Chương 4: Tiệc chia tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Tiệc chia tay

Vương Hạo Khang mỉm cười hài lòng: "Em cũng không được sợ quá mà nuốt lời đâu đấy!"

"Thiên Dạ Nguyệt từ trước đến nay nói lời rất biết giữ lời, lời nói ra tựa đinh đóng cột! Thầy yên tâm đi! Ai hối hận đứa đó làm chó!"

Hạo Khang nhướn mày rồi đứng lên rời khỏi phòng cô, khi anh đi khỏi, chỉ còn lại một mình cô độc trong căn phòng rộng lớn, Thiên Dạ Nguyệt mới cảm thấy hối hận thật sự. Hạnh phúc cả đời của mình, cuối cùng lại bị định đoạt bởi môn Toán chết tiệt. Ngu Toán cũng là một cái tội mà.

---

"Con đồng ý rồi sao? Hay quá, con gái làm vậy là đúng!" Ba cô hài lòng xoa đầu, cười khà khà.

"Lỡ dại thôi chứ có tình nguyện đâu!" Cô lí nhí trong miệng, hiện tại cô muốn phanh thay cái tên Hạo Khang ra trăm mảnh, anh thì chẳng có chút biểu cảm nào trên gương mặt cả.

"Được, được, vậy cứ như ngày đã xem trước, tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ!" Mẹ cô nói, cô nhìn mẹ trân trối.

"Cái gì? Tháng...tháng sau sao?" Cô thật tình là nghe không rõ hay lỗ tai đi du lịch nữa.

"Ừm, Hạo Khang, con có ý kiến gì không?" Mẹ cô mỉm cười hỏi anh. Anh nhẹ đặt tách cà phê xuống.

"Không ạ, càng sớm thì càng tốt!" Năm chữ vế sau anh nhấn mạnh, mắt khẽ liếc nhìn cô đầy ẩn ý. Cô tức đến sôi máu não rồi.

"Vậy con, Nguyệt?"

"D-Ạ K-H-Ô-N-G" Cô nói rõ ràng, rành mạch từng chữ một. Cô cũng muốn, cưới cô về hắn sẽ làm gì cô. "Trước khi kết hôn, còn muốn ba cho con làm một chuyện!" Cô đưa ra điều kiện, hiếm khi có cơ hội đòi hỏi, thế nên ta phải tận dụng cho hết.

"Được, con nói đi!" Ba cô cười khà khà đồng ý.

"Con muốn xin ba cho con tổ chức một buổi tiệc nhỏ để con từ giã cõi hồng trần á lộn từ giã kiếp độc thân!" Cô nói, mắt nhìn xa xăm diễn tả tâm trạng, sau đó ôm tay ba cô lắc điên cuồng.

"Được, được, con muốn gì ba cũng chiều!" Yeah, thế là sắp có tiệc. Mà ba nói con muốn gì ba cũng chiều, thế mà cô muốn mua xe riêng mà ba cứ hẹn hết lần này đến lần khác.

Hạo Khang ngồi cười, anh thì biết gì mà cười chứ. Cô sắp phải về làm vợ anh rồi đây này, sắp kết thúc những ngày ăn chơi mà phải bắt đầu học cách sống của một người vợ tốt. Hic...hic, cuộc đời thật bất công.

Cuộc đời bất công nên cọng lông không bao giờ thẳng. Cuộc đời chẳng bao giờ bình đẳng cho dù mình cố vuốt thẳng cọng lông.

Quả không sai. Đúng là cao nhân mới nghĩ ra được câu này mà.

---


"Một hai ba, dzô...! Hôm nay...hức...không say không về nha!" Cô hò hét trong cơn say, mọi người cũng hú hét theo. Tiếng nhạc đinh tai như muốn làm thủng màng nhĩ người nghe. Cô say thật rồi.

"Hôm nay thiên kim tiểu thư Thiên Dạ Nguyệt có chuyện gì vui mà khao mọi người lớn như vậy?" Một thằng con trai trong hội cầm ly bia đến cạn ly với cô, nói trắng ra thì thì tên này cũng thích cô từ lâu, chỉ là kiểu thích âm thầm, không dám thổ lộ.

"Cạch" cô đập mạnh cái ly rượu đang cầm trên tay xuống bàn. Mọi người trong bàn im lặng nhìn cô.

"Thật ra thì mình sắp kết hôn!"

"Hahaha, cậu say thật rồi đó Thiên à!" Cậu trai kia đánh nhẹ vào vai cô: "Cậu mà kết hôn sao? Tuổi này à? Kể chuyện cười gì mà không buồn cười gì cả!"

"Ầm" cô đập mạnh tay xuống bàn, ngước mặt nhìn bọn người chỉ biết hùa để làm cô vui thôi. "Rất buồn cười nhưng đó là sự thật!" Cô nhẹ nói, mọi người lại một lần nữa im lặng. Ý tứ quá rõ ràng, Thiên Dạ Nguyệt chưa bao giờ biết nói chơi.

"Vậy cậu kết hôn với ai? Ai mà khiến Thiên Dạ Nguyệt phải đầu hàng như thế chứ?"

"Chuyện dài lắm, kể một đêm thật sự là không hết nổi đâu!" Cô xua xua tay, bỗng dưng điện thoại trên bàn rung lên. Màn hình nhấp nháy hai chữ 'yêu nghiệt', đúng là người đàn ông này rảnh rỗi thật sự, giờ này vẫn còn gọi cho cô, chắc lại muốn kiểm tra xem cô đã làm xong bài tập toán chưa đây mà.

"Alo...tôi nghe...tôi sẽ không làm...!"

"Em đi về liền cho tôi, mai đi học. Nếu em không muốn làm kiểm tra mười lăm phút một mình!"

"Được được, anh bớt nóng đi! Tôi về là được chứ gì?" Cô đứng lên đi ra ngoài, chỉ giỏi dọa cô, thật là không may mắn cho cô chút nào.

Vừa bước ra khỏi cửa quán thì cô gặp ngay một anh chàng cao 1m80, người vận áo sơ mi đen, quần âu đen nốt. Dáng người quen quen, khuôn mặt cương nghị vô cùng góc cạnh. Mái tóc bị gió lùa nãy giờ hơi rối, quyến rũ...đúng là một đại mỹ nam. Mà hình như anh ta là chồng sắp cưới của cô.

Hạo Khang cho tay vào túi quần nhìn cô rồi lắc đầu, anh mở cửa xe lấy một cái áo khoác rồi đi đến khoác lên vai cô.

"Đi về. Sau này kết hôn tôi còn thấy em trong bộ dạng này thì tôi sẽ ngược em đến chết. Tôi cũng là đàn ông đấy!" Anh nghiến răng nói vào tai cô, hai tay ôm chặt vai cô.

"Anh nói nhiều quá đấy Hạo Khang, tôi có nói anh là đàn bà đâu mà anh cứ thao thao bất tuyệt. Rõ khổ!" Cô đánh vào ngực anh một cái rõ đau. Anh im lặng, hết nói nổi cái cô học trò này, sau này sẽ ra sao khi cô làm vợ anh đây. Chắc sẽ có đại chiến thế giới xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro