CHAP 7. Bí ẩn căn nhà ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



CHAP 7. Bí ẩn căn nhà ma

- Thật hả bà? Sao ngay gần trường mà tôi không biết? – Giang "bánh bèo" trố mắt ngỡ ngàng khi nghe xong câu chuyện của Liên "bồ câu", tay vẫn mân mê cái nơ bướm hồng chói xòe tung như nan quạt trên đầu.

- Thật! Tôi cũng mới nghe cái Sim nó kể hôm qua xong, chứ nào có biết gì.

Hai đứa tám đến đoạn cao trào cũng vừa lúc Linh "đồng cô" đi qua. Bắt được đúng người quan trọng, Liên nhoài người ra với:

- Này cô đồng! Lại đây tụi tôi có chuyện quan trọng muốn hỏi bà! – Vừa gọi nó vừa kéo Linh tới tấp vào chỗ nó.

- Gì thế má? Mới xem cho bà đầu tháng rồi còn gì?

- Không phải xem bói mà là xem ma. Việc này chỉ có bà mới giúp được thôi! - Linh vừa nài nỉ vừa vuốt ve tay Linh vẻ nịnh nọt.

- Thôi đi má! Có chuyện gì nói lẹ coi! Màu mè hoài! – Linh gạt tay, giả bộ kiêu căng khi ngửi thấy mùi nhờ vả.

- Chuyện là thế này...

Liên vừa định kể thì Sim "tình báo" từ đâu nhảy chen vào giữa hai đứa.

- Xê ra hai chế! Để tôi ngồi giữa tôi kể cho nóng hổi. Chuyện này tôi là người nắm rõ nhất.

- Gớm hồn! Làm như mình bà biết không bằng! – Liên bĩu môi.

- Thế rốt cuộc là sao? Kể lẹ lên, không tôi về chỗ đây này! – Linh ngúng nguẩy.

- Ấy, cứ ngồi xuống rồi tôi kể cho! Chưa gì đã sồn. Bà có biết cái nhà bốn tầng bỏ hoang sau trường mình không?

- Không! Tôi có qua đó bao giờ đâu mà biết.

- Trời ơi! – Sim kêu lên, ra vẻ tiếc nuối – Hành nghề gọi hồn như bà mà không biết căn nhà đó thật quả là thiếu xót.

- Ô hay, cái nhà ất ơ đó thì "lan quyên" (liên quan) gì tới tôi? Mà tôi hầu đồng chứ không phải gọi hồn nhá! Nói linh tinh thánh vật lộn đầu bà xuống đất giờ! – Linh ấn ngón tay đỏ chói lên trán Sim.

- Thôi được rồi, để tôi kể cho mà nghe! Chẳng là tối qua tôi đi ship quần áo bên Quang Trung nên phải đi tắt qua cái ngõ đó cho gần. Chẳng hiểu sao, lúc đi qua căn nhà đó, tôi thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, làm lạnh toát cả gáy, cảm giác như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm. – Sim trầm giọng dần dần, kéo không khí trùng xuống một cách đáng sợ rồi đánh giọng giật lên một cái – Bất giác, tôi nhìn lên căn nhà, bỗng thấy một cái bóng trắng toát đang lờ đờ lượn đi lượn lại sau ô cửa sổ đen ngòm.

- Á!!! – Quốc "vơ sa xì" la lên thất thanh, khiến cả bọn giật thót tim.

- Gì thế mụ kia? Bị ai hấp diêm mà la gớm vậy? – Giang "bánh bèo" gắt.

- Thì tôi đang hoảng sợ trước câu chuyện của các bà đó. Còn không mau kể tiếp đi! – Vừa nói, nó vừa lấy hai tay che ngực như sắp bị ai cưỡng bức.

- Có thế mà cũng hét lên, rõ là đồ nhát chết! Ngồi vào đây tôi kể tiếp cho mà nghe!

Quốc "vơ sa xì" thấy được mời, chạy loáng ra cửa gọi band Siêu Mẫu vào hóng chuyện cùng, kéo theo cả nhóm hủ nữ. Mấy đứa band Rồng Đen ngồi gần đó ngửi thấy mùi ma quỷ cũng tự động sà đến, chẳng cần ai mời gọi. Ở chốn học đường, những chuyện ma quỷ, thần thánh bao giờ cũng hấp dẫn lũ học sinh nhất. Đợi mọi người tụ tập đông đủ, Sim bắt đầu đưa đẩy giọng kể sao cho thật li kì, hồi hộp.

- Lúc đó tôi sợ quá, chẳng còn thiết gì nữa, chỉ biết nhắm mắt chạy bán sống bán chết ra khỏi cái ngõ đó. Nhưng các bà biết đấy, một chuyện động trời như vậy, đời nào tôi chịu bỏ qua. Ngay hôm sau, tôi đi dò la ở tất cả các nhà quanh khu đó...

- Rồi sao? – Minh "vocal" không giấu nổi tò mò, chen ngang.

- Ây da, cái ông này! Lần sau tôi đang kể thì đừng có nhảy vào cắt đứt nửa chừng xuân như vầy nha! – Sim lườm Minh một cái rồi tiếp tục thăng hoa với câu chuyện kì bí của nó – Kết quả thu lại thật đáng bất ngờ, căn nhà đó đúng là có một tiền sử đầy tội lỗi, bi ai và ma quái. Sau khi thu thập mọi tin tức, tôi – với chuyên môn tình báo đầy vững vàng, đã hợp được thành một câu chuyện vô... vô cùng gay cấn, kịch liệt. Các chế có muốn nghe không?

- Có chứ! Kể lẹ lên! – Cả bọn cùng đồng thanh, mắt mở to đầy hồi hộp.

Biết cả bọn đang nóng lòng muốn nghe tiếp, Sim càng tỏ ra mình quan trọng, thủng thỉnh mút một ngụm trà sữa, đưa đẩy cho ngọt giọng, khiến đứa nào cũng sốt ruột, mãi mới chịu kể.

Chuyện ma con ở báo oán

Có nhà cô chú này giàu lắm, chồng làm công an, còn vợ làm giáo viên, nhưng bị đuổi việc nên chuyển qua nghề cho vay lãi. Nhà giàu nhưng neo người nên phải mướn con ở dưới quê lên. Nghe bảo nhà này hành hạ con ở dã man lắm, lại còn đổ tội cho nó ăn cắp tiền rồi đuổi về quê. Lúc bà mẹ lên nhận con, nó đã treo cổ từ bao giờ, cái xác cứng đờ nhưng mắt vẫn mở trừng trừng. Căn phòng nó ở tới giờ vẫn nồng nặc tử khí vất vưởng.

Hình như nó chết oan nên hồn không siêu thoát, cứ về ám cả nhà kia. Chỉ trong một tháng mà bao chuyện thê thảm xảy đến. Ông chồng đi bắt xe mạn gần phố Đèn đỏ bị container cán. Đáng lẽ chẳng chết đâu, nhưng vì không đội mũ bảo hiểm nên bánh xe đè nát đầu, kêu rôm rốp, óc văng tung tóe lẫn vào máu, y như món tiết canh lợn thối để lâu ngày. Thằng con cả chơi game thông ngày đêm, đột tử mà chết. Thằng con thứ hai sàm sỡ con bé cùng lớp bị nó gọi anh chị nó đến dằn mặt. Bọn này đánh ác quá, chẳng may đánh vào gáy nên thằng kia cũng không qua khỏi. Còn mỗi bà vợ bỗng dở điên dở dại, ngày đêm tất tờ trong nhà như con ma xó, rồi cũng chết thảm trong đó. Thi thoảng hàng xóm vẫn nghe thấy tiếng rú man dị vọng ra từ cái nhà ma ấy. Chẳng biết đến bao giờ thì hồn ma con ở mới siêu thoát.

"Written by Sim "tình báo" lớp 11A trường Nữ hoàng" – Sin nhấn mạnh giọng, kết thúc câu chuyện.

- Chuyện có thật hả các em?

Đúng lúc câu chuyện vừa kết thúc thì thầy Kim từ đâu ló mặt vào, khiến cả lũ vô cùng ngạc nhiên vì sự xuất hiện của thầy. Hóa ra câu chuyện ma li kì của Sim không chỉ hấp dẫn lũ học sinh, mà còn quyến rũ được cả vị thầy giáo trẻ con này. Trong lúc chúng nó đang chăm chú vào câu chuyện của Sim, thầy Kim đã kịp chạy tới lắng nghe trọn vẹn, không thiếu một chữ nào. Lúc này, trông thầy cũng chẳng khác nào bọn chúng, cũng nổi da gà, hai mắt mở to hóng hớt, mồ hôi lấm tấm vì sự gay cấn của câu chuyện.

- Thầy ơi, thầy cũng thích nghe chuyện ma hả thầy? – Trung "bass" nhìn thầy chăm chăm, vẻ tò mò. Nó chưa từng thấy thầy cô nào rảnh rỗi tới mức chạy tới hóng chuyện học sinh như thầy Kim.

Trước câu hỏi của học sinh, Kim cũng ngây thơ trả lời một cách thật thà, chẳng giấu diếm hay làm cao điều gì.

- Thích chứ! Tuy thầy sợ ma nhưng thích nghe kể về ma lắm. Ở đâu có ma ở đó có thầy!

Sim thấy thầy quan tâm tới câu chuyện tình báo của mình, sung sướng ra mặt, phổng mũi tự đắc.

- Tất nhiên rồi thầy! Thông tin tình báo của em chỉ có trên cả chính xác chứ không có sai bao giờ. Bao nhiêu công sức, mồ hôi và nước mắt của em bỏ ra mới thu lại được câu chuyện này đấy thầy ạ.

- Thế giờ bà tính làm gì? – Lâm "kèn" tò mò hỏi Sim.

Không để Sim trả lời, Liên "bồ câu" như nhận thấy đã đến phần xuất hiện của nó, nhảy vào trình bày ý tưởng.

- Thì tôi đang định bảo bà Linh tối nay tới đó coi xem có ma thật không nè. Nếu có thì làm phép giúp họ một thể. Vong hồn chết lâu mà không được siêu thoát, cứ lảng vảng nhân gian hoài kể cũng tội.

- Cho tôi đi cùng với! – Trang lớp trưởng nài nỉ.

- Tôi nữa! Gì chứ tìm ma thì không thể vắng tôi được! – Nam "chà nel" cảm thấy không thể kém miếng, cũng đòi đi bằng được.

- Tôi nữa...

Cả bọn lại nháo nhào lên, đứa nào cũng hồi hộp, tò mò, muốn được tới diện kiến căn nhà ma bí ẩn phía sau trường học. Thấy lũ học sinh có vẻ hồ hởi, và bản thân cũng muốn được tham gia, Kim chợt nhận ra những lúc thế này là cần nhất đến vai trò cầm đầu của một giáo viên chủ nhiệm như mình, bèn lấy hết sức nói lớn:

- Trật tự nào các em!

Cả bọn đang ồn ã bỗng lặng thinh quay lại nhìn Kim ngơ ngác, khiến cậu không tránh khỏi ngại ngùng. Nhưng đương cơn tò mò, Kim vẫn quyết tâm hô to:

- Theo thầy, tối nay tất cả chúng ta sẽ cùng đi khám phá ngôi nhà đó. Đồng ý không?

Được thầy bật đèn xanh, cả lũ hớn hở ồ lên reo mừng. Đã lâu lắm rồi chúng nó mới có một thầy giáo "teen" và vui tính đến thế. Trang lớp trưởng không giấu nổi vui sướng, chạy tới nịnh yêu:

- Thầy đúng là số một thầy ơi! Em yêu thầy nhất! Bọn em bầu thầy làm đội trưởng được không ạ?

- Hả? Thầy làm đội trưởng ấy à?

- Chuẩn men thầy ơi! Chỉ có người xinh trai và tốt bụng như thầy mới xứng đáng làm đội trưởng. – Nam "chà nel" cũng không kém phần nịnh nọt.

- Ấy, không được đâu a! – Thư "pì xà" lại bắt đầu điệu bộ ngả ngốn – Chốn ma quỷ là chốn hiểm nguy, không thể để cho một mỹ nam nhân trinh trắng như thầy bước tới được a. Rủi thầy bị con ma nào cưỡng bức, hoặc bị nhập vào thì sao a? Ma quỷ chúng nó toàn chọn mỹ nam để nhập vào thôi a!

- Phủi phui cái mồm bà đi nhé! – Linh gạt đi – Phải có căn có quả, có vía hợp thì mới bị nhập chứ. Bà làm như ma nào cũng hám trai như bà, thấy trai là tươm tướp ấy. Tôi cũng ủng hộ thầy làm đội trưởng và tối nay chúng ta sẽ đích thân tới khám phá căn nhà ma đó!

Cả bọn vẫn đang xôn xao bàn bạc, bỗng lặng đi trước sự xuất hiện của kẻ mà ai cũng biết là ai đó. Từ đằng xa, Phong bước tới gần thầy Kim, hất hàm hỏi:

- Thầy làm cái gì ở đây mà tụ vạ đông thế?

- Thì... thì lập đội tìm ma. – Kim ấp úng.

- Tìm ma? Chẳng phải là thầy sợ ma lắm sao? Đến ngủ còn không dám ngủ một mình, em còn phải...

Không để Phong nói câu tiếp theo, Kim vội chạy tới bịt mồm cậu lại, tim đập thình thịch vì sợ lộ ra chuyện ngủ ở nhà Phong.

- Thì sợ ma nên mới phải tìm xem nó như thế nào chứ sao? Còn em, đừng có mà để lộ mấy chuyện bí mật riêng tư ở lớp chứ! – Kim vừa thì thầm, vừa trợn mắt dọa dẫm.

Rồi Kim quay về phía lớp, giả bộ ngọt ngào:

- Thế bạn Phong có muốn tham gia không?

- Thầy thích thì đi mà tìm ma. Em không có rảnh!

Phong cười nhếch mép rồi bỏ đi mất, để lại một bầu không khí nặng nề. Mấy đứa kia không hề biết chuyện giữa Kim và Phong, nên rất ngỡ ngàng trước thái độ của cậu với thầy giáo. Kim phải đứng ra chữa cháy:

- Tính nó khìn khìn ấy mà! Các em cứ kệ nó đi! Bàn tiếp chuyện tối nay nào!

***

Tám giờ tối, cả nhóm có mặt đông đủ ở con ngõ nhỏ sau trường. Tiếng cười nói, bàn bạc, mắng nhiếc nhau làm rộn cả một khu ngõ yên tĩnh, báo hại thầy Kim phải đứng ra nhắc nhở khản cổ mà không được. Đúng như lời Sim nói, căn nhà hoang này có gì đó rất lạ và khó hiểu. Một mình nó đứng tách biệt hoàn toàn khỏi những căn nhà xung quanh như một đứa con hoang bị ghẻ lạnh. Giữa không gian đen tối, căn nhà mọc lên trong sự hoang tàn, bao quanh là sự âm u, lạnh lẽo đến khó tả. Đàn chim lợn làm tổ trên tầng cao nhất của căn nhà đang bủa đi kiếm ăn đêm, thi thoảng lại kêu lên éc éc đến rợn cả người. Dù đi cùng một nhóm đông người, nhưng đứa nào đứa nấy cũng cảm thấy có chút ghê ghê.

- Linh! Bà ra nhìn xem căn nhà này có ma thật không? – Trang gọi réo Linh.

Lúc đó, Linh mới chậm rãi bước ra giữa phía trước căn nhà, từ từ đội lên mặt một chiếc khăn đỏ cũ kĩ. Theo lời nó, chiếc khăn này được cắt ra từ tấm vải niệm người chết trong nghĩa địa, có thể giúp người ta nhìn thấy hồn ma trong bóng đêm. Nhìn ráo rác một lượt, Linh giật người, hất tung chiếc khăn ra, quay sang phía Trang, giọng trầm trầm nghe rất đáng sợ:

- Ngôi nhà này âm khí nặng nề lắm, tỏa ra một thứ gì đó rất đáng sợ. Tuy đứng ngoài này tôi chưa nhìn rõ hồn ma nào, nhưng chắc chắn không dưới năm hồn ma. Cần phải vào hẳn trong nhà tôi mới nhìn rõ hơn được.

Nghe Linh nói, đứa nào đứa nấy đều rợn hết gai ốc. Nhiều đứa nghe tới đó đã hoảng sợ, muốn bỏ về. Nhưng đã mất công tới tận đây, lại sắp được thấy ma rồi, nên thầy Kim nhất quyết không cho đứa nào về.

- Thôi nào các em! Đã có Linh ở đây rồi, mọi việc sẽ được giải quyết ổn thỏa thôi. Bây giờ chúng ta cần phải vào trong căn nhà để tìm hiểu rõ vấn đề! – Giọng Kim run run vì sợ, những vẫn cố cương quyết cho ra dáng người cầm đầu.

- Thầy là đội trưởng, thầy đi trước dẫn đầu đi thầy ơi! – Sơn "organ" đùn đẩy.

- Đúng rồi, thầy đi trước mở đường cho bọn em đi thầy! – Chiến "guitar" hùa theo.

Dù đang vô cùng sợ hãi, nhưng trước sự thúc ép của lũ học trò tinh nghịch, Kim vẫn phải cắn răng cầm đèn pin đi trước, lòng tự trách mình đã quá dột khi tham gia trò chơi quái gở này.

Nhìn từ ngoài căn nhà đáng sợ bao nhiêu, bước vào trong lại càng ghê rợn bấy nhiêu. Do đã lâu không ở, trở thành nơi tụ họp của thú hoang, nên phía trong căn nhà nồng lên một mùi tanh tưởi, mạng nhện bủa vây, gạch đá ngổn ngang, khiến ai bước vào cũng buồn nôn, cảm giác chân tay nhũn ra, không thể bước được nữa.

- Á!!!

Được mấy bước, Nhung ré lên thất thanh, khiến cả bọn đứa nào cũng giật thót người, tưởng như đứng tim đến nơi.

- Gì đấy? – Linh gắt, tay vẫn đỡ cái Thư đang sắp ngất vào mình.

- Có... có cái gì vừa trượt qua chân tôi! – Nhung run run như sắp khóc, nước mắt trực trào ra vì quá sợ hãi.

- Chẳng có gì đâu má! Chắc là chuột chạy qua thôi! – Linh trấn an Nhung rồi đẩy Thư ra khỏi người – Còn bà Thư này đừng có chảy nước ở đây nhé! Không ai hốt bà về được đâu!

Đi thêm được một đoạn, Nam "chà nel" bỗng khựng lại, giọng lập cập:

- Mấy... mấy ông bà coi... coi giùm tôi xem có phải có con gì nó trườn qua người tôi không! Sao tôi thấy trơn trơn?

Nghe theo Nam, Kim chiếu đèn pin vào người nó xem xét. Thật khủng khiếp, một con rắn xanh đang thò lò cái lưỡi đỏ tươi màu máu, trườn qua trườn lại trên cổ nó. Trông thấy cảnh tượng hãi hùng đó, cả lũ cùng đồng thanh hét lên rồi chạy tán loạn về tứ phía, mỗi đứa một hướng, chẳng ai theo ai. Ngay cả Nam "chà nel" là đứa bị con rắn bò trên cổ cũng vội vất toẹt nó xuống đất mà chạy bán sống bán chết. Chỉ sau hai giây, căn nhà hoang đã vắng như tờ, không còn một ai ngoài Kim. Căn nguyên cái sự ở lại của Kim cũng bởi vì cậu quá sợ, lại thêm tính nhút nhát, chậm chạp trong việc đi lại khiến hai chân run bần bật, không thể nhấc được lên, cứ đứng chết lặng nguyên một chỗ.

- Trời ơi! Chúng nó bỏ lại mình trong căn nhà ma này sao? Không được sợ! Nhất định không được sợ! Đây chỉ là một căn nhà bình thường thôi! Cứ từ từ đi ra là xong.

Kim tự trấn an mình, cố đẩy hết sức mạnh của tinh thần để nhấc bằng được hai chân lên. Nào ngờ vừa quay lại, cậu đụng ngay vào một bóng trắng sau lưng mình.

- Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!...

Tobe Continued...

Đức Long

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro