nguyên liếm liếm môi rồi chạy đến sau lưng mẹ nó, hít hà mùi thơm từ món trứng cuộn mà nó yêu thích.

– Wow. Thơm quá! Mẹ con nấu ăn là nhất!

Vương Nguyên vừa nịnh nọt mẹ nó vừa nhanh nhảu lấy tay cuỗm một cuộn trứng cho vào miệng nhai nhóp nhép.

Mẹ Vương Nguyên thấy vậy liền cốc đầu nó một cái, cằn nhằn mấy tiếng:

– Lớn già đầu rồi mà vẫn không chừa cái tật ăn vụng! Mai mốt đi làm giáo viên dạy người ta mà như vậy rồi mặt mũi để đâu nữa hả?

Có được miếng ngon nên bị cốc đầu hay cằn nhằn đối với nó không là vấn đề gì lớn lao. Vương Nguyên chép chép miệng rồi mút ngón tay cho sạch dầu rồi cười hì hì nói với mẹ rằng:

– Tại thức ăn của mẹ nấu ngon quá dụ dỗ con chứ bộ! Con ăn ở nhà có ai biết đâu mà mẹ lo!

– Con với chả cái, nói gì cũng trả lời được hết là sao?

– Hì hì, con của mẹ mà!

Vương Nguyên vừa nói vừa vòng tay ôm eo mẹ nó, cảm giác được áp mặt vào cổ mẹ thật ấm áp. Mẹ nó thấy vậy liền chọc ghẹo:

– Thôi đi anh hai, con và bố chuẩn bị vào bàn ngồi đi, mẹ mang bữa sáng lên ngay đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro