chương 8: cút càng xa càng tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự thật chứng minh, Viên Tung nhàn hơn.

Loại nhàn rỗi này không thể hiện trên mức độ thời gian dồi dào, mà thể hiện ở tính tự do của thời gian. Ban ngày dù Hạ Diệu có nhàn thế nào đi chăng nữa, cũng phải thành thật ngồi ở đơn vị, chịu đựng năm tiếng đồng hồ rồi mới tan ca. Nhưng Viên Tung thì không như vậy, cho dù người ta bận thế nào đi nữa, xử lý xong mọi việc trong tay, là có thể chuyên tâm tới trước cổng phân cục chờ Hạ Diệu.

Hạ Diệu lại chịu đựng ánh mắt như điện cao áp kia thêm ba ngày liên tiếp, tinh thần sắp sửa phân liệt.

Nếu đổi lại là người khác, muốn nhìn cứ nhìn đi, ánh mắt có tận lực dính trên người Hạ Diệu hơn nữa, cậu cũng có thể xem như không thấy. Nhưng ánh mắt của Viên Tung lại như mang theo gai nhọn, cho dù Hạ Diệu không nhìn lại hắn, cũng có loại cảm giác bị đâm vào da thịt, cực kỳ không thoải mái.

Vì thế, ngày thứ ba, Hạ Diệu bất chấp khó khăn mà chen chúc đi tàu điện ngầm.

Nói đến, Hạ Diệu đã có hai ba năm không ngồi tàu điện, một mặt là vì tự lái xe có phần thuận tiện hơn, mặt khác là vì cậu có chứng choáng vựng. Cái gọi là choáng vựng, chính là vừa tới nơi đông người liền choáng đầu trướng não, dạ dày khó chịu.

Đây là một loại bệnh nghề nghiệp được dưỡng thành kể từ khi Hạ Diệu lên làm cảnh sát hình sự, vừa đông người là tinh thần liền khẩn trương cao độ, mắt quan sát bốn phương tai nghe ngóng tám hướng, nhìn mặt bắt hình dong, nghi ngờ đủ kiểu. Người phụ nữ này lúc đi đường luôn cố sức khép chân lại, như thể bên dưới có giấu thuốc phiện; người đàn ông kia trong lòng đang ôm một đứa bé ngủ mê mệt mãi chẳng thấy tỉnh, không phải là lừa đảo bắt cóc đấy chứ?...

Mặc dù như vậy, Hạ Diệu vẫn quyết tâm ngồi tàu điện ngầm.

Lúc này đang là cao điểm của giờ tan tầm, Hạ Diệu từ tuyến tàu điện số 6 lượn đến tuyến số 2 rồi lại sang tuyến số 1, đủ loại chen chúc đủ loại xô đẩy, trong khoang tràn ngập mùi người nồng nặc. Không thể chịu nổi nhất chính là hai cô gái xinh xắn kẹp hai bên Hạ Diệu đều mặc váy ngắn, chỉ cần tàu phanh lại một chút, bốn cái chân kia liền lắc tới lắc lui dán lên người cậu.

Đù má!

Hạ Diệu nhẫn nhịn đủ thứ khó chịu trong đầu ngực bụng, có loại cảm giác sẽ ói ngay lập tức. Mặc dù vậy, trong lòng vẫn hùng hồn nói, chỉ cần có thể thoát khỏi tên thần kinh kia, phải chịu nhiều khổ hơn nữa cũng đáng giá!

Đang nghĩ ngợi, ánh mắt chợt liếc xéo, hô hấp liền đình trệ.

Một bóng người quen thuộc hiện thân ở cách đó không xa, cũng chẳng thể trách Hạ Diệu cố tình nhìn thấy, bởi vì Viên Tung thực sự quá mức nổi bật. Đứng ở đó cao hơn người ta một cái đầu, mọi người đều nhát gan tránh xa hắn ba thước, chỉ sợ chen tới gần liền tan xương nát thịt. Người ta ở bên này chen lấn đến gần biến dạng, hắn ở bên kia lại rất rộng rãi, dựa lưng vào vách tàu, ánh mắt ung dung bắn thẳng về bên này.

Mặc dù Viên Tung mặt vô biểu cảm, nhưng Hạ Diệu vẫn cảm nhận được khuôn mặt lạnh tanh kia của hắn đang bao bọc một nụ cười nhe nhởn.

Nếu chân Hạ Diệu dài hai thước, lúc này cậu đã thẳng thừng đạp cho hắn một cước rồi.

F*ck! Nhìn cái mẹ gì!

"Trạm dừng kế tiếp là Đông Đan, hành khách nào xuống trạm Đông Đan, xin hãy chuẩn bị trước. The next station is Dongdan..."

"Tới trạm Đông Đan rồi!"

Hành khách bên cạnh Hạ Diệu chen chúc xuống tàu, cậu thầm đếm từng giây từng phút, chờ tới khi chỉ còn một giây nữa là cửa tàu khép lại, lập tức lách mình chui ra khỏi cửa, xuống trước một trạm.

Hai chân vững vàng tiếp đất, Hạ Diệu hừ cười một tiếng trong lòng.

Cậu căn ke thời gian tương đối chuẩn xác, trong nháy mắt bước ra khỏi cửa, cửa tàu liền đóng lại phía sau. Cậu và Viên Tung cách nhau cự ly khoảng năm sáu người, trong khoang tàu đông nghịt kia, Viên Tung dẫu có hóa thân thành người giấy, cũng không lướt ra được.

Đang định cất bước, bả vai liền bị một bàn tay lớn đầy độ dẻo dai túm lấy.

Hạ Diệu rùng mình, âm u xoay người lại.

Đệt, mi giẫm lên đầu người ta mà bay ra hay sao?

Viên Tung khẩu khí đặc biệt trầm ổn, "Cậu xuống nhầm trạm rồi."

Ông đây còn cần mi nhắc hay sao?!!!

Hạ Diệu hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhẫn nhịn đến sắp tâm thần, hung hăng quẳng bàn tay của Viên Tung đang đặt trên vai mình xuống, trong nụ cười hiển lộ một lực hung ác tiêu hồn.

"Người anh em, không chịu dứt phải không?"

Viên Tung thẳng tắp đóng đinh ánh mắt khí phách nghiêm nghị lên mặt Hạ Diệu, không nói lời nào.

Hạ Diệu dùng khẩu khí đặc biệt chân thành bao bọc cực độ chán ghét từ sâu trong nội tâm, nói với Viên Tung: "Đáng lẽ ra, ấn tượng của tôi đối với anh rất tốt, vừa gặp liền biết là hán tử! Nhưng anh như vậy rất không có chủ kiến đi? Sao anh có thể để mặc cho em gái mình điều khiển vậy chứ? Thật là, tôi khuyên anh nên làm gì thì cứ làm đi, ngoan cố để làm chi? Lỡ mất bao nhiêu thời gian công sức của anh rồi đấy! Nếu anh là một người đàn ông chân chính, anh đừng khiến tôi phải khinh thường anh, ngày mai đừng tới nữa."

Hạ Diệu thấm thía thành khẩn nói cả một tràng, Viên Tung chỉ đáp lại tám chữ.

"Em gái tôi có quà muốn tặng cậu."

Cuối cùng, Hạ Diệu bùng nổ một tiếng rống cực lớn: "Cút càng xa càng tốt!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro