CHAP 8. Sao trên phố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHAP 8. Sao trên phố

Quá kinh hãi và bàng hoàng, Kim chỉ biết hét lên một tiếng dội khắp trời đất rồi ngã gục xuống đất. Thấy vậy, bóng trắng đó vội ngồi xuống, đưa tay đỡ lấy Kim.

- Thầy! Là em đây! Phong đây! Thầy sao thế?

Lặng đi một lúc do vẫn còn hoảng loạn, mãi hồi lâu sau đó Kim mới nhận ra tiếng Phong và cảm thấy được hơi ấm của con người từ hai bàn tay cậu đang đỡ lấy mình. Nước mắt vốn đã trực trào ra từ trước nhưng vẫn cố cầm được, cho tới khi nhận ra đó là Phong, Kim bỗng òa lên khóc như một đứa trẻ. Cậu không thể kìm lại được cảm xúc, chỉ muốn khóc thật to, thật nhiều để giải tỏa được cơn sợ hãi, được làm nũng một ai đó như ngày bé vẫn hay làm nũng với mẹ. Trong những khoảnh khắc bị rơi vào trạng thái hoảng sợ tột độ, con người ta vẫn thường bỏ qua thể diện của bản thân để trở về tình trạng thơ ấu. Trước bộ dạng lạ lùng của Kim, Phong vô cùng ngạc nhiên, vừa thương lại vừa buồn cười, lòng ngập ngừng và bối rối. Lúng túng chẳng biết phải làm sao, cậu ngượng nghịu, lắp bắp mãi mới được vài câu.

- Ơ... kìa thầy! Sao thầy lại khóc? Là em đây mà! Không phải ma quỷ nào đâu!

Mặc cho Phong dỗ dành, Kim vẫn ngồi khóc tu tu, trong khi tay vẫn đấm thùm thụp vào ngực cậu học trò để trách.

- Đồ đáng chết! Đồ khìn khìn! Đồ to xác! Đồ thô lỗ! Đồ... Ai cho em dọa thầy thế hả? Đã biết là thầy sợ ma mà còn chơi trò biến thái đó hả? Đồ biến thái!...

- Thầy thật là... Em lo cho thầy nên mới mò tới đây. Thầy không cảm ơn em thì thôi, lại còn vừa đánh vừa trách mắng. Thầy đánh đủ chưa vậy?

- Chưa đủ!

Trước sự trẻ con và nước mắt của Kim, bao nhiêu cộc cằn, ngang ngược trong Phong bỗng tan biến hoàn toàn, cậu không còn muốn tranh cãi, mà chỉ muốn dỗ dành sao cho Kim chịu an lòng.

- Được rồi! Em sẽ đền cho thầy! Nhưng phải ra khỏi đây đã.

Phong đã đứng dậy, nhưng Kim vẫn chưa chịu, ngồi sụt sùi.

- Sợ quá, chưa đứng dậy được!

- Trời đất! Nói thầy là đồ trẻ con trong thân xác người lớn quả không sai mà.

Không chần chừ, Phong cúi xuống bế xốc người Kim lên vai, cứ thế vác đi nhẹ bẫng như vác một món đồ, mặc cho Kim giẫy giụa.

- Em làm gì thế? Bỏ thầy xuống ngay!

- Thầy trật tự đi! Bộ thầy muốn gọi cả họ nhà ma xuống chơi với thầy hả?

***

Chiếc Rolls Royce trắng muốt dừng lại trước khách sạn Houston nổi tiếng, nơi ghé qua thường xuyên của Phong. Nhận ra xe của khách vip, nhân viên khách sạn đon đả tới mở cửa xe, không quên hỏi thăm:

- Cậu Phong hôm nay không thấy đặt bàn trước. Vậy, cậu có yêu cầu gì không ạ?

- Cho tôi một bàn và một phòng vip ở tầng thượng. – Vừa nói, Phong vừa rút ví bo cho người nhân viên 5 tờ 100 đô trước sự ngỡ ngàng của Kim.

- Sao em lãng phí thế? Bo 10 ngàn là được rồi mà. – Kim hỏi khẽ.

- Chỉ có người nhà quê như thầy mới bo 10 ngàn. – Phong hất hàm.

- Cái thằng này! Lại muốn gây sự tiếp hả? – Kim trợn mắt – Mà... tự nhiên dẫn thầy tới đây làm gì thế?

- Em chẳng nói là sẽ đền cho thầy đó sao?

- Hả? Đền á? – Kim ngạc nhiên, rồi như vừa nhớ ra mọi chuyện, cậu vội gạt tay - Ấy, không cần làm thế đâu! Ban nãy thầy sợ quá nên mới hành động không kiểm soát được. Chứ... khách sạn này to lắm, thầy không dám vào đâu. Đi về đi!

Biết tính lằng nhằng của Kim, Phong dọa:

- Thầy vừa đấm em cả chục cái, giờ nói đi là đi hả? Với lại, em vừa đặt bàn rồi. Thầy mà đi thì để lại tiền cho em thanh toán nhé!

Quen nhau một thời gian cũng đủ để Phong hiểu rằng Kim dù cứng đầu cứng cổ, nhưng lúc nào cũng ở tình trạng cháy túi nên hễ nhắc đến tiền là phải ngoan ngoãn nghe theo. Và lần này cũng vậy, Kim vẫn phải ngoan ngoãn theo Phong lên tầng thượng.

Khách sạn Houston là một trong những khách sạn lớn nhất thành phố, cao chọc trời với 50 tầng nhà. Trong đó, tầng thượng được thiết kế như một nhà hàng 5 sao ngoài trời, kết hợp với các phòng vip, chuyên phục vụ những khách đại gia quen thuộc. Với một người bình dân như Kim, dẫu có mơ cũng chẳng bao giờ dám nghĩ sẽ được đặt chân lên đây, nên cậu vô cùng ngỡ ngàng.

- Oa! Đẹp quá! Cứ như trong phim ấy.

Hai mắt mở tròn xoe đầy bất ngờ, Kim nhìn không chớp về mọi phía của nhà hàng, miệng luôn trầm trồ về sự tráng lệ, hiện đại của nó. Thế rồi, như một đứa trẻ, cậu chạy òa tới chỗ ban công, nhoài người ra để ngắm nhìn thành phố, khiến Phong giật bắn mình, vội lao tới.

- Thầy! Thầy định tự sát đấy à?

- Đừng có gở mồm! Thầy đang ngắm thành phố chứ bộ!

- Trông thầy cứ như sắp nhảy xuống đến nơi ấy. Thầy y như một đứa trẻ, lúc nào cũng phải canh chừng, hễ sểnh ra là có chuyện.

- Sao em không ngừng nhiếc móc thầy và tận hưởng cảnh đẹp có một không hai này nhỉ?

Kim nói mà không nhìn về Phong, mắt vẫn hướng về phía trước, quên cả việc đối lời với cậu học trò ương bướng như mọi khi. Lúc này, Kim như con thiêu thân đang bị ánh sáng của thành phố về đêm thu hút. Chỉ đứng từ trên cao thế này, cậu mới thấy hết cảnh nắng khuya lên đèn thắp sáng bừng cả bầu không gian rộng lớn phía dưới. Ánh sáng vàng bủa ra từ các khu nhà, đèn đường, đèn xe cộ lung linh như hàng nghìn ngọn nến đêm đang thổi vào đất trời một màu ảo ảnh của chốn mộng mơ. Sao trên phố đua nhau nở hoa lấp lánh, khiến cậu cứ ngỡ như đang ngắm dải ngân hà trôi là đà, bao bọc lấy toàn thể không gian quanh mình. Lúc này, mắt Kim như đờ đi vì bị hút vào cõi sao đêm mộng mơ bên dưới. Ánh sáng rực rỡ như sa, như ùa vào tim cậu, như một chất nghiện khiến tâm hồn cậu nâng nâng, khoan khoái và bồi hồi đến khó tả. Kim vốn là kẻ nghiện ánh sáng, nên rất dễ bị cuốn hút bởi những thứ lấp lánh, rực rỡ. Chỉ cần vài ngọn nến nhỏ thắp lên cũng đủ khiến cậu sung sướng, huống chi cả ngàn ngọn nến khổng lồ trong một bầu vũ trụ bao la như thế này. Và Kim đam mê cảnh đường phố về đêm cũng bởi đây chính là tuyệt tác của nhân tạo, của chốn phồn hoa đô hội, khiến cậu thấy mình không quá cô đơn, lạnh lẽo trong cuộc đời.

- Em chả thấy có gì đẹp! – Phong lên tiếng cắt ngang dòng hưởng thụ của Kim – Thầy thấy đẹp ở chỗ nào, chỉ em nghe coi!

- Em đúng là đồ khô khan! – Kim mắng nhẹ một câu, nhưng đang trong cơn khoan khoái, lại bắt đầu suy tưởng ngay – Chỉ cần chịu khó mở lòng và cảm nhận mọi thứ quanh bằng tất cả tâm hồn em có, em sẽ thấy cái đẹp nằm ở bất cứ chỗ nào em nhìn vào. Giờ, em thử nhìn xuống phía dưới thành phố và tưởng tượng đó là bầu trời ngàn sao trôi trên đầu em, em sẽ thấy được cái đẹp tĩnh động trong đó. Hoặc, em thử ngắm kĩ con đường dài tăm tắm sáng choang kia, em có thấy nó giống cái gì không?

- Giống con giun đất. – Phong đáp cộc lốc.

- Ôi cái thằng!... Sao em lại có thể khô cằn như thế chứ?

- Chứ thầy thấy nó giống cái khỉ gì?

- Như những nấc thang lên thiên đường. – Kim mơ tưởng trong khi vẫn nhìn đắm đuối về phía con đường – Em không thấy nó chạy dài về phía chân trời hay sao? Ai mà biết điểm dừng của nó ở đâu. Nếu nó cứ sáng mãi như thế, có khi nó dẫn tới thiên đường thật. Nhưng dù có dẫn tới thiên đường hay không, nó vẫn là con đường của sự sống, của sự nhộn nhịp, rực rỡ chốn phồn hoa đô hội, là cảnh tuyệt đẹp của văn minh hiện đại.

Theo hướng tay Kim chỉ, Phong phóng tầm mắt về phía con đường sáng rực chạy dài trước mắt. Ánh sáng rực rỡ phóng lên hàng ngàn tia nắng đêm xuyên thẳng vào mắt Phong, khiến cậu chết lặng một lúc trong cơn say ánh sáng, rồi mới định hồn lại được. Vườn nến đêm lung linh lúc này như đang thắp sáng dần từng nấc thang mịt mù trong tâm hồn Phong. Lặng nhìn trân trân vào khuôn mặt hồ hởi của Kim, có lẽ cậu đang mơ hồ nhận ra điều gì đó. Thực ra, Phong không hề khô cằn như Kim nghĩ, cậu chỉ đang giả vờ không quan tâm để khơi gợi cho Kim nói ra những cảm nhận của mình, mở đường cho cậu bước sâu hơn vào thế giới bên trong Kim, cái thế giới trong sáng nhiều tầng vỉa mà cậu thực sự muốn sống. Đây là lần đầu tiên Phong được đứng cùng Kim một cách yên bình, trong khung cảnh lãng mạn thế này, mà không có một cuộc cãi và nào, nên cậu cũng muốn có thêm chút lắng đọng nào đó.

Bất giác, Kim quay sang Phong, sắc mặt cảm kích:

- Phong này, cảm ơn em nhé!

- Cảm... cảm ơn cái gì? Thầy làm em giật mình đấy! – Phong ngượng ngùng quay mặt đi.

- Thì cảm ơn em vì đã cho thầy thưởng thức bữa tiệc ánh sáng tối nay. Phải đứng từ chỗ này mới nhìn được hết cảnh đẹp của thành phố về đêm. Nếu không có em, chẳng biết đến bao giờ thầy mới được lên tới đây.

Nhận được lời cảm ơn bất ngờ từ Kim, Phong vừa ngượng vừa thích chí, nhưng ngoài mặt vẫn cố làm rắn.

- Có cái chuyện bé tẹo vậy mà cũng phải cảm ơn sao? Lên chỗ này thì có gì to tát chứ! Nếu thầy thích, ngày nào em cũng dắt thầy lên. Thôi, ngồi vào bàn đi thầy!

Rồi Phong kéo Kim ngồi vào một bàn vip ngay cạnh ban công kính, đối diện với sân khấu. Đây là bàn ăn có vị trí đẹp nhất của nhà hàng, vừa có thể ngắm rõ thành phố phía dưới, lại vừa tiện lợi để thưởng thức âm nhạc.

- Hả? Chúng ta được ngồi vào bàn này hả? – Kim hơi choáng ngợp trước sự sang trọng của chiếc bàn ăn.

- Không lẽ em dắt thầy lên đây chỉ để ngắm đường ngắm phố?

- Nhưng... nhưng mà thầy vừa ăn ở nhà rồi. Chắc không ăn được thêm gì nữa đâu. Hay, chúng ta đi về đi!

- Thầy ngồi yên đó cho em! Thầy mà đứng dậy là em quẳng thầy xuống "nấc thang thiên đường" của thầy ở dưới kia đó! Này anh, cho hai suất bò kobe nướng măng tây, sushi trứng cá muối và hai ly vang Terrazas Malbec.

Chỉ vài phút sau, phục vụ bàn đã mang đầy đủ các món ăn được bày biện một cách công phu và sang trọng trên những chiếc đĩa sứ trắng loáng. Ban đầu Kim còn ngại nên nhùng nhằng, nhất định không chịu ăn, nhưng Phong dọa sẽ tiết lộ chuyện cậu khóc nhè ở căn nhà ma, nên đành đánh liều thử một miếng. Ai dè, hương vị tuyệt vời của món ăn đắt tiền ở nhà hàng 5 sao đã nhanh chóng quyến rũ vị giác của Kim, khiến cậu quên mất là đã ăn ở nhà mà chén một cách ngon lành từng miếng thịt bò mềm tan, ngọt lịm trong miệng.

- Ê, sao thầy không dùng dao cắt thịt mà cho cả miếng lên mồm thế? – Phong ngạc nhiên hỏi khi thấy Kim cầm dĩa châm cả miếng thịt bò to đùng đưa lên mồm.

- Ôi dào, cắt ra từng miếng nhỏ tí như em ăn chẳng bõ dính răng. Thịt bò mềm thế này phải dùng răng xé từng tảng thịt đầy đặn mới thưởng thức hết cái ngon của nó chứ. Ở đây có ai để ý mình đâu! – Vừa nói Kim vừa chén nốt ly rượu vang thơm nồng, không ngừng xuýt xoa – Ôi chà! Rượu gì mà ngon quá thể quá đáng! Ngon thế này, dẫu có say cũng đáng. Hà...

Phong nhìn Kim rồi lén cười mỉm thích chí. Tuy là đứa ngang ngược, nhưng cũng lớn lên trong giới quý tộc, thường xuyên phải theo mẹ đi dự tiệc, tiếp khách, nên Phong từ lâu đã tự hình thành trong mình một nếp ăn uống chỉnh chu. Những quy tắc này, tuy không ai dạy và có phần gò bó, nhưng chính Phong cũng vô thức không muốn từ bỏ nó, vì cậu luôn phải đối mặt với nó trong cuộc sống hàng ngày. Bây giờ, được trông thấy bộ dạng ăn uống tự do, không khuôn phép của Kim, cậu thấy vô cùng thú vị. Cái hồn nhiên, phản khuôn khổ này không hề làm Phong khó chịu, mà ngược lại, như đang cởi dần những bế tắc, bó buộc vô hình trong tâm hồn cậu.

Hai người đang ăn, bỗng trên sân khấu lóe lên ánh đèn sáng rực, cùng với nó là sự xuất hiện của một người ca sĩ. Trông anh chàng còn rất trẻ, chắc là sinh viên đi hát kiếm thêm tiền. Sau khi cúi chào mọi người một lượt, anh chàng mở lời tự giới thiệu:

- Xin kính chào quý vị khán giả! Tôi là ca sĩ mới đến, lần đầu tiên được biểu diễn tại Houston hotel. Để mở đầu tiết mục âm nhạc, tôi xin được hát ca khúc Forever cho hợp không khí buổi tối hôm nay.

Vừa nghe thấy chữ "forever", Kim đã ngờ ngợ. Đến lúc nhạc dạo vang lên, cậu mới thực sự ngỡ ngàng, reo lên vui sướng:

- Ôi trời! Đúng là nó rồi! Mình đúng là đang lên thiên đường rồi!

- Nghe bài hát mà thầy cũng sung sướng như vớ được vàng là sao? – Phong cau mày thắc mắc.

- Em chẳng biết gì cả! Đây là một trong những bài hát thầy yêu thích nhất. Giai điệu của nó ám ảnh thầy suốt hơn chục năm qua rồi.

- Bài gì mà ghê gớm vậy?

- Nếu em xem phim Ước mơ vươn tới một ngôi sao thì em sẽ hiểu! Đây là ca khúc nhạc phim của phim đó. Hay lắm! Em cứ nghe thử sẽ thấy!

Sau khi tiếng nhạc vang lên, Kim không nói gì nữa, lặng thả hồn qua ánh mắt chăm chú về phía sân khấu, vào làn giai điệu hư ảo, bồi hồi, da diết của bản ballad ngọt ngào đang được hát bởi một chàng ca sĩ vô danh, nhưng giọng ca cũng không hề thua kém gì Ahn Jae Wook ngày ấy. Kim vốn là người rất dễ xúc cảm với âm nhạc, ngay từ lúc tiếng beat đầu tiên của bài hát đánh lên, cậu đã thấy bồi hồi khó tả do nó đánh trúng vào tần số tái tim cậu, và giờ thì cậu đang dưng dưng theo từng khúc thủ thỉ, run rẩy, tự tình của người ca sĩ, qua lời ca khúc tiếng Hàn mà cậu thấu hiểu được.

"Anh chẳng thể quên được em, tình yêu của anh.

Anh sẽ chờ cả cuộc đời này... chỉ để gặp lại em lần nữa.

Chúng ta sẽ chỉ tạm xa nhau trong phút chốc ngắn ngủi mà thôi, phải không em?

Tạm biệt em...

Cho đến tận cuối cuộc đời này,

Anh vẫn sẽ nhớ mãi chuyện tình buồn của chúng ta.

Dù có thể bây giờ mắt anh đẫm lệ,

Nhưng không gì có thể chia cắt được đôi ta.

Tình yêu của em là lí do duy nhất khiến anh tồn tại trên cõi đời này.

Hãy quay về bên anh!

Để anh được yêu em,

Mãi mãi..."

Trong phút chốc, mắt Kim nhòa đi giữa tiếng nhạc và trăm ngàn ánh đèn sáng rực. Thấy bộ dạng lạ lùng chưa từng có ở Kim, Phong gặng hỏi:

- Ơ kìa thầy! Thầy khóc đó à?

Tiếng Phong hỏi chợt cắt đứt dòng thả hồn của Kim, khiến cậu giật mình, vội lấy tay lau hai khóe nước mắt đang ứ lệ, chối:

- Không có! Bụi bay vào mắt ấy mà!

- Làm gì có bụi ở đây. Rõ ràng là thầy đang khóc mà! – Phong khẳng định chắc nịch càng khiến Kim bối rối.

- Thầy đã nói không phải mà! Thôi, đi về đi! Muộn rồi!

Biết Kim thực sự muốn về, nhưng Phong lại không hề muốn chút nào, cậu bèn nghĩ cách gạt Kim.

- Nhưng giờ này khách sạn đóng cửa rồi thầy ơi!

- Hả? Thật sao? Khách sạn gì mà đóng cửa sớm vậy? Mọi người vẫn đang ngồi mà? – Kim há hốc mồm bàng hoàng, mắt vẫn ngó nghiên xung quanh nhìn về các thực khách khác.

- Khách sạn này nó vậy, nãy em quên không bảo thầy. Mọi người ngồi đây đều đặt phòng cả rồi, họ ăn xong rồi cũng xuống phòng nghỉ ngơi thôi. Thầy mà đòi về, bị phạt nhiều tiền thì ráng chịu, em không biết đâu đó.

Phong giả vờ ngó lơ ra chỗ khác, khiến Kim càng tin lời cậu nói là thật.

- Thế giờ phải làm sao?

- Dù sao em cũng đã đặt một phòng trên này rồi. Nể tình thầy không có chốn nương thân, em cho thầy ở nhờ một đêm đó.

- Hả! Ở cùng với em ấy hả? Không đời nào!

Không hiểu sao sự từ chối mau lẹ của Kim lần này khiến Phong có phần hơi hụt hẫng, cậu trùng đi một lúc, nhưng vẫn vẫn giả bộ làm lơ.

- Tùy thầy thôi, ngủ một mình càng sướng. Nhưng lát mọi người về hết, trên này tối om, thầy ngồi lại làm bạn với ma nhé! Khéo mấy con ma trong căn nhà ban nãy đang lởn vởn bay lên đây theo thầy rồi đó. Ha ha...

Nghe nhắc tới ma, đặc biệt là căn nhà kinh khủng hồi nãy, Kim chợt thấy rùng mình, lạnh sống lưng, đành ngượng ngùng nói khó với Phong.

- À, thầy nghĩ lại rồi, mấy khi được ở trong phòng khách sạn 5 sao. Em cho thầy ở nhờ một đêm nhé! Hì hì...

- Thầy đúng là đồ chết nhát ba phải. Đi theo em!

***

Căn phòng Phong thuê đêm nay là một phòng vip cũng nằm ngay trên tầng thượng của khách sạn Houston, có gian phòng khách trong suốt, bao bọc bởi những ô cửa kính lớn, mở tung về thành phố phía dưới để đón sự rộn rã, nhộn nhịp và ánh sáng lấp lánh đi lên. Dường như Phong đã hiểu được hồn Kim nên cố ý thuê căn phòng với lối kiến trúc rộng mở, phản chiếu và đầy ắp ánh sáng tự nhiên này. Vừa bước vào gian phòng khách, Kim đã reo lên vui sướng:

- Phòng gì mà đẹp một cách hoàn hảo! Khách sạn này tuyệt quá Phong à!

Rồi cậu chạy òa về phía chiếc bức tường kính lớn kéo dài gần khắp gian phòng, ôm chầm vào nó như cánh chim muốn bay ra ngoài. Trong lúc đợi Phong tắm, cậu không ngừng lượn đi lượn lại khắp căn phòng rộng lớn như muốn thăm dò hết mọi ngõ ngách của nó.

- Thầy cứ chạy đi chạy lại hoài không mệt à? Em tắm xong rồi, thầy cũng vào tắm đi!

- Nhưng thầy không có mang quần áo!

- Chứ thầy nghĩ em đang mặc cái gì đây? - Vừa nói, Phong vừa chỉ vào chiếc áo choàng tắm trên người. Kim không biết rằng ở khách sạn cao cấp nào cũng có sẵn áo choàng tắm cho khách.

- Ờ, thì tắm! – Kim ngúng nguẩy.

Nhân lúc cơ thể đang thoải mái khi vừa tắm xong và trong phòng ngủ đang không có ai. Kim chạy nhanh về phía chiếc giường lông chim trắng muốt giữa phòng, nhảy tưng tưng trên đó như một đứa trẻ, tận hưởng cảm giác khoan khoái có một không hai này. Đứa trẻ nào cũng thích chơi thú nhún, nó có thể chơi ở bất cứ đâu có giường nệm êm ái, nên một chiếc giường 5 sao hẳn không thể nằm ngoài tầm ngắm của nó. Từ phòng khách bước vào, thấy Kim đang nô đùa sảng khoái trên giường, Phong cũng thấy hứng thú, nhưng trót làm mặt nghiêm túc nên không thể đổi thái độ được. Tay cầm theo một chai rượu vang, Phong hỏi:

- Ở đây có rượu vang, thầy uống không?

- Ơ thôi, thầy không quen uống rượu. Nãy uống một li ở nhà hàng đã thấy ngà ngà rồi.

- Uống thêm một li nữa cũng đâu có sao. Thầy là đàn ông mà tửu lượng còn kém hơn con gái.

Bị Phong khích, Kim tức mình nhảy tới giật lấy chai rượu, rót đầy một li rồi tu ừng ực, khiến thấy cậu hơi choáng sau đó, làn da trắng hồng bỗng đỏ ửng lên, trông rất đáng yêu. Nhìn dáng vẻ ngà say của Kim, Phong cảm thấy ngượng ngùng, nhưng vẫn giữ được sắc thái vốn có. Cậu lại hỏi về chuyện lúc tối.

- Hồi tối em thấy thầy rưng rưng nước mắt. Có chuyện gì với thầy lúc đó vậy?

- Thầy đã nói là không có khóc mà! Là bụi bay vào mắt đó. - Kim vẫn chối.

- Thầy! - Phong nói to - Sao thầy cứ coi em như kẻ xa lạ vậy? Em cũng là học trò của thầy cơ mà! Dù sao thầy cũng đến ngủ ở nhà em, đã biết về em rồi mà em lại không được biết gì về thầy hết là sao?

- Không phải thế đâu! - Kim lúng túng phân trần - Tại thầy nghĩ mấy chuyện này không đáng để kể với em thôi mà.

- Chẳng có gì không đáng! Thầy mà không nói, em sẽ không cho thầy ngủ yên đâu!

- Chứ em định làm gì thầy? - Kim mở to mắt cảnh giác.

- Em sẽ...

Như chợt nhận ra sẽ nói hớ điều gì, Phong vội rút lại, lặng bước tới nép mình bên một góc giường, giọng trùng xuống:

- Nếu thầy không muốn nói thì thôi. Dù sao, đây cũng là chuyện riêng tư của thầy.

Trước thái độ nghiêm túc bất chợt của Phong, Kim cảm thấy có chút lắng lại, cậu dần tháo từng nút buộc lòng mình, chìm vào hồi tưởng.

- Hồi bé thầy không sống ở thành phố. Vùng đất thầy sinh ra ngày ấy là một miền quê nghèo, thiếu ánh đèn điện, chỉ chập tối là chìm vào bóng đêm hun hút. Ít ánh điện nên mọi người cũng đi ngủ sớm, hoặc có chăng cũng chỉ ở trong nhà, chứ hiếm khi tụ tập vui chơi ngoài đường. Dù thích sự yên bình, trong lành của làng quê, nhưng thầy vẫn không chịu nổi sự bí bách, thiếu sôi động của nó, giống như xa cách nền văn minh cả ngàn năm vậy. Mỗi tối thầy đi trên con đường làng không có nổi một bóng đèn đường mà chẳng biết phải đi về đâu, khi xung quanh cứ tối om, mù mịt. Tuy còn bé, nhưng thầy đã sớm cảm thấy sẽ không có tương lai nào nếu cứ mãi ngủ yên trong không gian tối tăm đó. Thiếu thốn ánh sáng nên hầu như người dân quê nào cũng khát khao nó, điểm đến duy nhất của họ lúc bấy giờ là nhà bác Tám, nhà giàu duy nhất trong xóm có ti vi màu. Cứ mỗi tối, lại có rất đông người tụ tập tại nhà bác Tám để xem ké ti vi. Thời gian đó, truyền hình đang sốt bộ phim Ước mơ vươn tới một ngôi sao, nên nhà nhà đều tìm bật để xem, xóm thầy cũng không phải ngoại lệ. Cảm giác của thầy khi lần đầu tiên xem bộ phim đó là ngỡ ngàng, bồi hồi, rồi ngưỡng mộ và khát khao. Cuộc sống, cảnh vật, con người trong bộ phim đó với thầy cứ như một giấc mơ. Đó thực sự là một thế giới khác hoàn toàn những gì thầy đang sống, thế giới của văn minh, hiện đại, sôi động, thế giới của ánh sáng, của những dãy nhà cao tầng đồ sộ, thế giới của chốn phồn hoa đô hội. Kể từ khi đó, thầy coi bộ phim ấy như một ngôi sao sáng để đặt ước mơ vươn tới. Thầy ước một ngày nào đó sẽ được sống ở thành phố, được đi giữa những ánh đèn sáng trưng, được ngồi trên một tòa cao ốc để ngắm thành phố về đêm lấp lánh. Thế rồi, ước mơ của thầy cũng thành hiện thực, khi nhà thầy được chuyển ra thành phố theo công việc của bố. Nhưng cái giá phải trả cho ước mơ đó quá đắt, bằng cả tính mạng của bố thầy. Ông qua đời trên công trường, bị đột quỵ do làm việc quá sức. Thế đó, bố đã đánh đổi cuộc sống để đem lại ước mơ cho thầy, mà thầy lại chẳng hề báo đáp được gì cho bố. – Kim vừa nói vừa ngước mắt lên nhìn trời, cố kìm cho nước mắt không chảy ra - Ngày hôm nay, được ngồi ở trên này, được nghe lại ca khúc quen thuộc năm xưa, thầy cảm thấy hạnh phúc tột bậc vì đã hoàn thành được ước mơ của mình. Cảm giác của thầy ban nãy như được đứng trên đỉnh thế giới vậy, khi mà mọi ánh sáng tụ hội, bao bọc dưới chân mình, nâng mình lên những bậc cao nhất của sự thành đạt, đưa tâm hồn vào xứ mộng mơ. Nhưng, trong niềm hạnh phúc ấy, bất chợt, thầy cảm thấy tủi thân khi nhớ về bố. Thầy muốn bố cũng được ngồi ở đây để cùng ngắm thành phố với mình. Nhưng... bố đã mãi mãi không còn nữa.

Câu chuyện của Kim khiến Phong vô cùng xúc động, dần hiểu ra nhiều thứ và thương cậu nhiều hơn. Sống trong cảnh giàu có, tràn ngập ánh sáng từ bé, Phong không bao giờ nghĩ rằng trong cuộc sống vẫn tồn tại những ước mơ nhỏ bé, giản dị mà chân thành đến thế. Trong phút thoáng qua, Phong càng nhận rõ hơn rằng người con trai nhỏ bé nằm bên cần đến sự bảo vệ, bù đắp của cậu. Bất chợt, Kim ngẩng mặt lên nhìn Phong, khuyên nhủ:

- Phong à! Em có một cuộc sống đáng mơ ước đấy. Vì vậy, hãy mở lòng và tận hưởng những gì số phận ban cho em! Đừng khép mình mà phí hoài tuổi trẻ!

Không nói gì, Phong chỉ nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Như rồi chợt nhớ ra điều gì, cậu khẽ hỏi Kim:

- Thầy, có phải thầy ghét em lắm đúng không?

- Hả? Đâu có! Đừng nghĩ linh tinh như thế chứ!

- Vậy sao lúc nào thầy cũng tránh mặt em? Chẳng lúc nào thầy muốn ở cạnh em. Ngay cả lúc nãy, khi em mời, thầy vẫn từ chối và muốn bỏ về. – Phong chậm giọng hơn nữa - Thực ra làm gì có khách sạn nào đóng cửa không cho khách về đâu. Chỉ là em muốn thầy ở lại với em thôi. Em không muốn lại phải đi về một mình mà không có thầy bên cạnh.

Lần đầu tiên thấy Phong tỏ ra nghiêm túc đến thế, Kim cảm thấy ngạc nhiên và lạ lẫm. Cậu không hề nghĩ hành động bông đùa như mọi khi hôm nay lại khiến Phong suy nghĩ nhiều như vậy.

- Không phải như em nghĩ đâu! Tại thầy không muốn ở trong một khách sạn đắt tiền thế này nên mới từ chối thôi mà. – Kim phân trần.

Nhấp nốt ngụm cuối cùng trong li rượu, Phong nói tiếp:

- Trong đời em chỉ có duy nhất hai người, là mẹ em và Chi. Giờ có thêm người thứ ba, là thầy. Ba người là lí do khiến em còn tồn tại. Cuộc sống của em không thể tiếp diễn nếu một trong ba người từ bỏ em!

Phong ngừng lại, nắm chặt bàn tay Kim, nhìn thẳng vào mắt cậu đầy quả quyết.

- Em biết là em xấu tính, thô lỗ, nhưng em vẫn muốn xin thầy, đừng bỏ em!

- Ôi trời, cái thằng nhóc này! Mọi ngày ương bướng, cục cằn mà hôm nay tự nhiên sến sẩm dữ vậy? Em bị lây bệnh của thầy rồi à? Tỉnh lại đi nhóc! Tỉnh lại đi!

Vừa nói, Kim vừa giả vờ đưa tay khua khua trước mặt Phong, như đang trêu đùa. Cậu bỗng thấy những câu nói thiết tha của Phong làm lòng mình quặn lại, nên muốn kéo không khí tươi tỉnh hơn một chút.

- Thầy! – Phong quát lên – Em đang nói nghiêm túc mà thầy cợt nhả gì vậy? Em đã nói đừng gọi em là thằng nhóc nữa cơ mà!

- Ờ, thôi được rồi! Thầy sẽ làm theo những gì em nói. Nhưng... em phải làm cho thầy một điều. – Trong đầu Kim bỗng lóe lên một ý tưởng.

- Làm gì?

- Hát cho thầy nghe một bài! Được không?

- Đó là điều kiện của thầy hả? Đúng là đồ trẻ con!

Trước điều kiện rất đỗi ngây thơ của Kim, Phong bực mình quay mặt đi.

- Này đồ ngốc, điều kiện đơn giản vậy mà em cũng từ chối à?

- Nhưng em không biết hát. – Phong gắt.

- Làm gì có chuyện không biết hát? – Kim nhoài tới kéo tay Phong năn nỉ - Từ lúc vào lớp thầy chưa nghe em hát bao giờ. Thầy muốn nghe xem giọng em thế nào. Đi mà! Hát thử một bài đi!

Dù biết sắp bị đem làm trò cười, nhưng không thể vững nổi trước sự nài nỉ, nhõng nhẽo của Kim, Phong đành giật mạnh tay, hỏi lại:

- Thôi được rồi, hát thì hát. Có gì mà sợ? Giờ thầy muốn nghe bài nào?

- Ô, vậy là em chịu hát rồi hả? Đáng yêu quá! Ha ha... - Kim cười lớn, cố tình chọc quê Phong.

- Thầy còn lằng nhằng nữa là em quẳng thầy ra cửa sổ đấy! – Phong trừng mắt đe dọa.

- Ờ, được rồi. – Kim cố nín cười - Thế em có biết bài By my side không?

- Biết! Cái bài trong phim Chuyện tình ở Havard chứ gì? Cái Chi suốt ngày bật, nghe mòn tai rồi!

- Vậy, hát thầy nghe bài đó đi! – Kim nài nỉ.

- Nhưng em đâu có thuộc lời bài đó! Toàn tiếng Hàn, ai mà nhớ!

- Thì hát qua qua cũng được mà! Chỉ cần em nhớ được giai điệu và hiểu được ý nghĩa của nó thôi. Thầy từng xem phụ đề rồi nên vẫn nhớ rõ lắm.

- Ờ, thì hát! Mà nói trước là em hát không có hay đâu. Đừng có chê đấy!

Rồi Phong ngân nga những câu đầu tiên của ca khúc By my side, còn Kim lặng lẽ nằm bên, chăm chú lắng nghe như muốn hứng lấy từng giọt nhạc vào tai mình, không để vơi mất. Giọng Phong lúc hát tình ca trầm ấm như hơi thở, dễ nghe và rất tình cảm, không hề khô khan như cậu vẫn hay gắt gỏng.

"Bất cứ ai, bất cứ hồi ức nào

Chẳng gì có thể quý giá hơn em

Mỗi khi em buồn, trái tim anh như vỡ nát

Em biết không, những giọt lệ của em làm anh đau đớn còn hơn cái chết

Mỗi khi em buồn, em cười thay vì nước mắt

Anh muốn trở thành sức mạnh của em, em sẽ tin tưởng anh chứ?

Bởi vì anh muốn được yêu em, muốn được bên em!

Với anh, em còn đáng giá hơn cả thế gian này

Em luôn hiện hữu trong giấc mơ của anh

Anh muốn trao tặng em mọi thứ

Nhưng đôi khi, nó không đến được với em theo đúng cách anh muốn

Đôi khi, anh làm em tổn thương

Nhưng anh xin thề, anh không hề muốn thế đâu!

...

Gửi đến em, trọn tình yêu của anh

Cuộc đời dẫu chẳng đủ thời gian

Nhưng, trong thế gian xô bồ này, chúng ta đã tìm được nhau

Được ngắm nhìn em là tất cả những gì khiến anh hạnh phúc

Em khiến anh mỉm cười

Anh tiến gần em từng bước một

Bởi vì anh muốn được yêu em, muốn được ở bên em

Cảm giác em đáng giá hơn cả thế gian này

Em sẽ luôn hiện hữu trong giấc mơ của anh

Em có thể cảm nhận rõ trái tim anh chứ?

Mắt nhìn lơ đãng ra cửa sổ, Kim thơ thẩn mà không biết đã vô tình tựa vào người Phong tự bao giờ. Hai con người, hai thân thể, hai trái tim, nhưng đang dần chung một tâm hồn. Từng lời hát cất lên sao mà tràn ngập cảm xúc, yêu thương đến thế. Đây là lần đầu tiên Phong hát, mà chính cậu cũng cảm thấy hay. Có phải vì giai điệu hay sẵn, hay vì lời ca khúc đang nói hộ lòng cậu, nên cậu có thể toàn tâm toàn ý với nó? Nằm bên Phong, có lẽ nào Kim cũng đang cảm nhận được mọi thứ cậu muốn nói qua bài hát này? Nên, cứ lặng người mà lắng nghe, ru hồn ngủ ngoan bên chút tình mới chớm. Phong còn hát đi hát lại ca khúc này nhiều lần, như ru tình khẽ thiếp vào giấc mộng ngàn sao. Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của Kim, khi cậu vừa có sao trên phố, vừa có sao trong lòng.

- Thầy, "ước mơ vươn tới một ngôi sao" của thầy chưa hoàn thành như thầy nói đâu!

- Vì sao?

- Vì cả bầu trời này còn hàng ngàn ngôi sao, hàng ngàn tòa cao ốc khác. Em không chắc có thể làm được, nhưng em sẽ cố gắng dẫn thầy tới những tòa nhà cao hơn nữa, để thầy được chinh phục nhiều vì sao sáng hơn.

"...

Anh muốn trở thành sức mạnh của em, em sẽ tin tưởng anh chứ?

Bởi vì anh muốn được yêu em, muốn được bên em!

Với anh, em còn đáng giá hơn cả thế gian này

Em luôn hiện hữu trong giấc mơ của anh

Anh muốn trao tặng em mọi thứ

..."

Tobe Continued...

Đức Long

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro