Chap.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn xong miếng trứng cuộn cuối cùng, Vương Nguyên định ra đầu đướng đón xe buýt nhưng nhìn lại đồng hồ thấy vẫn còn rất sớm nên nó chủ động vào bếp phụ mẹ dọn bữa sáng xuống.

Mẹ Vương Nguyên mặc dù tính tình cởi mở, vui nhộn nhưng bên trong vẫn là một bà mẹ rất nhay cảm và tinh tế. Đương nhiên trước sự tu tâm dưỡng tính bất ngờ này của Vương Nguyên đã khiến bà đón ra được hôm qua cậu nhóc đã gây ra chuyện gì rồi.

Ví dụ như lúc năm tuổi, Vương Nguyên dù bị bắt ép thế nào cũng một mực không chịu ngủ trưa như bao đứa trẻ khác. Nhưng có một ngày cậu nhóc không cần mẹ gọi vẫn ngoan ngoãn đúng giờ vào phòng ngủ trưa. Kết quả là hôm đó Vương Nguyên đã đùa nghịch cùng đám trẻ con trong xóm, đá banh không biết như thế nào đã làm vỡ kính của nhà hàng xóm ở đầu ngõ.

Một lần khác khi chín, mười tuổi gì đó, Vương Nguyên vẫn là một đứa trẻ nghịch ngợm so với những đứa bạn cùng trang lứa. Nhưng một hôm, cậu nhóc không bỏ đi chơi game như mọi khi mà suốt ngày ở nhà hết quét nhà rồi lại đến lau bàn. Mẹ nó lập tức sinh nghi, kiểm tra lại nhà cửa một lượt thì phát hiện rèm cửa sổ phòng nó đã bị nó nghịch ngợm làm rách một lỗ!

Gần đây nhất chính là đầu năm học lớp mười hai, Vương Nguyên không hề áp lực tốt nghiệp, đại học như bao đứa bạn khác nên vẫn suốt ngày lên mạng chat chit, weibo này nọ. Nhưng một tháng sau, mẹ nó thấy  bất ngờ vi nó đều đặn đến lớp học thêm không bỏ buổi nào. Hậu quả là vài ngày sau bảng điểm kiểm tra chất lượng đầu năm của cậu được gửi về! Chắc mọi người không đoán được điểm số trên phiếu điểm ấy í ẹ như thế nào rồi nhỉ?

Nói tóm lại, Vương Nguyên là một đứa con tật xấu đầy mình. Nhưng thấy cậu bất ngờ có sự thay đổi tích cực chứng tỏ là trước đó cậu đã phạm phải một sai lầm gì đó. Lần này, với kinh nghiệm làm mẹ suốt mười tám năm qua, khi Minh Hưng đang bê đống bát đĩa xuống bà đã đánh tiếng hỏi thăm:

– Nguyên nhi, con đã làm sai chuyện gì vậy?

– Ơ...

Vương Nguyên ấp úng, chưa kịp chối thì đã nghe tiếng nói lanh lảnh vang lên:

– Làm gì không có! Chắc hôm qua anh ấy đã làm chuyện gì mất mặt ở buổi khai giảng rồi!

– Ê, con nhỏ kia! – Vương Nguyên bị nói trúng tim đen nên tức giận la lớn.

À khoan, ngoài lề một tí, "con nhỏ kia" chính là em gái của Vương Nguyên, tên là Vương Nhi. Nhưng mọi người đừng lầm, bản tính con bé này không không hề tốt đẹp như cái tên "trời xanh" của nó đâu mà thực ra nó vô cùng tinh quái, sở thích của nó là chọc phá và đâm sau lưng ông anh của mình. Năm nay tuy mới chỉ học lớp mười nhưng cách nói chuyện cũng như suy nghĩ của Vương Nhi lại vô cùng chín chắn, điều này vô tình càng khiến bản tính trẻ con của Vương Nguyên rõ ràng hơn. Tuy là em nhưng cô nhóc lại rất thích lên mặt dạy đời ông anh của mình, khiến cả hai luôn trong tình trạng như chó với mèo.

– Mẹ thấy chưa – Vương Nhi khẽ nhún vai, đánh mắt nhìn Vương Nguyên một lượt từ trên xuống dưới – Ánh mắt không dám nhìn thẳng, gắt gỏng chứng tỏ có tật giật mình. Chắc chắn là anh đã làm sai chuyện gì rồi!

– Này, sao mày cứ phải đâm sau lưng anh hai mày không vậy? – Vương Nguyên gào lên.

Mặc Vương Nguyên đứng đó quát tháo, em của nó vẫn tung tẩy đi lại bàn ăn, ăn nốt phần thức ăn mà mẹ đã chừa lại.

– Vậy con nói xem hôm qua con gặp chuyện gì?

– Con...

Vương Nguyên ấp úng trong chốc lát rồi từ từ kể lại đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe, đương nhiên là có lược bỏ những chi tiết mê trai và toàn bộ tội lỗi đều bị nó đổ qua cho chàng trai áo trắng kia.

– Hahaha

Vương Nguyên vừa kể xong thì đã nghe một tràng cười man rợ từ phía sau vang lên. Không ai khác, chính là Vương Nhi đang cười nhạo nó. Vương Nguyên tức tối xoay lại quát:

– Nhà ngươi cũng dậy trễ nhé, không có quyền cười trên nỗi đau của ta!

– Hahahaha – Nghe Vương Nguyên đe dọa càng khiến Vương Nhi khoái chí cười lớn tiếng hơn.

– Thôi được rồi, hai anh em đừng cãi nhau nữa! – Mẹ từ tốn nói, sau nó lắc đầu nhìn Vương Nguyên rồi nói – Bây giờ con chuẩn bị đi học đi, hôm nay đừng đi trễ nữa là được!

Vương Nguyên vâng vâng dạ dạ và trưng ra bộ mặt ăn năn hối lỗi một lúc thì đi học. Trước khi đi nó còn nhìn đồng hồ, trong lòng thầm đắc ý: "Sớm bốn mươi lăm phút nhé! Hôm nay nhất định phải đi sớm, gỡ gạc lại hình tượng của nó trong ngày hôm qua!"

Vương Nguyên mang tâm trạng phơi phới ra khỏi nhà, miệng còn hát vu vơ vài câu yêu đời. Nghĩ tới chuyện hôm nay nó sẽ đến sớm càng khiến Vương Nguyên vui vẻ hơn.

Hôm nay Vương Nguyên diện trang phục vô cùng đơn giản mà tinh tế, áo sơ mi trắng, quần jeans đen, giày lười và cái túi chéo vai màu nâu. Minh Hưng tin rằng đây là hình tượng sinh viên nghiêm túc góp phần giúp nó lấy lại hình tượng hôm qua. Nghĩ vậy, nó cười híp mắt, nhảy chân sáo trên vỉa hè.

Khi chỉ còn cách bến xe buýt chừng trăm mét nữa thì Vương Nguyên thấy dì Thanh Thanh nhà kế bên vừa đi chợ về, tâm trạng rất tốt nên nó liền vui vẻ chào dì:

– Chào dì Thanh Thanh, hôm nay đi chợ về sớm vậy dì? Hihi

– Ừ... – Dì Thanh Thanh đang đi ngược lại, nhưng thấy nó liền băng qua đường – Cháu đi học đấy à?

– Dạ!

– Cháu ráng ăn uống nhiều vào, trông cháu có vẻ gầy quá, như vậy sao có sức học? Dì nghe nói học đại học cực lắm, ngành cháu học càng cực hơn nữa đó!

– Dạ, cháu biết rồi ạ! Hihi – Vương Nguyên lễ phép trả lời

– Nè, cháu cầm mấy cái bánh quy này vừa đi vừa ăn cho có sức nhé! – Trước giờ dì Thanh Thanh là như vậy, vốn vẫn xem nó như con cháu trong nhà nên có gì ngon cũng dành cho Vương Nguyên một phần.

Vương Nguyên cũng đã quen với sự quan tâm này của dì Thanh Thanh nên không ngại ngùng gì nhận lấy:

– Cháu cám ơn dì Thanh Thanh! – Vương Nguyên đưa hai tay ra đón lấy mấy cái bánh, hít hà mùi thơm bánh trên tay rồi nói – Thơm quá, chắc ngon lắm đây!

Dì Thanh  Thanh hiền từ xoa đầu nó rồi bảo nó đi học đi kẻo muộn. Vương Nguyên "Dạ!" một tiếng rồi tiếp tục chậm chầm đi ra bến xe buýt.

Vừa đi được mấy bước thì cơn mưa rào ban sáng vừa dứt lại bắt đầu trở lại. Tuy nhiên, lần này may mắn hơn là cơn mưa này không quá lớn mà chỉ lâm râm như mưa bụi, không đủ làm áo người đi đường ướt mà chỉ vương lại những giọt nước li ti như hạt ngọc. Mưa hòa vào gió cứ nhẹ nhàng miên man làm rặng cây ven đường rung rinh như đang hòa tấu một khúc nhạc. Mưa và gió cùng thấm vào da, vào thịt mọi người nhưng không phải cái lạnh lẽo rợn người mà là cái lạnh đánh dấu một nguồn sống của ngày mới. Mưa lăn dài trên từng chiếc lá rồi rơi khẽ xuống mặt đường, mang đến cảm giác thanh tĩnh lạ thường. Vương Nguyên không mang theo ô, cũng không thèm tìm nơi trú mưa mà cứ đi chầm chậm trong màn mưa ấy, khung cảnh vô cùng nên thơ. [Không ngờ một kẻ ngốc nghếch như Vương Nguyên cũng có tâm hồn văn sĩ như vậy đó]

Nhưng làm nhà văn thường không có kết quả tốt, mưa càng ngày càng nặng hạt. Vương Nguyên không dám đi dạo dưới mưa nữa nên đành chạy nhanh đến bến xe buýt, nép mình vào mái hiên nhà chờ.

Nhưng mưa càng lúc càng lạnh, từng cơn gió ùa đến khiến Vương Nguyên khẽ rùng mình mấy cái, vòng tay tự ôm lấy vai mình.

Dường như sáng sớm trời mưa nên xe buýt đến muộn, Vương Nguyên đợi mãi, đợi mãi mà vẫn chưa thấy bóng dáng tuyến xe buýt "thân yêu" của mình đâu.

Vương Nguyên liên tục xem đồng hồ, trong lòng lo lắng "Sắp trễ giờ rồi, huhu, không lẽ hôm nay ông trời lại triệt đường "hối cải" của mình nữa ư?". Sau khi xem đồng hồ lần thứ mười mấy thì từ xa, xe buýt đã đến, Vương Nguyên hối hả chạy ra khỏi nhà, đứng sát mép đường ra sức vẫy tay kịch liệt.

Trong khi xe buýt còn chưa kịp tới thì đúng lúc đó một chiếc ôtô nhẹ nhàng lướt qua kèm theo một cơn gió mát và một vũng nước bẩn đọng lại bên vỉa hè văng tung tóe lên áo sơ mi và chiếc quần jeans yêu dấu của nó.

Vương Nguyên đứng trơ mặt ra, nó chầm chậm cúi đầu nhìn những họa tiết bắt mắt do đống bùn đó để lại, trong lòng vô cùng căm giận, miệng thở phì phì như "con trâu mộng đang lồng lộn" lên vì phẫn nộ! Thấy chiếc ôtô màu vàng chóe kia chạy càng lúc càng xa nên Vương nguyên không cam tâm, dùng hết sức bình sinh đuổi theo một đoạn ngắn, vừa thở hổn hển vừa cố nhìn cho bằng được bảng số xe, lòng thầm nhủ phải "khắc cốt ghi tâm"!

Nhưng đến khi đã "khắc cốt ghi tâm" được thì có một vật thể gì đó mới lướt qua nó. Vương Nguyên vừa kịp định thần thì thấy chiếc xe buýt mình đợi từ nãy giờ vừa chạy mất. Nó liền la oai oái đuổi theo, nhưng dường như bác tài không nghe thấy nó gọi nên chiếc xe vẫn bon bon chạy, càng lúc càng xa.

Đối với những gì vừa xảy ra, Vương Nguyên quả thật chỉ còn nước ngước mặt lên trời hét lên thật to:

– Trời ơi, ông không giúp con thì thôi, cớ sao phải hành hạ con như thế này??? Bây giờ thì ông vừa lòng chưa...?

Đúng lúc đó, trời gầm một tiếng thay cho câu trả lời khiến Vương Nguyên hoảng hốt chạy biến vào núp dưới nhà chờ xe buýt, cắn răng đợi thêm một chuyến nữa[tội thân BB]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro