chương 7: một hộp bánh cookie

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau tới đơn vị, Hạ Diệu gõ gõ bàn công tác bên cạnh.

"Tiểu Huy, cậu có rảnh không?"

"Có, sao vậy?"

Hạ Diệu nói: "Giúp tôi tra một người."

"Ai?"

"Viên Tung, hắn sống ở..."

"Cậu nói anh trai của Viên Như à?" Tiểu Huy ngắt ngang lời Hạ Diệu.

Hạ Diệu buồn bực: "Cậu biết hắn?"

"Từng nghe bọn họ nhắc tới trong lúc trò chuyện, thế nào? Viên Như chưa từng đề cập với cậu?"

Trên thực tế, Viên Như nói chuyện với Hạ Diệu còn không nhiều bằng cô nàng nói chuyện với đám đồng nghiệp của cậu. Viên Như thường xuyên chạy tới đơn vị của Hạ Diệu, lần nào Hạ Diệu cũng tìm đủ lý do để bỏ ra ngoài, lưu lại Viên Như cùng đám đàn ông này thoải mái tán dóc.

"Viên Tung trước kia là bộ đội đặc chủng, về sau chuyển nghề sang lập một công ty bảo tiêu, hiện tại làm ăn rất có danh tiếng. Nghe nói bảo tiêu của công ty bọn họ có tố chất nghiệp vụ tương đối cao, hầu hết đều làm vệ sĩ tư nhân cho minh tinh hoặc chính khách."

Chẳng trách hai gã trên xe hắn lại có thân thủ lợi hại như vậy, thì ra là chức nghiệp bảo tiêu... Nghĩ tới mười mấy tên do mình thuê, Hạ Diệu nhịn không được có chút tự ti xấu hổ.

Nhớ tới cả thân thủ của Viên Tung, Hạ Diệu lại càng hít ngược một luồng khí lạnh.

Nhưng cũng may hôm qua đã nói rõ ràng, sau này nước sông không phạm nước giếng, coi như chưa từng gặp người này đi.

* * *

Lúc ăn trưa, Viên Như lại bắt đầu lải nhải nói đủ thứ tốt về Hạ Diệu, muốn tẩy não Viên Tung, muốn khiến hắn triệt để tán thành cậu em rể này, sau đó tận lực giúp đỡ mình.

"Anh, anh biết Hạ Diệu ghét nhất bị người khác gọi là gì không?"

Viên Tung một mực ăn mì trong bát, hoàn toàn không có phản ứng.

"Hạ đại hòa thượng!" Viên Như phì cười một tiếng, "Người trong đơn vị bọn họ nói cho em biết, chỉ cần gọi Hạ Diệu là hòa thượng, mặt hắn liền căng cứng nha... Có chuyện như vậy nữa đấy!"

Viên Như lấy cằm làm khởi điểm, khua tay múa chân thẳng tới mặt đất, sau đó lại tự vui vẻ mà cười sằng sặc.

Viên Tung vén mí mắt liếc nhìn cô nàng một cái, cái miệng toe toét của Viên Như nhanh chóng khép lại, ngoan ngoãn gẩy cơm trong bát.

Một lúc lâu sau, Viên Như mới thử thăm dò Viên Tung: "Anh, cầu anh một chuyện."

"Nói."

Viên Như xoay người đi tìm túi xách của mình, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp được gói bọc đẹp đẽ, đặt vào tay Viên Tung như hiến bảo vật.

"Hạ Diệu thích ăn ngọt, đây là bánh cookie do chính tay em làm, anh giúp em đưa cho hắn đi! Lần nào em đưa đồ hắn cũng không chịu nhận, chỉ có anh đích thân xuất mã, hắn mới không dám không nhận. Chưa biết chừng nếm được tay nghề của em rồi, hắn liền có hảo cảm với em đấy."

Viên Như nói nhiều như vậy, chỉ sợ Viên Tung không để ý tới suy tính sâu xa của mình, nào ngờ lần này Viên Tung lại đặc biệt thoải mái nhận lấy chiếc hộp.

Bởi vậy, ngược lại khiến Viên Như cảm thấy không an tâm.

"Em bảo này, anh đừng ăn vụng của em đó nha!" Viên Như ngẫm nghĩ một hồi lại cảm thấy không quá có khả năng, "Đúng rồi, em quên anh không ăn đồ ngọt, vậy được, việc này liền giao cho anh đi!"

Viên Tung duy trì khuôn mặt lạnh lùng kiên nghị tiến vào xe, lên xe rồi, không nói hai lời liền đem hộp bánh cookie kia ăn sạch. Sau đó ném hộp sang một bên, lái xe lên đường.

* * *

Chập tối tan ca, xe của Hạ Diệu chậm rãi ra khỏi cổng chính phân cục, đang định cảm khái tư vị không bị ai theo dõi bám đuôi thật là sảng khoái chết mợ, chợt thấy chiếc xe quen thuộc đang đỗ ngay bên kia đường. Viên Tung sau lớp kính chắn gió đeo kính đen, mặc dù cách hai tầng thủy tinh, nhưng Hạ Diệu vẫn có thể cảm nhận được lực uy hiếp cường đại của ánh mắt kia.

Cậu muốn giả vờ không biết, giả vờ không thấy, nhưng xe vừa lên đường, chiếc xe kia liền bám theo.

Tam vị chân hỏa - minh hỏa ám hỏa quỷ hỏa - nhất tề bốc lên phừng phừng trong lòng Hạ Diệu, lông tơ đều đang kêu gào bốc cháy. Sao lại có kẻ phiền phức đến vậy cơ chứ? Chẳng phải đã nói "không chơi" rồi sao? Thế nào lại đến nữa?

Tới trước một lối rẽ, Hạ Diệu dừng xe lại.

Viên Tung cũng dừng xe.

Hạ Diệu đi tới cạnh xe Viên Tung, gõ gõ cửa kính.

Viên Tung ấn cửa xe xuống, không đợi Hạ Diệu mở miệng, đã chuyển chiếc hộp được gói kia ra.

"Em gái tôi có quà muốn tặng cậu."

Hạ Diệu chống hai tay lên mép cửa kính, đôi mắt hẹp dài thẳng tắp nhìn Viên Tung.

"Tôi nói rõ ràng một lần nữa, đồ của cô ta tôi không nhận, bản thân cô ta tôi cũng không nhận, anh bảo cô ta chết phần tâm này đi!"

Viên Tung nói, "Tôi chỉ quản việc đưa đồ, không quản việc chuyển lời."

Sau ót Hạ Diệu nổi đầy gân xanh, ánh mắt ác liệt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đàn ông thô cứng của Viên Tung suốt hồi lâu, cuối cùng từ kẽ răng gằn ra một câu: "Được, có bản lĩnh thì ngài cứ việc bám theo tôi mỗi ngày, để tôi xem là anh rảnh hay tôi rảnh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro