Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"... Eve."

"Tất cả là vì hợp đồng hôn nhân đó."

Cô ấy có vẻ tò mò về tình hình, vì vậy tôi đã giải thích cho cô ấy.

Hợp đồng hôn nhân do ông nội tôi và cha của Đại công tước Kallakis lập ra là một "bí mật" được nhiều người biết đến.

Nhưng chỉ có ít người biết rõ đầu đuôi câu chuyện.

Charlie sờ mũi. Khuôn mặt cô ấy, thường trông rất đẹp dưới ánh sáng mặt trời, nhưng bây giờ đang thể hiện rõ sự lo lắng.

"Cô có phải kết hôn không? Cô không thể thuê một nhà hiền triết hoặc một cái gì đó để phá hủy hợp đồng?"

"Chà...." Tôi nói một cách mơ hồ.

Charlie không biết rằng tôi sẽ kết hôn với cha anh ấy và đuổi Gilbert ra khỏi gia đình Kallakis. May mắn thay, Reina đã hướng sự chú ý về phía cô ấy trước khi Charlie có thể hỏi thêm.

"Thật là lãng phí. Nếu Eve nỗ lực, cô ấy thậm chí có thể trở thành hoàng hậu."

Tôi thà bắt đầu một cuộc chiến tranh hơn là kết hôn với một hoàng tử đã hỏi kích thước ngực của mình.

Tôi cười nhẹ trước suy nghĩ của bản thân.

"Tôi rất tiếc vì đã làm cô lo lắng. Tôi không biết mình đang bị theo dõi."

Ý thức của tôi đã ngưng trệ từ lâu.

"Tại sao đó lại là lỗi của cô? Tôi chỉ thấy buồn vì không thể ngăn nó lại. Dù sao đi nữa, tin đồn sẽ chẳng bao giờ chỉ là tin đồn. Bá tước Bertrand nổi tiếng là một người ong bướm trăng hoa, nhưng anh ta sẽ không cư xử thô lỗ như tên thiếu gia kia. Tôi hy vọng hắn ta sẽ vấp ngã và nứt hộp sọ."

Reina, người đang hết sức căng thẳng phải bật cười khi nghe những lời phàn nàn của Charlie.

"Pffft, à, xin lỗi. Chỉ là... tưởng tượng ra thì nó thật buồn cười."

Nhờ tiếng cười của cô ấy, những người phụ nữ lớn tuổi cũng bắt đầu bình tĩnh lại.

Ngay sau đó, mọi người đều có chung một suy nghĩ về Gilbert.

"Sao hắn có thể đối xử với Maevia như vậy? Chẳng lẽ anh ta còn đối xử tệ hơn với những người phụ nữ khác sao?"

"Em nhìn thấy ánh mắt anh ta khi nãy, phải không? Hoàn toàn dã man. Nếu chúng ta không có mặt ở đó, tôi nghĩ hắn có thể đã ép Maevia đi cùng."

"Cách Gilbert đối xử với cô ấy là điều tồi tệ nhất. Đại công tước đang làm cái quái gì vậy? Tôi không thể tin rằng anh ta lại để cho cái tên Kallakis bị xấu hổ như thế này."

Bằng một cách bí mật, Charlie khuyên tôi hãy lắng nghe những gì các quý cô nói.

"Maevia, tại sao cô không tăng số lượng lính canh?"

"Nếu hắn như vây thêm lần nữa, hãy đảm bảo rằng mái tóc của anh ta sẽ trông như hoàng tử, pfft."

Reina lại bật cười một lần nữa đến nỗi nghiêng cả đầu xuống. Tôi đáp lại cô ấy.

"Một phương pháp hay như vậy, tôi chắc chắn sẽ ghi nhớ nó."

Đột nhiên, Charlie nắm tay tôi.

"Eve, hãy nói cho tôi biết nếu cô có bất kỳ rắc rối nào. Cô đã giúp đỡ tôi rất nhiều, vì vậy, tôi thấy hơi xấu hổ vì chỉ đứng ngoài từ đầu đến cuối. Ít nhất, đây là điều tôi có thể làm cho cô."

"Ừm, tôi chưa bao giờ cho cô bất cứ thứ gì thì phải?"

"Không phải lúc nào khiêm tốn cũng tốt! Cô đã luôn chăm sóc tôi, phải không? Khi tôi không thể tìm được đối tác cho bữa tiệc, khi cô kể với tôi rằng người đàn ông mà chị gái tôi đang gặp là một gã khốn nạn như thế nào.... và cả...."

"Được rồi. Tôi sẽ nhờ cô giúp đỡ khi có thời gian."

Tôi gật đầu.

Charlie cười tươi.

"Tốt. Chúng ta đi tăng hai nhé?"

Hôm đó, tôi trở về lúc mười một giờ tối.

(...)

Đôi mắt xanh thẳm, đầy sự tập trung.

Người đàn ông trông cao quý nhưng vô cùng lạnh lùng, tựa như một vị thần oai nghiêm cai trị thế gian. Anh sở hữu một vẻ đẹp phi thực tế. Hành vi của anh ta cũng thật khó hiểu.

Đã ba giờ trôi qua.

"Ông nghĩ báo cáo nói về điều gì?"

"Đừng hỏi tôi."

Các hiệp sĩ ở lại chỗ ngồi của họ, nín thở và nhìn nhau.

Mặc dù họ không có tư cách để hỏi, nhưng họ cũng chẳng thể không tò mò về bản báo cáo đã khiến chủ nhân của họ trầm tư suy nghĩ suốt ba giờ liền.

Nếu không biết đó là một bản báo cáo, họ sẽ nghĩ rằng đó là một bản đồ kho báu.

Trong đám đông, khuôn mặt của hiệp sĩ trẻ nhất bắt đầu lộ vẻ lo lắng.

Cuối cùng, vị chủ nhân kia cũng chịu rời khỏi phòng sau một thời gian dài nên tất nhiên là chàng hiệp sĩ rất vui. Tuy nhiên, có vẻ tình trạng của ngài sẽ trở nên tồi tệ hơn.

Đặc biệt là về đầu óc.

"Chủ nhân, ngài có nghe thấy tiếng lật trang không?"

"Không."

"...Không phải Ngài ấy vẫn mở trang đấy từ nãy đến giờ sao?"

Các hiệp sĩ liếc nhìn nhau.

Họ không còn nghĩ rằng đó là một tình huống bình thường.

Họ phục vụ Đại công tước Kallakis, chúa tể của một lãnh thổ rộng lớn trong một vương quốc khá nhỏ. Thật buồn cười.

Cho đến 500 năm trước, lãnh thổ phía Bắc mới chỉ là một vùng tuyết trắng tràn ngập thú dữ.

Tuy nhiên, Đại Công tước Kallakis I đã xua đuổi những con quái vật đến khu vực cực bắc, giúp phần lớn lãnh thổ trở thành nơi con người có thể sinh sống, bao gồm cả phía đông bắc và tây bắc. Kể từ đó, gia đình Kallakis bắt đầu cai trị khu vực này với người trị vì là Đại Công tước tiền nhiệm - người có tên hiệu là "Esmeralda".

Dù Đại công tước rất hiếm khi rời khỏi phòng, Hoàng đế cũng không thể coi thường mỗi khi bước vào lãnh thổ của ngài.

Nhưng điều này không chỉ bởi vì ngài ấy là "Đại công tước Kallakis."

Đó là do ngài là Aedis Kalid Kallakis.

Chúa tể của bầu trời phương Bắc.

Vua của các loài mãnh thú.

Gia đình Hoàng gia che giấu sự hiện diện của gia đình Kallakis. Nhưng chuyện ấy chỉ tiếp diễn cho đến khi Gilbert rời khỏi miền Bắc.

Họ cũng luôn cố gắng hết sức để Đại công tước không nổi dậy chống lại mình. Dù cho không mang họ Kallakis, Đại công tước cũng đã có đủ sức mạnh để thống trị thế giới.

Ban đầu, ngài là một nhân vật bị đánh bại bởi anh hùng, nhưng ngài muốn trở thành một người đàn ông nhàm chán hơn là kiểu nhân vật siêu mạnh mẽ.

Đột nhiên, bóng của Đại công tước lay động hỗn loạn.

Từ trong bóng đen, có tiếng chim méo mó và kỳ quặc phát ra.

"Gyak! Gyak!"

Một chú chim màu đen nhỏ xíu chẳng biết từ đâu bay đến bên Đại công tước.

Có vẻ nó đang liên tục khóc vì tức giận. Cách nó mở và ngậm miệng liên tục trông khá dữ tợn.

"Gyak! Gyaak!"

Đại công tước miễn cưỡng rời mắt khỏi bản báo cáo. Sau đó, con quạ chiếu lên một hình ảnh.

Con trai nuôi của Đại công tước, Gilbert, đang đi khắp thủ đô và hành động một cách thiếu tự chủ.

[Cô dám mặc kệ tôi ư! Cô có biết tôi sẽ đảm nhận vị trí nào trong tương lai không?]

Đôi mắt đỏ ngầu của anh ta quả là một hình ảnh đáng xem.

[Tôi sẽ là Chúa tể của gia đình Kallakis! Tôi sẽ giết cô bằng chính đôi tay này!]

Cảnh quay kết thúc với một mảnh gốm bay vào mặt người phục vụ, máu không ngừng tuôn. Đại công tước hạ bản báo cáo xuống sau khi thấy mớ hỗn độn ngắn ngủi mà dữ dội đó.

Cả căn phòng trở nên im lặng. Sự im lặng đến rợn ngườí.

Các hiệp sĩ ngừng nhìn nhau.

Đại công tước ngẩng đầu lên và nói:

"...Tôi đang chờ xem cậu ta có thể đổ đốn đến mức nào, và điều đó thực sự kinh tởm."

Lời nói của Đại công tước ngắn gọn mà sắc bén, giọng điệu còn xen chút bực bội.

Trên thực tế, việc Đại công tước - người không thường quá nhạy cảm với mọi thứ - tỏ ra ghê tởm như vậy cũng đồng nghĩa với sự thật rằng chuyện này đã chạm tới giới hạn của ngài.

"Nếu không hô hấp trở lại ngay bây giờ, mình sẽ chết mất."

Tất cả các hiệp sĩ đang nín thở đều có chung một suy nghĩ. Thậm chí, có anh chàng còn khẳng định rằng anh có thể giữ trạng thái này trong mười phút.

Không hài lòng, Đại công tước lại nhớ đến vị công tước tiền nhiệm - người đã truyền tước vị cho mình trước khi chết.

Ông ấy là người duy nhất không sợ anh khi anh thể hiện khả năng của mình. Tuy nhiên, ông ta lại gây rắc rối cho anh bằng cách đề tên anh ta lên các hợp đồng vô dụng.

Không, nó sẽ không tệ đến vậy nếu đó chỉ là một bản hợp đồng bình thường.

Lúc đầu, Đại công tước đã không định làm gì.

Đã lâu rồi anh chưa bị buộc phải chăm sóc đứa trẻ một đứa trẻ kinh khủng như vậy, nhưng dương như Rahen vẫn muốn anh đừng làm gì hết.

Trước khi Gilbert đến thủ đô, Rahen đã cầu xin:

"Hãy tin tưởng Gilbert, chỉ lần này thôi. Anh ấy luôn sống trong bóng tối nên chưa từng được nhìn thấy ánh sáng.

Khi đến thủ đô, chắc chắn anh sẽ trở lại như một người hùng.

Xin người đừng ngăn cản Gilbert, hãy để anh ấy tìm thấy tài năng thực sự của mình."

Vào thời điểm đó, Đại công tước đã im lặng. Rốt cuộc, việc Gilbert có xé nát Đế quốc hay không cũng chẳng liên quan đến ngài.

Đại công tước để cho Gilbert và Rahen sống sót, vậy là ngài đã hoàn tất công việc của mình mà không cần đuổi họ ra khỏi lãnh thổ.

Nhưng bây giờ, một người mà ngài chưa từng gặp trước đây đang liên lạc đến từ thủ đô. Họ muốn ngài xuất đầu lộ diện.

"...Gyak?"

Con quạ nghiêng đầu khi thấy biểu hiện trên khuôn mặt Đại công tước.

Trong nháy mắt, Đại công tước lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào bản báo cáo.

Đó là một báo cáo về Maevia Astin Morgana.

"Tôi không yêu cầu anh kết hôn với tôi, tôi đang nói rằng anh sẽ kết hôn với tôi."

Đại công tước chưa bao giờ bị ép buộc như thế này.

Có vẻ như cô ấy đã có một lựa chọn vô cùng liều lĩnh.

"A, thật khó chịu."

Cất tờ giấy vào túi, Đại công tước lầm bầm với giọng điệu trầm thấp. Không muốn trở thành "bao cát trút giận", các kỵ sĩ chẳng dám thể hiện bất cứ thái độ gì.

Sau đó, phụ tá của Đại công tước - người đã thề sẽ trung thành với ngài trọn đời - bước vào và khuỵu một chân xuống. Trông như thể vị phụ tá đang dùng cả linh hồn mình để tôn thờ Đại công tước.

"Thư ngài, mọi thứ đã sẵn sàng."

"Hãy bắt đầu ngay khi mặt trời mọc."

"Chủ nhân..."

"Ta sẽ đi trước."

Đại công tước đứng lên. Ngài nở nụ cười.

Kết hôn.

"Ta không thể để bàn tay vợ mình bị vấy bẩn."

Thật rắc rối, nhưng lại có vẻ vui.

---------------

Đón đọc bộ truyện sớm nhất tại web osach.net @Sồi Đỏ Team: https://osach.net/profiles/soi-do-1428

Đừng quên theo dõi page Sồi Đỏ Team trên fb để cập nhật các thông tin mới nhất và đón đọc các bộ truyện hấp dẫn nha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro