Chap.7 sao lại là anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suy nghĩ mãi không ra, nó lại không dám đến văn phòng xem sơ đồ lớp học nên trong lúc bất lực nhất, Vương Nguyên ngồi bệt xuống đất, ngửa mặt lên trời suýt chút nữa đã bật khóc hu hu. Trong lúc gần như tuyệt vọng, trong đầu cậu nhóc lại nảy ra một sáng kiến. Nó chợt nhớ đến cái điện thoại yêu quý của mình nên liền mang ra, nhanh chóng lên mạng lên website của trường, tra cứu sơ đồ phòng học rồi không quên lưu lại trên máy để đề phòng tình huống tương tự xảy ra.

Sau khi đã xác định được vị trí lớp học của mình, Vương Nguyên vui sướng nhảy cẫng lên, sẵn miệng la hét trong vui sướng rồi chạy lạch bạch về lớp mình.

Vừa chạy được một đoạn thì nó đã chuyển từ trạng thái hưng phấn sang tình trạng thở hồng hộc! Chỉ mấy tầng lầu nhưng đối với cậu nhóc quả thật là một cực hình.

– Cuối cùng cũng đã đến nơi...

Đứng trước lớp học, Vương Nguyên nói bằng hơi mũi, hai chân run lẩy bẩy, tay phải bám vào lan can mới khỏi ngã. Lúc này, nếu có ai đi ngang chắc chắn sẽ tưởng nó đang hấp hối đến nơi và mang nó đến phòng y tế ngay tức khắc. Nhưng rất may, lúc này hành lang cũng vắng hoe nên nó đứng dựa tường dần dần lấy lại hơi thở đều đặn.

Bây giờ, Vương Nguyên lại bắt đầu lo lắng. Nó suy nghĩ không biết làm sao mới có thể vào trong! Đương nhiên chỉ cần đẩy cửa bước vào là được, nhưng như vậy chắc chắn sẽ bị cả lớp và giáo viên chú ý, chẳng phải bi kịch sẽ lặp lại nữa sao? Còn không thì vào bằng cách nào đây? Lí do như thế nào? Tắc đường? Xe hư? Trễ xe buýt? Lý do này chắc ai cũng sẽ nghĩ mình không trung thực! Đỡ bà cụ qua đường hay giúp em bé đi lạc tìm mẹ? Lí do này sến quá đi! Vương Nguyên vừa nghĩ ra lập tức tự mình cũng nổi gai ốc. Không lẽ nói ra sự thật rằng có một tên khiến quần áo mình bị dơ, còn lỡ xe buýt? Nó nghĩ xong cũng tự mình lắc đầu nguầy nguậy, như vậy khó tin quá!

Lí do nào cũng không được! Vậy phải giải thích thế nào đây??? Vương Nguyên thầm hét lên trong lòng như thế.

Nó nghĩ đi nghĩ lại thấy cứ đứng đây như vậy vừa tốn thời gian mà cũng không nghĩ ra được cách gì, càng dây dưa thì càng mang tiếng đi trễ hơn. Thôi thì đành lén lút bước vào bằng cửa dưới, biết đâu may mắn sẽ không bị ai phát hiện!

Sau khi quan sát thấy ngay sát cánh cửa ở cuối lớp có một bàn trống không ai ngồi thì mắt nó lập tức sáng rỡ. Cậu nhóc tự động viên mình rằng chỉ cần nhẹ nhàng mở cửa và khom người đi tới bàn trống cách đó chưa đầy 2 mét là được. Tính ra xác xuất thành công cũng không thấp.

Vương Nguyên nhấp nha nhấp nhổm bên ngoài như ăn trộm, chớp ngay cơ hội các bạn bên trong đang lần lượt đứng lên tự giới thiệu liền lén lút mở cửa rồi chui vào trong.

Mọi người ai cũng đang dành sự chú ý cho bạn đang đứng giới thiệu về mình trên kia nên không ai để ý đến hành động lén lút dưới này của nó. Vương Nguyên thấy vậy liền khấp khởi mừng thầm, những tưởng kế hoạch sẽ thành công trót lọt ai dè đúng lúc đó có một giọng nói hờ hững vang lên:

– Em mới lén lút bước vào là Vương Nguyên phải không? – Từng lời, từng chữ vang lên như sấm rền.

– Oh shit...! – Vương Nguyên khẽ rít qua kẽ răng, cảm giác vui sướng trong lòng lập tức tắt ngúm khi nghe câu hỏi đó.

Trong phút chốc, cả lớp liền im lặng, thậm chí, cái bạn đang thao thao tự giới thiệu trước lớp cũng đứng hình. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về cuối lớp. Một bầu không khí im lặng bao trùm cả một không gian rộng lớn. Ngoài kia, từng cơn gió rít qua cửa kính khiến Vương Nguyên bất giác rùng mình. Cả bầu nhiệt huyết trong lòng giờ đây đã bị giọng nói lạnh như gió Bắc Cực từ trên kia vọng xuống làm cho tan thành mây khói.

Suốt mấy phút sau đó, Vương Nguyên vẫn giữ tư thế khom người lén lút đang bị đứng hình nãy giờ. Sau mấy lần hít vào thở ra, nó mới dám từ từ đứng thẳng người dậy.

Ngay lập tức, cậu nhóc nhận ra ánh mắt "ưu ái" của bạn bè trong lớp đang nhìn mình, một cảm giác ngượng ngùng không kém gì hôm qua chợt ập đến. Đây là lần thứ hai nó ước gì có một cái lỗ thật to chứa đầy thức ăn nước uống cho nó chui xuống đó sống hết quãng đời còn lại. Ôi tổ tông ơi, con còn mặt mũi gì nhìn mặt bạn bè nữa chứ?

Nhưng trong lúc này, đầu óc nó vẫn còn chút tỉnh táo, Vương Nguyên lập tức ngước tầm mắt nhìn lên bàn giáo viên. Ồ, may quá! Giáo viên không có ở đó! Sau đó, cậu nhóc liếc mắt sang phải thì thấy cái bạn đang đứng trên bục giảng tự giới thiệu về mình, trên tấm bảng sau lưng cậu ta còn ghi mấy chữ "LƯU QUỐC TRUNG". Kế bên cậu ta còn một người nữa, trời trời, là cái tên hôm qua đã gieo rắt cho nó không biết bao nhiêu tai họa! Hừ, đừng ỷ không có giáo viên trong lớp mà hắn ta có thể tự tiện ra vào nhé.

– Nè, anh là ai? Giờ này lớp anh sao không về mà qua lớp tôi làm gì?

Vương Nguyên vừa dứt lời, chàng trai trên kia cũng chưa kịp trở lời thì cả lớp đã há hốc mồm kinh ngạc nhìn nó.

Trong lúc cậu nhóc chưa biết chuyện gì thì chàng trai áo trắng đang đứng trên bục giảng liền chuyển ánh mắt hờ hững đến trước mặt nó, cất giọng nhẹ nhàng, phát âm thật chậm, thật rõ:

– TÔI. LÀ. GIÁO. VIÊN. CHỦ. NHIỆM. CỦA. EM!

Đây là lần thứ hai trong ngày Vương Nguyên nghe như đang có sấm rền bên tai.

– Cái... cái gì? – Vương Nguyên líu lưỡi, lắp bắp không nói nên lời. Lượng thông tin gây sốc này quả thật là quá tải so với bộ não nhỏ bé của nó mà!

– Tôi ít khi nói hai lần, nhưng tôi sẽ nhượng bộ em lần này. – Anh ta tỏ vẻ hờ hững cố hữu – Em nghe cho rõ đây, tôi là VƯƠNG TUẤN KHẢI là giáo viên chủ nhiệm của em!

Anh ta vừa nói vừa quay lưng lại, cầm viên phấn lên viết ba chữ VƯƠNG TUẤN KHẢI thật to thật rõ lên bảng. Nhưng trong lúc này, dù ba chữ ấy có to rõ đến đâu trong mắt Vương Nguyên cũng không tài nào nhìn ra được. Nó cứ lẩm bẩm như bị thần kinh:

– Vương Tuấn Khải? Giáo viên chủ nhiệm?... – Lẩm bẩm một hồi dường như nó cũng đã hiểu ra một chút vấn đề bèn hét lên – Aaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Đợi nó hét xong, anh chàng áo trắng, hay đúng hơn là Tuấn Khải mới khẽ xoa xoa cái lỗ tai của mình rồi nói tiếp:

– Vương Nguyên

– ... – Vương Nguyên nghe gọi đến tên mình liền nhướn mày, sau đó mở to mắt nhìn anh ta.

Tuấn Khải khẽ nâng tay lên nhìn đồng hồ:

– Em đã đi trễ gần hai tiếng đồng hồ?

– Dạ vâng... em... – Tuy đây không phải là lần đầu tiên nó xưng em với anh ta, nhưng ít ra hôm qua là xưng anh – em, còn hôm nay là thầy – em nên còn nhiều bỡ ngỡ, chữ em phát ra nhưng cứ ngường ngượng làm sao! Vả lại, bao nhiêu lí do đã sẵn tính trong đầu không biết tại sao lại biến mất đâu hết trong giờ khắc quan trọng như thế này?

– Em không còn gì để nói nữa sao?

– Không còn lí do gì để biện hộ cho mình nữa à?

Đứng trước mỗi lời chế giễu của Tuấn Khải thì nó đều đành phải im lặng, biết rằng chỉ cần mở miệng ra giải thích thế nào cũng bị anh ta bóp méo mà thôi. Vì thế, Vương Nguyên đành đứng đó như trời trồng, ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nhưng ngược lại với thái độ nhẫn nhịn của nó thì Tuấn Khải đã thừa thắng xông lên, chỉ một câu đã đánh ngay chỗ hiểm của cậu nhóc:

– Nhưng không sao, thấy cậu đi trễ tôi cũng không lấy gì làm lạ! Nhưng hôm nay còn trèo tường rồi không biết leo xuống nữa không?

– Tôi... – Lần này Vương Nguyên bị nói trúng tim đen nên vô cùng tức giận, thậm chí không thèm xưng "em" nữa!

Nhưng trong lúc lửa giận chuẩn bị phun trào thì nó đã kịp kìm lại. Trong lúc này, càng gân cổ lên cãi thì chỉ càng để tên thầy giáo thối tha kia được dịp mách lẻo thêm mấy chuyện xấu hôm qua của mình. Nghĩ thế nên Vương Nguyên cố hít một hơi thật sâu, cố ghìm nỗi tức giận trong lòng mình xuống.

– ... xin lỗi – Những lời chuẩn bị để đáp trả với Tuấn Khải đều bị nó dẹp sang một bên, trong lúc đã lỡ miệng thì Vương Nguyên đành nói xin lỗi.

Lời vừa nói xong thì nó chỉ ước gì có thể tự cắn đứt lưỡi mình. Trong giây phút cân não như vậy mà cái miệng phản chủ này lại nói xin lỗi, rõ là quá mất mặt mà!

Bên cạnh đó, Tuấn Khải vẫn dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn cậu nhóc đứng ở cuối lớp, gương mặt biểu cảm vô cùng đa dạng: Lúc sợ sệt, lúc ngượng ngùng nhưng có lúc lại mím môi nhẫn nhịn. Lúc đó, trong đầu anh ta cũng có lúc cảm thấy xót xa nhưng nhớ đến cảnh tượng hôm qua thì lập tức Tuấn Khải cảm thấy vô cùng tức giận!

Chuyện là sáng sớm hôm qua, Tuấn Khải nhận nhiệm vụ đi vòng quanh sân nhằm kiểm tra xem có nam sinh nào trốn đi hút thuốc hay làm gì vi phạm kỉ luật không thì đúng lúc đó có một chuyện đã "vô tình" xảy ra!

Khi anh đã quan sát khu vực phía sau, đúng lúc chuẩn bị quay đi thì đột nhiên từ ngoài bức tường có một "vật thể lạ" bay vào. Với bản tính nhanh nhạy của một giáo viên dạy thể dục, Tuấn Khải đã có thể dễ dàng tránh sang một bên để không bị vật thể lạ đó rơi trúng đầu.

Khi vật thể lạ đã nằm yên dưới đất thì anh ta tò mò lại gần mới phát hiện ra đó là một chiếc giày! Lúc Tuấn Khải đang khoanh tay thầm hỏi không biết giày này của ai và tại sao lại ném vào đây thì phía sau đầu anh truyền đến một cảm giác đau đau, kèm theo đó là một lớp cát bụi bay tứ tung! Hóa ra trong lúc đang "khám nghiệm" hiện trường thì chiếc giày thứ hai đã từ sau bay tới, còn Tuấn Khải lại đang quay lưng lại chăm chú suy nghĩ nên không biết vẫn còn một chiếc nữa!

Người ta thường nói giày dép đi đâu cũng có đôi có cặp, và lần này cũng không ngoại lệ. Tuấn Khải chỉ có thể tránh một mà không thể tránh hai, kết quả là chiếc giày thứ hai đã đáp ngay sau gáy, khuyến mãi thêm một đống cát bụi trên chiếc áo trắng tinh của hắn.

Nhưng lần này có ngờ thì Tuấn Khải cũng không ngờ rằng sau khi cuộc hội ngộ của hai chiếc giày thì vẫn còn một vật thể lạ thứ ba! Trong lúc hắn đang ra sức phủi phủi vết cát đất trên lưng thì một cái cặp tiếp tục bay tới, tạo trên không trung một vòng cung parapol tuyệt đẹp rồi nhắm thẳng vào mặt Tuấn Khải mà bay tới!

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cộng thêm không chút đề phòng nên anh thầy dễ dàng lãnh đạn thêm một phát nữa. Trong cơn mưa giày và cặp như thế này, không thể né được đúng là một sỉ nhục đối với một thầy giáo như hắn mà!

Trong khi Tuấn Khải thầm nguyền rủa, tự nhủ rằng chỉ cần biết được thủ phạm là ai thì sẽ "dập" lại không thương tiếc thì chợt thấy cái cây sát bờ tường khẽ chuyển động, sau đó có một cái thang được bắc lên. Mọi sự chú ý của hắn đều tập trung vào cái thang đó, nhưng đợi mãi, đợi mãi vẫn chưa thấy ai leo lên. Trong lòng hắn đang thầm chế giễu không biết ai mà ngay cả leo thang cũng chậm chạp như thế thì đã thấy một cánh tay nhỏ nhỏ khẽ bám vào đầu thang, sau đó tiếp tục bám vào cành cây, cuối cùng là đu lên cả cành cây như một chú khỉ con. Toàn bộ quá trình leo cây vụng về đó của ai kia đều lọt hết vào tầm mắt của Tuấn Khải. Vừa nhìn, hắn ta thầm chế giễu kẻ đã dám tung "ám khí" vào mình. Nhưng anh thầy vẫn cố gắng kìm chế cơn tức giận trong lòng, nhẫn nại quan sát kẻ thù của mình định làm gì tiếp theo. Nhưng đáng tiếc là cậu nhóc đó đã khiến hắn thất vọng, nó chỉ là một kẻ ngốc sợ sệt, một chú khỉ con chỉ biết leo lên mà không dám leo xuống. Haizzz, chính việc bị giày của một kẻ như thế ném trúng đầu càng khiến Tuấn Khải cảm thấy xấu hổ hơn.

Nhưng nói gì thì nói, lúc đó hắn thấy như vậy cũng đáng đời rồi, vốn dĩ hắn đã định quay người bỏ đi nhưng không ngờ ai kia không biết mình đang khơi mào lửa giận trong hắn, dám cả gan í ới kêu hắn quay lại giúp.

Được thôi, quay lại thì quay lại, Tuấn Khải này sợ cái gì chứ! Vừa quay lại, cơ miệng của hắn khẽ giật giật. Trên bức tường cao là một cậu nhóc tóc tai hơi dài, nhìn kĩ lại gương mặt cũng có nhiều nét dễ thương, ánh mắt lúng liếng ẩn đằng sau là nhiều nét tinh nghịch, làn da trắng trẻo nếu so với nhiều thằng con trai khác, còn đôi môi thì cong cong như đang hờn dỗi chuyện gì đó.

Hai tay cậu nhóc đang ôm chặt lấy cành cây nhưng vừa thấy hắn quay lại đã vội buông ra vẫy lia lịa, cái miệng nhỏ nhắn hoạt động hết công suất nhằm thu hút sự chú ý của hắn. Mái tóc màu nâu khẽ đung đưa theo mỗi nhịp vẫy tay của nó. Chính vì buông tay ra vẫy kịch liệt nên cậu nhóc mất thăng bằng, suýt chút đã té nhào xuống đất. Tuấn Khải thấy vậy theo quán tính bước lên trước định đỡ nó nhưng rất may cậu nhóc đã kịp vịn lại nên hắn cũng đứng yên tại chỗ.

Sau một hồi "giả điếc" thì Tuấn Khải cũng phải quay đầu lại nhìn, giả vờ tình cờ đi ngang qua đây, hờ hững hỏi lại:

– Có chuyện gì vậy?

Ngay lập tức, cậu nhóc vội vàng nói một tràng, đã vậy còn gọi hắn bằng "bạn áo trắng gì đó" nữa chứ! Phải nói là Tuấn Khải cực ghét kiểu gọi tên này, gì mà "bạn áo trắng", còn "bạn áo trắng đẹp trai thông minh tốt bụng" nữa chứ? Cái mặt này là giáo viên mà dám gọi là bạn ư? Hừ, thật bực mình!

Nhưng dường như cậu nhóc trên cây không biết hắn đang bực mình nên vẫn thao thao bất tuyệt, rồi còn ríu rít nhờ hắn đỡ xuống nữa chứ! Cậu lấy giày ném vào đầu tôi rồi còn kêu tôi đỡ xuống nữa hả? Tuấn Khải khẽ rít qua kẽ răng nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ lạnh lùng. Sau đó hắn khẽ nhếch mép cười đểu một cái rồi nói:

– Cao như vậy... nhảy xuống không vấn đề gì đâu!

Đình Khang thề với lòng mình, dám đem tư cách giáo viên của mình ra bảo đảm rằng với sinh viên ngành giáo dục thể chất thì nhảy từ độ cao này xuống chắc chắn không vấn đề gì. Nhưng... e hèm, đối với một kẻ thể lực kém, ngay cả việc leo lên được mà không biết leo xuống như nó thì... hè hè. Xem như đây là hắn đang thay trời hành đạo vậy!

Đáng tiếc là tên ngốc kia không biết mình đang bị lừa nên mới thản nhiên hỏi "Anh sẽ đỡ em chứ?". Chắc chắn là không rồi! Tuấn Khải đang nghĩ trong lòng không biết phải từ chối như thế nào thì cậu nhóc đã gieo mình từ trên cao xuống. Báo hại trong tình cảnh cấp bách như thế này, Tuấn Khải chỉ biết... né qua một bên để cho kẻ thù của mình tiếp đất không hề an toàn tí nào! Tính ra thì cũng hơi ác, nhưng nghĩ lại mình bị một chiếc giày và một cái cặp ném trúng thì hắn cũng thấy bớt day dứt một chút!

Sau khi tiếp đất một cú đau điếng, tên nhóc này còn hùng hùng hổ hổ cho rằng hắn... sinh viên năm ba, năm bốn gì đó! Hừ, ta đây là giáo viên đàng hoàng vậy mà bị đánh đồng là sinh viên như cậu ta ư? Hắn vừa nghĩ vừa tức nên bèn "chỉnh" cậu nhóc một lần nữa!

Rõ ràng là cậu nhóc có thể cất cái cặp sang một bên rồi đường đường chính chính đi vào hàng, bị ai hỏi thì cứ nói là mới đi vệ sinh xong, bây giờ về chỗ ngồi. Nhưng không biết bản chất nó đã chậm tiêu hay mới bị té nên mới trở thành ngốc nghếch như vậy mà không nghĩ ra cách này. Còn Tuấn Khải thì lợi dụng bản chất ngờ nghệch này của ai kia để lừa nó vào tròng thêm lần nữa.

Tên ngốc đó không biết mình đang bị lừa tập hai nên rối rít cảm ơn Tuấn Khải khiến hắn có chút áy náy, bèn chỉ nó chỗ mà trước đây lúc còn là sinh viên mỗi khi đi trễ hắn vẫn thường lẻn vào. Xem như đó cũng là một sự giúp đỡ thật sự, nhận lời cảm ơn này hắn cũng không thẹn với lòng lắm! [Anh ít có ác quá à]

Đến ngày thứ hai, đây là lần đầu tiên Tuấn Khải đứng trên bục giảng, dù sao anh cũng mới ra trường nhưng với thành tích tốt nghiệp xuất sắc của mình nên đã lập tức được phân công chủ nhiệm một lớp. Dù sao ngày đầu tiên lên giảng đường với tư cách giáo viên chủ nhiệm cũng khiến hắn rất hồi hộp. Nhưng cũng may, mọi chuyện ổn thỏa hơn hắn nghĩ, ngày đầu tiên chỉ là điểm danh rồi thầy trò làm quen ra mắt. Lớp hắn mới chủ nhiệm cũng khá đông, lúc điểm danh cũng chỉ vắng một người.

Trong lúc cả lớp đang nhao nhao chọn ban cán sự lớp, Tuấn Khải lướt mắt nhìn bao quát sân trường qua cánh cửa sổ. Vô tình, hắn thấy cánh cửa sắt cũ mà hắn chỉ cho tên ngốc hôm qua bất ngờ bật mở. Không hiểu sao, mọi sự chú ý của anh thầy đều đổ về đó. Nhưng một, hai, ba,... rồi mười mấy giây sau vẫn chưa thấy ai bước vào. Đúng lúc hắn chuẩn bị quay đi thì có người đang thập thò bước vào. Quả nhiên là ai kia chứng nào tật nấy, hôm nay lại tiếp tục đi trễ. Nhìn hành động bước đi sợ sệt như sợ giẫm phải mìn của nó khiến Tuấn Khải suýt chút phì cười, anh phải húng hắng ho mấy tiếng để tránh cho mình khỏi mất hình tượng giáo viên nghiêm túc trước cả lớp.

Trong khi cả lớp đang tiến hành quá trình bỏ phiếu kín thì trên này, Tuấn Khải vẫn tiếp tục quan sát kẻ ngốc bên dưới lén lút đi trên sân trường. Cảm giác này giống như thợ săn đang quan sát con mồi, còn con mồi đang chìm trong hoảng sợ thật khiến hắn phấn khích. [Biến thái quá đi mất!] Rồi sau đó, tên ngốc đang đi bỗng ngồi phịch xuống, khóc bù lu bù loa rồi chưa đầy một phút sau lại nhảy lên vui sướng, "Đúng là tâm thần phân liệt!", Tuấn Khải thầm đánh giá.

Đột nhiên, trong lúc này, hắn có linh cảm rằng tên ngốc kia chính là cậu sinh viên vắng mặt của lớp mình. Nghĩ vậy, Tuấn Khải chậm rãi nhìn xuống danh sách lớp, khẽ dùng cây bút dạ tô ngang cái tên: " Vương Nguyên"

Quả nhiên linh cảm của hắn đã đúng, hơn năm phút sau cái tên ngốc này mới lên tới lớp. Khi cậu ta lén lén lút lút lẻn vào lớp, Tuấn Khải chậm rãi kéo tay áo lên nhìn đồng hồ, bĩu môi khinh bỉ trong lòng: "Từ dưới lên đây mà mất những năm phút, đã vậy còn ướt đẫm mồ hôi, quần áo xộc xệch! Thể chất quá kém! Vương Nguyên, hãy xem tôi sẽ trị em như thế nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro