Chap.6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tám giờ ba mươi phút, tức là trễ sáu mươi phút so với thời gian quy định thì Vương Nguyên đã có mặt trước cổng trường Đại học TF với bộ dạng tàn tạ, quần áo lấm lem nhem nhuốc.

Cậu nhóc khóc không ra nước mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới bộ dạng thê thảm của mình. Nhưng đó chưa phải là điều tồi tệ nhất trong buổi sáng hôm nay, vì vẫn còn có điều tồi tệ hơn đang chờ đợi nó phía trước. Đó là viễn cảnh ngày hôm qua lặp lại...

– Chú ơi, chú cho cháu vào đi mà! Cháu xin chú đó...

Vâng, đó chính là lần thứ hai Vương Nguyên bị chú bảo vệ thẳng thừng từ chối không cho vào cổng khi đi trễ.

– Tôi nói không là không. Hôm qua đã đi trễ, hôm nay lại tái phạm. Cậu đúng là không có ý định khắc phục lỗi lầm của mình mà còn cố tình tái phạm mà. Nếu lần này cho cậu vào, thì chắc chắn ngày mai, ngày kia cậu sẽ tiếp tục như vậy! – Chú bảo vệ vừa khoanh tay vừa nói, dáng vẻ lạnh lùng, lời lẽ nghiêm khắc khiến người đối diện không tránh khỏi có chút khiếp đảm.

– Cháu... cháu không có mà chú! Thật sự là cháu đã dậy rất sớm, nhưng có điều trên đường đến trường gặp phải một tên khốn khiến cháu lỡ xe buýt nên mới đến trễ như vậy thôi – Vương Nguyên vừa nhắc đến tên khốn đó thì cảm thấy tức giận ghê gớm, hai mắt như đang cháy lên hai ngọn lửa căm hận, chỉ hận là không thể dùng hai ngọn lửa đó thiêu chết tên thối tha đó.

– Thôi, cậu đừng ở đó mà lí sự. Cậu tên gì, lớp nào, khóa mấy? Để tôi ghi lại gửi cho giáo viên chủ nhiệm của cậu!

Gì chứ? Vương Nguyên tuy rất muốn vào cổng nhưng nó cũng biết thế nào là nặng nhẹ, nếu bị ghi tên lại chắc chắn sẽ bị liệt vào sổ đen, chết là cái chắc! Nên vừa nghe chú bảo vệ nói vậy nó đã ba chân bốn cẳng chạy biến, nhất quyết không chịu để mình bị ghi tên.

Sau khi đào tẩu thành công, biết chắc chắn mình đã thoát ra khỏi bán kính nguy hiểm thì Vương Nguyên mới dám dừng lại, chống tay vào tường thở hổn hển. Tuy rất mệt nhưng nó tuyệt đối không chịu bỏ cuộc, hôm nay dù sao cũng phải đến lớp cho bằng được.

Cậu nhóc vừa nghĩ như vậy vừa đi xung quanh khuôn viên nhà trường. Trong đầu nó đang nghĩ đến hạ sách như ngày hôm qua. Dù sao thì trong hoàn cảnh này, leo tường là giải pháp cuối cùng rồi.

Từ chỗ nó đang đứng đi thêm vài bước nữa là đến khu vực nó đã leo vào hôm qua. Bây giờ đứng nhìn lại bức tường cũ, cái cây cũ mà Vương Nguyên bất giác xoa xoa cái mông còn đang ê ẩm của mình. Bên cạnh đó, nó dáo dác nhìn xung quanh cũng không thấy cái thang hay bất cứ thứ gì có thể "bổ trợ" thêm để leo vào như hôm qua nên mãi chần chừ không dám.

Đi đi lại lại bên ngoài một hồi thì cậu nhóc quyết định sẽ không leo vào. Nó sẽ không mạo hiểm như hôm qua nữa, nhỡ đâu hôm nay té dập một bên mông còn lại thì không biết sẽ thê thảm như thế nào nữa đây?!?

Trong lúc tiến thoái lưỡng nan như thế, trong đầu Vương Nguyên chợt vang lên giọng nói hững hờ, như có như không của tên con trai đáng ghét hôm qua: "Nhìn về phải mười mét cậu sẽ thấy một bãi giữ xe cũ, trong đó có một cổng sắt nhỏ. Bây giờ không còn ai sử dụng nữa, lâu lâu bác bảo vệ mới đến kiểm tra một lần, nên nếu đi trễ cứ tới đó mà vào, không cần leo rào nguy hiểm như thế đâu."

Vương Nguyên bước thêm vài bước thì quả nhiên đã thấy một cánh cửa sắt cũ kĩ. Nhưng lúc chuẩn bị đẩy cửa bước vào lại có chút lưỡng lự. Nhớ đến thảm cảnh hôn đất mẹ cùng màn trình diễn bò trên sân lễ hôm qua thì nó lập tức đề cao cảnh giác. Nhỡ đâu hắn ta muốn hãm hại mình gì nữa thì sao? Nhìn mặt tên đó tuy giống thiên thần nhưng tâm hồn thâm độc như ác quỉ vậy, có chuyện gì mà hắn không dám làm chứ.

Cậu nhóc suy nghĩ một chốc lại phân vân lần nữa: Nhưng không vào thì đâu còn con đường khác? Chẳng nhẽ hôm qua đi trễ hôm nay lại bỏ học không lí do? Vậy dù thế nào đi nữa cũng phải đẩy cửa vào! Vương Nguyên hít một hơi thật sâu, quyết tâm đẩy cửa bước vào. Lúc bàn tay đặt trên nắm cửa hoen gỉ thì trong đầu nó hiện lên những viễn cảnh tồi tệ nhất có thể xảy ra. Ví dụ bên trong là một cái hố hoặc có một con chó dữ sẵn sàng xông ra rượt nó chạy tóe khói...

Vì thế, để đề phòng bất trắc, Vương Nguyên đẩy cửa ra rồi nép vào một bên, một hồi lâu không nghe tiếng chó sủa nó mới dám ngóc cao đầu nhìn vào, cũng không thấy cái hố nào gài bẫy. Phù! Giờ đây cậu nhóc mới dám thở phào nhẹ nhõm, rón rén bước vào, rồi rón rén đóng cửa lại. Cánh cửa cũ kĩ nặng trịch phát ra những âm thanh cót két khiến nó khẽ rùng mình, thầm nghĩ nửa đêm mở cửa mà nghe như vậy chắc nó tè ra quần mất!

Sau khi đã an toàn vào trong mà không bị ai phát hiện thì Vương Nguyên mới có dịp quan sát một lượt. Lúc này, sân trường vô cùng vắng vẻ, như một quý cô đang khoác lên mình chiếc áo lặng thinh. Mặt sân giờ này đang bát ngát màu nắng, những ngọn gió như thì thào với vòm cây, sau đó thổi bay những chiếc lá vàng, tạo nên một vũ khúc tuyệt đẹp của thiên nhiên!

Nhưng trong giờ phút này, nó không còn tâm trí nào để chiêm ngưỡng cảnh đẹp ấy. Vương Nguyên nhìn trái nhìn phải, cả sân trường thênh thang như thế mà chỉ có một mình nó đi trễ, đúng là bi kịch mà!

Sau một hồi đứng khóc trong lòng, cậu nhóc cố lấy lại bình tĩnh, mang mớ tâm trạng hỗn độn của mình đi về lớp. Tuy biết rằng bây giờ sân trường chỉ có một mình nhưng Vương Nguyên vẫn nhón chân rón rén bước trên đám lá vàng, cố gắng không phát ra tiếng động. Mà khoan!!! Lớp mình ở đâu nhỉ? Hôm qua mình có đi lên, từ ngoài cổng vào là bên trái, nhưng bây giờ cổng trường ở chỗ nào??? Rốt cục lớp học ở tòa nhà A, B hay tòa nhà C?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro