Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gilbert đã kiên trì.

Một số ngày là bữa sáng, những ngày khác sẽ là bữa trưa. Và vào mỗi buổi tối, hắn lại cử một người hầu khác đến chào tôi.

Nhưng điều đó đã gây ra tác dụng ngược lại với những gì hắn dự định. Hầu tước bắt đầu tin rằng Gilbert là một người thô lỗ.

Lẽ ra hắn nên trực tiếp đến thăm tôi. Sau đó, anh ta có thể viện cớ rằng vì yêu tôi quá nhiều nên anh đã không suy nghĩ kỹ càng. Một vài người sẽ tin vào điều đó.

Nhưng tất cả những gì Gilbert làm là sai khiến người hầu của mình.

Theo lệnh của anh, những người hầu đã dành cả ngày để đi đi lại lại trước cổng nhà Marquis. Mặc dù vậy, họ không ngu ngốc như chủ nhân của họ.

Họ xấu hổ về những gì họ phải làm, thế nhưng Gilbert cực kì đáng sợ và họ đã bị ép buộc.

Hầu tước nghĩ rằng một người như vậy sẽ không thể có được sự tôn trọng. Mọi người nói rằng nhân cách của một người hầu sẽ phản ánh chủ nhân của họ. Hầu tước Morgana xuất thân từ một gia đình danh giá, thế nên những người hầu cũng thể hiện sự tự tôn của riêng mình.

Tôi đã không bỏ qua hành vi kỳ lạ của anh ta. Mỗi khi những người hầu của Gilbert đi ngang qua cổng, tôi đều trừng mắt nhìn họ.

Ngay cả bố mẹ tôi, những người không tham gia vào cuộc hôn nhân này và nói rằng đó là vấn đề của riêng tôi, cũng lên tiếng phàn nàn. Cuối cùng, họ chán ngấy cách làm Gilbert và yêu cầu anh ta giữ những người hầu của mình tránh xa gia đình Hầu tước.

Ôi thôi. Tôi ngồi sang một bên và uống trà.

Khi danh tiếng của Gilbert không ngừng tụt dốc - mà tất cả là do chính hắn tự chuốc lấy - tôi đã thân thiết hơn một chút với chú quạ. Hiện tại, tôi đặt tên cho nó là Raven.

"Thưa cô, xe ngựa đã ở gần đây."

Nghe vậy, tôi liền đứng dậy. Raven bay lên và dựa vào vai tôi.

Tôi hạ con quạ nhỏ xuống mà chẳng cần nhìn.

"Không có gì vui khi quan sát những thứ nhàm chán này đâu."

"Gyaak? Gyak! Gyak! "

Raven chán nản khi tôi để lại nó ở trong nhà.

Khi ngồi trên xe ngựa đi ra đường chính, tôi phát hiện rằng những người hầu của Gilbert đang bí mật theo dõi mình.

Trong phòng thay đồ, có bốn người phụ nữ đang đợi tôi.

Charlie Morgoz rất nhiệt tình chào đón tôi.

"Eve! Cảm ơn cô rất nhiều vì đã mời tôi! Tôi muốn mua một chiếc váy mới nhưng nhà thiết kế của cửa hàng Vanessa quá nổi tiếng và luôn có quá nhiều người đặt trước."

"Tôi rất vui vì cô đồng hành cùng tôi hôm nay. Tôi hy vọng cô có thể tìm thấy chiếc váy yêu thích của mình."

Vì tâm trạng đang vui nên tôi mỉm cười.

Charlie cúi đầu và thì thầm.

"Tôi đã xem xét căn phòng từ trước. Tôi thực sự không có khiếu thẩm mỹ về trang phục, vì vậy, tôi tự hỏi rằng liệu cô có thể tư vấn cho tôi..."

"Tất nhiên. Cô đang tìm một chiếc váy để mặc cho buổi dạ hội sắp tới, phải không? "

"Và một chiếc váy cho bữa tiệc sinh nhật của Monica. Cảm ơn cô rất nhiều, Eve! Quả nhiên, cô là người duy nhất mà tôi có thể tin cậy! "

Tôi nghiêng đầu sang một bên.

"Bữa tiệc sinh nhật của Monica? Có cần tôi cùng đến không? "

Năm ngoái, Charlie bị đối xử như một tên khủng bố thời trang tại bữa tiệc sinh nhật của Monica. Đó là một chiếc váy đơn giản, nhưng Monica đã phản ứng quá mức.

"Ổn thôi. Có vẻ như cô ấy sẽ không đánh giá tôi liên tục khi tôi ở đó. Chắc chắn mọi chuyện sẽ trở nên tệ hơn nếu tôi không đi."

Tôi ngồi xuống cùng Charlie, người đã quen với chế độ chuyên chế của Monica, và xem danh mục. Trong đó có rất nhiều bản phác thảo các trang phục tinh tế.

Tôi đến đây thường xuyên, vì vậy, tôi không cần phải lấy số đo cơ thể.

Tôi kiểm tra các mẫu vải sẽ được sử dụng và chọn ra một số ren, diềm xếp, cúc áo, bộ trang sức và cuối cùng là vài đôi giày.

Như mong đợi, buổi mua sắm diễn ra tốt đẹp. Tiêu tiền là tuyệt nhất. Charlie cũng khoanh tay với vẻ mặt hài lòng.

"Eve, tôi đã đặt chỗ ở một nhà hàng. Cô sẽ đi với tôi chứ? "

"Ồ tất nhiên, ở đó có cả một cửa hàng tráng miệng ngon tuyệt nữa!"

"Hôm nay, tôi quyết tâm sẽ tiêu thật nhiều tiền. Hãy tận hưởng cho đến khi mặt trời lặn! "

"Đúng vậy! Người đầu tiên bỏ cuộc sẽ phải ăn tất cả những gì chúng ta đã ăn hôm nay một lần nữa!"

Khi những cô gái khác nghe thấy những lời của Charlie, tất cả đều trông rất sốc và tự hỏi liệu cô ấy có đang chửi rủa họ hay không.

Tôi mỉm cười và là người đầu tiên rời phòng thay đồ.

Nhưng sau đó, tôi chạm mắt với một người đàn ông đang đợi trước cửa phòng thay đồ. Gilbert, trong tất cả hào quang của mình, nhìn chằm chằm vào tôi.

"Cô đã cảm thấy khá hơn?"

Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của những cô gái khác - họ khác đang đến gần.

Tôi đáp lại với một nụ cười rạng rỡ.

"Ôi trời, không thể nào. Tôi vẫn còn đang bị cơn sốt hành hạ."

"Cô có thực sự mong đợi tôi tin vào lời nói dối đó không?"

"Có thật không? Nhưng tôi sợ rằng nếu tôi không đi mua đồ trang sức và váy áo, bệnh của tôi sẽ trở nên trầm trọng hơn. Tôi buộc phải ra đây với cơ thể ốm yếu nsyf".

Tất nhiên, đó chỉ là chuyện nhảm nhí. Gilbert trông như sắp tức vỡ động mạch nên cũng đáp lại bằng những câu nhảm nhí.

"Thế là đủ rồi. Điều này, tôi cũng khó thấy được."

"Ừm?"

"Tất cả những gì cô đang làm là cố gắng khiến tôi lo lắng về cô."

...Thứ lỗi?

Anh ta đã phát điên vào thời điểm này chưa? Giữa tiếng cười điên cuồng của anh ta, tôi nhíu mày. Tôi nắm chặt hai bàn tay đến mức cảm thấy như nó đang găm vào xương mình. Sau đó, tôi thả lỏng tay ra.

Hẳn là anh ta rất khó chịu khi bị tôi phớt lờ. Thật tuyệt nếu tôi có thể đấm hắn.

Dù sao thì hắn cũng chết trong cuốn tiểu thuyết. Tôi sẽ không đưa ra bất kỳ lựa chọn tồi tệ nào.

Tuy vậy, Rehan có thể sẽ buồn vì dù gì thì họ cũng có quan hệ huyết thống. Nam chính, Rehan, là anh trai của Gilbert. Gilbert thà đánh anh ta còn hơn gọi anh là 'anh trai'. Sự tự ti của anh ta đối với Rehan đã gây ra một loạt vấn đề trong cuốn tiểu thuyết, thậm chí, nó còn gây ra một sự cố.

Ugh, có thể giết hắn sau cùng cũng được.

"Tôi đã nói với anh rồi, tôi sẽ không lấy anh."

Có vẻ như Gilbert nghĩ tôi nói đùa vì tôi đã trả lời anh ấy bằng một nụ cười.

"Đó không phải sự thật."

"Đúng rồi."

"Tiểu thư Maevia, tôi không có nhiều kiên nhẫn. Đừng quên rằng tôi đã chán ngấy cô rồi."

Đôi mắt đỏ rực của hắm chằm chằm nhìn tôi, cứ như đôi mắt của một con quái thú vậy. Dường như chúng đang cố nói rằng: "Đồng ý đi, trong khi tôi vẫn còn đủ kiên nhẫn."

Đối với Gilbert, Maevia Morgana chỉ là con gái duy nhất của Hầu tước. Giống như bông hoa trong nhà kính chưa từng được tiếp xúc với gió trời bởi sự bao bọc của cha mẹ.

Một người phụ nữ hung dữ cầm kiếm, chưa từng bị so sánh với bất kỳ ai, cũng chưa từng đón nhận tàn nhẫn của thế giới.

Tôi nở một nụ cười để chế giễu anh ta.

"Tôi nghiêm túc."

"..."

"Thật là nực cười làm sao khi tin rằng một người đàn ông..."

Tôi đang định buông ra những lời chửi bới anh ta thì bị ai đó đột nhiên kéo về sau.

Đó là Charlie. Cô đang đứng trước mặt tôi.

"Anh có thể dừng lại không? Eve không thích điều đó đâu."

Charlie đứng thẳng lưng và đối mặt với anh ta.

"Anh không phải là hôn phu của cô ấy. Thậm chí, tôi còn không nghĩ rằng anh với Eve là bạn ư. Hãy cư xử đúng mực."

Tôi cảm thấy Gilbert sẽ bùng nổ trong vài phút tới. Tuy nhiên, Charlie vẫn không dừng lại.

Rất tiếc, có vẻ anh đã chọn nhầm người để gây rối rồi.

Morgoz là một gia đình chiến binh có nhiệm vụ bảo vệ biên giới khỏi các bộ tộc man rợ ở phía tây. Dù có giới tính ra sao, những người được sinh ra với họ Morgoz cũng sử dụng kiếm. Do đó, Charlie, người thuộc gia đình Hầu tước Morgoz, đã quen với việc ở trong những tình huống nguy hiểm. Dẫu cho cô mới vụng về chọn váy một phút trước.

Tôi không biết hắn định làm thế nào để buộc tôi đối mặt với sự tức giận và áp lực của hắn khi có quá nhiều người đang theo dõi thế này.

Nhìn xem, Vanessa cũng là một người ồn ào. Vì làm việc với rất nhiều quý tộc, cô ấy khá thành thạo trong việc tung tin đồn về họ.

"Đừng lo. Charlie sẽ giải quyết chuyện này."

Reina, người nổi tiếng là nhút nhát, nắm lấy tôi với đôi tay run rẩy. Dù đã rơm rớm nước mắt - nom như thể cố ấy chưa từng trải qua loại chuyện này - cô vẫn cố trấn an tôi.

Tất nhiên là tôi ổn. Nếu không thể xử lý được tính khí tồi tệ của anh ta, tôi đã không dại dột chọc tức anh.

Tôi không lâm trận khi biết mình sẽ thua.

Gilbert nghiến răng khi cố thuyết phục Charlie, người đang bảo vệ tôi.

"Làm ơn, hãy tránh sang một bên. Đừng làm cho vấn đề này trở nên lớn hơn. Tôi chỉ cần một cuộc trò chuyện thích đáng với Quý cô Maevia, người đang tránh mặt tôi."

Trông anh như muốn tóm cổ tôi ngay bây giờ. Ai sẽ tin anh?

Charlie không bị thuyết phục và vẫn kiên định.

"Tôi sẽ gọi vệ sĩ."

"Trông tôi có giống một tên khốn sẽ làm tổn thương một quý cô không? Tôi chỉ muốn nói chuyện. Nếu cô cho rằng tôi như vậy, cô sẽ phải trả giá. Trong tương lai, tôi sẽ trở thành Đại công tước Kallakis và sẽ thống trị toàn bộ lãnh thổ phía bắc...!"

"Xin hãy rời đi, thưa quý ngài. Trước khi danh tiếng của ngài tụt dốc hơn nữa."

"Ha..."

Cuối cùng, Gilbert lùi lại nửa bước.

Khi anh ta lướt qua các cô gái xung quanh, tôi nghe thấy anh nghiến răng. Các vệ sĩ của Charlie đã theo dõi anh ta ngay khi anh rời phòng thay đồ.

Charlie bước vào một quán cà phê gần đó, nói vài lời với chủ quán và ra hiệu cho chúng tôi đi vào.

Các vệ sĩ đã chặn mọi cánh cửa ngay khi chúng tôi bước vào.

Chúng tôi đã đề nghị bao hết toàn bộ quán cà phê trong thời gian ngắn và chủ tiệm chào đón chúng tôi với một nụ cười thật tươi.

Các quý cô ngồi xuống trước và hỏi tôi:

"Maevia, cô ổn chứ?"

"Cô có cần tôi gọi xe ngựa không? Cô có muốn trở về nhà không? "

"Tôi tin rằng sẽ tốt hơn nếu chúng ta nghỉ ngơi ở đây trước khi quay lại. Nếu ngài ấy đi theo chúng ta thì sao?"

Phản ứng dữ dội của họ khiến tôi bối rối.

Dường như họ chỉ muốn tấn công anh ta, dù tất cả những gì tôi muốn làm là hủy hoại hình ảnh của Gilbert. Có vẻ các quý cô đã nhận định anh ta là kẻ thù.

Đặc biệt, Charlie đang nhìn hắn với đôi mắt tóe lửa.

Khi tôi chạm mắt với Charlie, cô đột nhiên im lặng và ngập ngừng mở miệng.

---------------

Đón đọc bộ truyện sớm nhất tại web osach.net @Sồi Đỏ Team: https://osach.net/profiles/soi-do-1428

Đừng quên theo dõi page Sồi Đỏ Team trên fb để cập nhật các thông tin mới nhất và đón đọc các bộ truyện hấp dẫn nha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro