Chương 3: Cưới thì cưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Cưới thì cưới

Thiên Dạ Nguyệt ngồi đối diện Hạo Khang, bốn mắt nhìn nhau trào máu họng, câu này chính là miêu tả chuẩn xác nhất tình hình hiện tại đang diễn ra tại phòng khách của Thiên gia, dáng vẻ của Dạ Nguyệt hệt như chuẩn bị lâm trận, bầu không khí này còn căng thẳng hơn những lúc cô được Hạo Khang gọi lên bảng.

"Có gì vào đây thì chúng ta cũng có thể từ từ nói chuyện với nhau, em đâu cần bày ra dáng vẻ đó. Hay em muốn tôi..." Câu nói lấp liếm không rõ của ông thầy khiến cô xanh mặt, đừng có mà đưa mấy bài test IQ cho mẫu hậu cô đấy.

"Thầy sẽ làm gì?" Dù rất sợ nhưng cái gì cũng phải rõ ràng, lấp la lấp liếm như thế thật sự không tốt chút nào.

Hạo Khang chẳng nói gì, chỉ mỉm cười một cách gian tà, nhận lấy ly nước mà người làm vừa đem lên cho anh.

"À, con là chủ nhiệm của Tiểu Nguyệt nhỉ? Con có thể cho ta biết Tiểu Nguyệt học hành thế nào không? Từ lúc lên trung học đến nay, chuyện học hành của con bé đều là do một mình Dạ Phong chăm lo, mà hai anh em chúng nó thì...Haizzzz!"

Cô không biết mẹ cô đang nghĩ gì nhưng xem ra là chọc đúng chỗ ngứa của cô, Vương Hạo Khang vốn dĩ không có ý tốt gì, bây giờ có người bắn phát súng khai màn, anh liền khôi phục dáng vẻ đạo mạo nghiêm túc của một thầy giáo. Thiên Dạ Nguyệt chỉ biết chấp hai tay cầu xin anh, làm ơn, làm ơn, anh có thể bắt cô làm cả chục bài toán cô cũng bằng lòng nhưng xin đừng nói cho nhị vị phụ huynh đây biết về tình trạng học hành đáng quan ngại của cô, tiền tiêu vặt của cô sẽ bị cắt mất.

Hạo Khang lườm mắt về phía cô: "Thật ra thì tình hình học tập của Thiên Dạ Nguyệt không tốt lắm thưa hai bác."

"Thầy..." Dạ Nguyệt siết tay thành nắm đấm, cho dù anh có ghét cô thì cũng chỉ là thù oán cá nhân, có cần đuổi cùng diệt tận như vậy không chứ?

"Trật tự!"Vương Hạo Khang ngắt ngang lời cô. Yêu nghiệt, cô thầm rủa trong lòng, năm hạn của cô đến rồi sao, sao lại gặp một tên yêu nghiệt như anh ta chứ. Có nên đi giải hay không đây.

"Thì ra là vậy sao?" Bà Thiên cảm thấy sức học của Dạ Nguyệt cũng không tốt thật: "Vậy thì con bé có thể thi vào một trường đại học tốt không? Nó cứ suốt ngày mơ mộng vẽ vời đủ thứ..."

"Có thể năng khiếu của em ấy không nằm trong trường học."

"Cháu nói vậy là thế nào?"

"Bác nói là em ấy thích vẽ vời, biết đâu là kì tài xuất chúng sau này! Không phải cứ học đại học thì mới thành công đâu thưa bác."

"Mẹ à, dẹp qua chuyện học hành của con đi! Mọi người có thể nói cho con biết lý do vì sao con lại phải kết hôn với người này không?" Thiên Dạ Nguyệt được nước đẩy thuyền, liền đổi sang hướng khác, xem ra anh vẫn còn chút tính người, không truy giết cô đến cùng.

"À, chuyện là vầy... ngày đó ông nội các con là bạn thân với nhau có hứa hôn hai bên gia đình, nhưng cả hai đều sinh ra được hai người con trai nên hôn sự không thành. Giờ thì đến hai đứa phải làm thành ước nguyện này." Bà Thiên vuốt tóc con gái mình. Cô nheo mày suy nghĩ.

"Hứa hôn thì liên quan gì con, hứa hôn thì chỉ tính đứa đầu thôi chứ lôi đứa thứ hai làm gì. Đúng ra hứa hôn này là dành cho Dạ Xoa à Dạ Phong ca ca chứ." Cô thản nhiên nói, tay hồn nhiên bóc miếng bánh cho vào miệng. Dạ Phong thì sặc nước khỏi nói.

"Em có bị điên không vậy, anh và Hạo Khang đều là con trai cả mà!" Dạ Phong chồm người qua định đánh cô thì bị mẹ ngăn lại, bà làm mặt nghiêm khiến anh liền từ bỏ ý định nhưng vẫn không quên tặng cho cô ánh mắt đầy "thiện cảm".

"Bộ anh tưởng đàn ông chỉ yêu được phụ nữ thôi à?" Cô hất mặt hỏi.

Cả nhà im lặng nhìn cô, cô nhìn cả nhà, hình như cô nói có gì đó sai sai hay sao mà nhìn ghê vậy. Bỗng mẹ của Hạo Khang phá lên cười.

"Ôi, cái bé này lém lỉnh làm sao, tôi thích nó rồi đấy chị à!" Thích, thích là thích như thế nào? "Tôi thấy Nguyệt Nhi tính tình lanh lợi, vừa hay âm dương dung hòa, tuổi tác cũng tương xứng với Hạo Khang, hay là chúng ta bàn luôn chuyện hôn sự đi. Chọn một ngày lành, nhà anh chị có thêm con rể, nhà tôi có thêm con dâu, vẹn toàn đôi bên."

"Hôn sự? Ý là kết hôn đó hả? Con phải kết hôn với thầy chủ nhiệm của mình sao? No no no, tình tiết cẩu huyết thế này đến phim truyền hình còn không dám chiếu nữa kìa. Con không kết hôn đâu!" Cô kiên quyết phản đối mối hôn sự này.

"Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, có gì không hợp lý. Sớm muộn gì con cũng phải kết hôn, Hạo Khang là một người tốt, trong biển người mênh mông, dễ dàng gì con kiếm được một người như vậy?" Bà Thiên nói vào, mối hôn sự này thật sự bà cũng muốn sớm diễn ra, đêm dài lắm mộng, tế sớm khỏi ruồi.

"Nhưng con sợ không đúng người. Hôn nhân mà không đúng người thì khác nào địa ngục, đạo lý đó chẳng phải là ba mẹ đã dạy con sao?" Thiên Dạ Nguyệt ấm ức.

"Bài thi bốn đáp án, xác suất chọn trúng là 25% mà em còn chọn sai thì việc em tìm đúng người giữa bảy tỉ dân là hoàn toàn vô vọng." Thiên Dạ Phong nói một câu có thể được xem là kiểu lời thoại chọc ngoáy đau nhất từ trước đến nay.

"Anh...anh có phải là anh trai em không?"

"Nếu không phải thì anh đã không nhịn em lâu đến vậy rồi!" Dạ Phong khinh bỉ.

"Nhưng mà...ban nãy nói gì mà con với thầy xứng đôi chứ? Thầy bao nhiêu tuổi rồi? Con chỉ mới mười tám thôi." Cô đập đập tay xuống bàn kêu Hạo Khang. Anh ta ngước nhìn cô, khóe miệng cong lên một đường rất đẹp. "Ực" hình như đầu óc cô lại nghĩ sai lệch vấn đề rồi.

"Ba mươi." anh ta trả lời nhẹ như gió.

"Trời ơi, già quá! Cách nhau tận mười hai tuổi, không không, chuyện này không thể chấp nhận!" Cô xua tay lắc đầu liên tục nhưng cả nhà hình như không ai để tâm đến cô.

"Con nhìn xem, Hạo Khang đã ba mươi nhưng bề ngoài có ai nói cậu ta đã ba mươi không? Chẳng phải cậu Nhật Quân gì đó theo đuổi con rất lâu, con bảo không thích hay sao? Con còn nói rằng con chỉ thích kiểu đàn ông lịch sự, người mà không đột ngột hỏi về chiều cao cân nặng của con, sẽ không bắt con gửi hình cho xem, không nói tục với con, không đùa những chuyện nhạy cảm. Vương Hạo Khang vừa vặn chính là hình mẫu lý tưởng nhất còn gì. Con nghĩ nhiều làm gì? " Mẹ cô tiếp tục khuyên nhủ, ý chí của Thiên Dạ Nguyệt cũng dần dần lung lay, ý kiến cá nhân cũng không còn kiên định nữa. Lời mẹ nói cũng không sai, nhưng cô vẫn muốn phản bác một chút nữa.

"Con về phòng đây!" Thiên Dạ Nguyệt cần thời gian nghĩ thêm, dù gì chuyện này cũng là hạnh phúc cả đời của cô, không thể nói một hai câu mà có thể quyết định được ngay.

"Chị thông cảm cho con Dạ Nguyệt nhà tôi, con bé còn nhỏ, chẳng biết ăn nói, thích gì nghĩ gì thì phát ngôn bừa bãi, sau này mong anh chị quản giáo nó giúp tôi!" Bà Ngọc Hoa mỉm cười nói rất ngọt. Mẹ của Hạo Khang cũng mỉm cười.

"Sao chị lại nhờ tôi, phải nhờ thằng Hạo Khang mới đúng, hai đứa nó kết hôn xong sẽ sống chung mà, chúng tôi ở riêng cả thôi!" Bà Vương vỗ vỗ vào vai của Hạo Khang, anh ta khẽ cười.

"Con lên phòng Dạ Nguyệt được không?" Anh ta xin phép mẹ cô, mẹ cô thì gật đầu đồng ý ngay, còn tận tình chỉ đường nữa.


Bước vào phòng cô, căn phòng khá rộng và đẹp, chiếc giường king size màu hồng bự tổ chảng nằm ngay giữa phòng, trên đầu giường là bức hình chân dung của Dạ Nguyệt năm mười bảy tuổi. Gương mặt cô thanh thoát toát lên vẻ đài cát.

Chiếc bàn học thì rất gọn gàng, trên tường còn dáng những tấm giấy A4 vẽ hình những chiếc váy cưới, chữ kí ở góc tranh dường như là của cô, vẽ đẹp thật! Nói chung phòng cô không hề bừa bộn như anh đã từng nghĩ. Anh đi ra ban công, nơi cô để hơn chục chậu xương rồng đủ hình đủ dạng, anh nhẹ mỉm cười. Ngoài vẻ bướng bỉnh hằng ngày ra thì Dạ Nguyệt là một cô gái tốt.

"Cạch" anh quay người lại, cô trong phòng tắm bước ra, trên người cô không mặc quần áo gì cả, chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Mái tóc còn rũ rượi nước sau khi gội, bờ vai trắng nõn vẫn còn chưa khô hẳn trông thật quyến rũ.

Anh nhìn cô không rời mắt, thật sự rất đẹp, cứ như một nàng tiên từ trên trời giáng xuống. Cô cũng nhìn anh nhưng ánh mắt cô dành cho anh thì không giống như ánh mắt anh dành cho cô.

"Yêu nghiệt, biến thái!" Cô ném nguyên cái gối ở sofa trong phòng về phía anh, anh nhanh tay chụp lại được, cô tức điên lên, tại sao cái con người này luôn làm những chuyện người ta không đoán nổi vậy chứ. Nhanh nhanh chóng chóng cô mở tủ lấy bộ quần áo rồi chạy vào phòng để thay đồ.

Anh đứng đây nhẹ cười, hôm nay anh bị sao thế nhỉ, tim anh hình như có chút hỗn loạn về cô gái này, ngay từ lần gặp đầu tiên, anh đã có ấn tượng về cô, mỗi ngày thường tìm cách trêu chọc cô cũng chỉ là muốn nhìn thấy các loại biểu cảm đa dạng của cô mà thôi. Tuy có chút ấu trĩ nhưng Hạo Khang đã nghĩ rằng, chỉ khi mình làm như vậy thì Dạ Nguyệt sẽ đặt anh ở một vị trí nào đó ở trong lòng, ghét cũng được, yêu cũng được, chỉ cần nằm mơ cũng nghĩ về anh là được.

"Thầy vào phòng em làm gì, trai chưa vợ gái chưa chồng tại sao lại vào phòng người khác tùy tiện như vậy?" Cô hất mặt hỏi, anh nhìn bộ dạng cô bây giờ trông rất mắc cười. Cái quần dài qua mắt cá, áo cũng dài, cổ áo cao nữa, không giống như lúc nãy, rất quyến rũ.

"Tôi vào phòng xem phòng em chứa gì mà em không học giỏi được môn tôi!" Hạo Khang lướt mắt nhìn kệ sách của cô, toàn là những quyển sách về thiết kế thời trang, không có một chút đầu tư cho môn Toán.

"Vốn dĩ là em không đặt môn Toán vào trong não, cho dù có chứa gì thì cũng không học được. Thầy mất công lên đây rồi, cửa đằng kia, không tiễn!" Thiên Dạ Nguyệt chỉ tay ra hướng cửa, ở trường anh đã đuổi cô ra khỏi lớp, bây giờ thì cô đuổi anh ra khỏi phòng, thế là huề.

Vương Hạo Khang vẫn không đi, anh ngồi lên ghế sofa trong phòng của cô, nghịch mấy con thú bông đáng yêu của cô: "Vì sao em không đồng ý kết hôn? Em sợ tôi à?"

"Em không sợ thầy!" Thiên Dạ Nguyệt quả quyết.

"Vậy vì sao em không muốn kết hôn? Kết hôn chẳng lẽ không quan trọng với em sao?"

"Có rất nhiều người không muốn kết hôn, không phải vì họ cảm thấy hôn nhân không quan trọng. Mà vì hôn nhân thật sự rất quan trọng. Nếu lỡ kết hôn rồi, thầy gặp được người thầy tìm kiếm, em gặp được người em yêu thật lòng. Chẳng phải lúc đấy hôn nhân là chuyện của hai người mà bi kịch lại là của bốn người hay sao?"

Hạo Khang đặt con thú bông xuống bàn trà nhỏ: "Thật ngạc nhiên khi em nghĩ được như vậy! Nhưng tôi cũng đã ở từng tuổi này rồi, vẫn chưa gặp được người muốn gặp, hay là cứ kết hôn đi!"

"Hôn nhân tùy tiện thì làm sao có hạnh phúc?"

"Chỉ cần em đồng ý kết hôn, tôi sẽ không để em rớt môn Toán!"

Đầu Thiên Dạ Nguyệt bắt đầu nhảy số, có những chuyện do số phận an bài, thời tới thật sự cản không kịp: "Thầy chắc về lời thầy nói nhé? Được, chúng ta kết hôn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro