Chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người phụ nữ đứng với đôi giày cao gót đen 5 cm, với bộ đồ công sở màu đen và mái tóc búi lên ở đằng sau . Cô cố gắng lắc chân để giảm bớt sự mệt mỏi trước gương trong nhà vệ sinh. Bảng tên được gắn trên bộ đồ phía trên bên phải của cô ây được viết Son Ye Jin. Cô đang trang điểm một chút trước khi ra khỏi nhà vệ sinh. Điện thoại bên tay trái của cô đột nhiên đổ chuông và cô nhấc máy ngay lập trước.

"Xin chào." cô trả lời ngay lập tức.

"Son Ye Jin. Cô có thể đến bệnh viện ngay bây giờ không?"Giọng người phụ nữ ở điện thoại hỏi cô ấy với một giọng bình tĩnh.

"Vâng. Tôi xin lỗi..., nhưng tôi có thể có mặt ở bệnh viện sau 3 giờ nữa được không?" Cô cắn môi vì lo lắng. Ye Jin đã gây ra quá nhiều rắc rối cho người ý tá đó vì sự vắng mặt của cô trong việc chăm sóc mẹ của cô trong bệnh viện.

"Được rồi cô Son Ye Jin, tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô. Nhưng hãy chắc chắn rằng cô sẽ đến đây sớm nhất có thể, cô Ye Jin." Người phụ nữ thản nhiên trả lời mà không giải thích gì thêm.

"Không phải vậy đâu. Tôi là người nên nói lời xin lỗi. Tôi sẽ có mặt ở đó sau 3 giờ nữa." Ye Jin luôn thầm cảm ơn người y tá luôn bên cạnh người mẹ bệnh tật của cô khi cô vắng mặt.

Y tá kết thúc cuộc gọi và cô rời khỏi phòng vệ sinh đến bàn tiếp tân.

"Yah... Ye Jin-ah" Lee Hyeok Jae, một người đàn ông trung niên, người quản lý của cô đã gọi cho cô sau khi thấy cô bước ra từ phòng vệ sinh.

"Vâng, quản lý..." cô đến gần anh và cúi đầu nhẹ. Cô bẽn lẽn mỉm cười khi biết rằng anh sẽ mắng cô vì sự vắng mặt của cô. Tai của cô tự nhiên bị điếc sau khi trải qua nhiều lần như vậy rồi.

"Tôi nên nói bao nhiêu lần nữa. Nếu cô không muốn làm việc nữa thì chỉ cần một lá đơn từ chức thôi? Phải không?" Anh mỉa mai nói những lời đó với cô với đôi mắt mở to và cái đầu lắc lư.

Cô không thể vừa đồng ý lời nói của anh vừa không đồng ý lời nói của anh ta. Cô thường xuyên vắng mặt và sắp xếp lại ca làm việc với bạn của mình, Hyo Jin, vì tình trạng của mẹ cô. Thực tế là cô là người thân duy nhất bên cạnh mẹ cô vì vậy cô buộc mình phải làm điều đó.

"Tôi xin lỗi, quản lý....." cô hơi bĩu môi một chút và cúi đầu một lần nữa.

"Ngày qua ngày, chỉ xin lỗi.." anh lầm bầm trong miệng rồi bỏ đi để mặc cô vẫn đứng đó. Cô đã sẵn sàng cho anh ta một cú đấm sau lưng khi anh ta quay lưng đi. Thái độ của quản lý thường xuyên hành động như một bà mẹ kế vậy, chắc chắc một điều đó là huyết áp của cô cũng tăng ngày qua ngày.

......................................................................

Ye Jin ngồi xuống bên cạnh cô bạn Hyo Jin, người vẫn đang làm việc trên máy tính. Cô đẩy tách cà phê ấm lên bàn làm việc. Hyo Jin đang muốn theo dõi và nhìn thoáng qua chuyển dộng của cô và mỉm cười đắc ý. Ye Jin thốt lên "cảm ơn" với Hyo Jin và quay lại công việc của cô một lần nữa. Hyo Jin giấu ly cà phê sau màn hình sau khi nhấp một ngụm và quay lại công việc của mình.

Son Ye Jin đã làm việc tại HD Enterprise được 2 năm rồi. Cô từng nhận giải thưởng là nhà tuyển dụng suất sắc trong 5 tháng liên tiếp. Thật không may, phong độ của cô sa sát kể từ khi mẹ cô nhập viện vì căn bệnh ung thư được chuẩn đoán cách đây một năm.

Mẹ của Ye Jin phải vừa hoá trị và xạ trị sau khi biết nó đã ở giai đoạn cuối. Bà đã nhập viện để được điều trị toàn diện và chờ đợi có đủ tiền để tiến hành phẫu thuật. Mặc dù tuổi của mẹ cô quan trọng rất nhiều nhưng Ye Jin nên thử nó cho mẹ của mình trong mọi trường hợp.

Bác sĩ cũng nói rằng tình trạng của mẹ cô thực sự là có tốt lên từng ngày nên có một chút hy vọng cho bà nhanh khỏi bệnh. Điều trị ung thư không hề rẻ đối với Ye Jin vì vật cô luôn phải đảm bảo công việc của mình ổn địn và từ bỏ ước mơ của mình. Trong tâm trí của cô chỉ có mẹ. Số tiền hàng tháng của cô chỉ đủ để mẹ cô điều trị hoá trị, ngay cả khi cô đã giảm chi phí hàng ngày và khoản vay còn lại do cơ quan trợ giúp xã hội của bệnh viện giúp đỡ.

Ye Jin rất biết ơn sự giúp đỡ của cơ quan hỗ trợ xã hội của bệnh viện. Họ đã chi trả một nửa viện phí cho những người cần thiết. Nó làm bớt gánh nặng trên vai của cô một chút. Gần đây, cô vắng mặt rất nhiều khiến cô cảm thấy không được tôn trọng với công ty của mình. Cô thực sự muốn vay một khoản từ công ty của mình để lo cho mẹ.

.............................................................

Ye Jin đi nhanh nhất có thể sau khi thay quần áo từ phòng thay đồ để đến bệnh viện. Trên đường đi, cô đi qua các xe hạng nặng ở phía bên phải của của toà nhà công ty. Công ty của cô đang muốn mở rộng toà nhà chính. Cần cẩu đưa vật liệu lên trên khiến cô lo lắng vì nó đang hoạt động khi cô đang đi qua đường.

"Ouhh... Mình nên cẩn thận hơn!!" cô lầm bầm đi qua cần cẩu loạng choạng.

Cô đi bộ tới trạm xe buýt và đợi chiếc xe buýt sẽ đưa cô tới bệnh viện Han Se. Âm thanh cót két phát ra từ cần cẩu làm cô bị gián đoạn và thu hút cô nhìn vào chiếc cần cẩu phía trên. Đột nhiên mắt cô thoáng thấy một đứa trẻ mới biết đi với chiếc áo khoác màu hồng đang chạy quanh xe cần cẩu. Âm thanh cót két cũng thu hút đứa trẻ trong tình trạng tò mò.

"Yah... em bé à! Không được lại gần đó.... Chắc con bé cũng không hiểu mình đang nói về cái gì." Ye Jin cắn môi đầy lo lắng và tìm kiếm sự xuất hiện của chiếc xe buýt đang đến gần hơn.

Xe buýt đừng lại và mở của cho cô. Cô không biết phải chọn cái gì.

"Aisshh..." cô nguyền rửa với cái cần cẩu loạng choạng.

Các công nhân xung quanh toà nhà tập trung vào chiếc cần cẩu và họ dường như không biết sự xuất hiện của cô bé đang lang thang xung quanh chiếc cần cẩu đang kêu cót két. Đôi mắt của cô gái nhỏ dán vào chiếc cần cẩu, đầy tò mò, càng làm cô nặng nề hơn. Tiếng kêu cót két không ngừng vang lên khiến các công nhân hoảng sợ, đột nhiên chiếc cần cẩu không thể giữ trọng lượng lâu hơn được nữa.

"Em bé.... Cẩn thận!!" Cô chọn chạy về phía đứa trẻ thay vì lên xe buýt.

Son Ye Jin chạy về phía đứa trẻ mới biết đi và ôm cô bé vào lòng, bỏ chạy để tránh chiếc cần cẩu trước khi tiếng va chậm lớn của vật liệu rơi xuống khiến những người xung quanh toà nhà giật mình. Nhân viên của dự án vội vàng đến gần cô khi biết rằng cô đã đã chạy qua họ khi chiếc cần cẩu rơi xuống.

"Cô có sao không, cô gái?" Người đàn ông đến gần cô, hỏi tình trạng của cô với vẻ lo lắng.

"Tôi ổn." ye Jin khẽ gật đầu trong khi đột nhiên cô nghe thấy tiếng khóc lớn từ trong vòng tay của mình. Theo bản năng, cô vỗ nhẹ vào lưng cô gái nhỏ để trấn an. May mắm thay, không có ai bị thương từ vụ tai nạn.

"Chae On-ah..." Giọng người đàn ông hét lên từ phía bên kia của toà nhà. Anh chạy đến gần đứa trẻ mà cô đang ôm trong lòng, Ye Jin mở to mắt trong giây phút nhận ra người đàn ông đó chính là CEO của cô.

"Giám đốc...." cô lắp bắp và đột ngột nhận ra. Cô gái nhỏ không ngừng khóc thành tiếng và ôm Ye Jin chặt hơn nữa. Ye Jin khẽ vuốt lưng, dỗ dành cô gái nhỏ.

Hyun Bin gần như mất hơi thở khi tiếp cận cô.

"Cảm ơn rất nhiều..." anh thở hổn hển sau khi chạy.

"À...à...vâng, giám đốc.." cô lắp bắp sau lần đầu tiên nhìn vào vị CEO của công ty gần như vậy.

Anh đưa tay ra muốn bế cô con gái nhỏ của mình. Cô bé ôm chầm lấy Ye Jin và không muốn buông cái ôm của mình trên người Ye Jin. Ye Jin cảm thấy tình huống này hơi ngại ngùng.

"Giám đốc." công nhân cúi đầu nhẹ cảm thấy sai vì sự cố này.

"Chỉ cần nói chuyện với thư kí Baek về sự cố này. Tôi không muốn tai nạn này xảy ra trong tương lai một lần nào nữa."  Giám đốc trừng mắt với công nhân. Giọng nói lạnh lùng của anh khiến người công nhân rùng mình.

"Chae On à... Cô có công chuyện phải đi. Đến đây với appa, Chae On-ah." anh thuyết phục cô gái nhỏ trong lòng Ye Jin. Tuy nhiên cô gái nhỏ càng khóc to hơn. Ye Jin tiếp tục xoa dịu cô bé trong khi nhìn sếp cô với anh mắt ngại ngùng vì tình huống này.

"Tôi xin lỗi, giám đốc. Chae On có thể đi cùng tôi được không, có vẻ như cô bé không muốn buông tôi ra nhanh như vậy? Tôi xin lỗi vì tôi đang vội, giám đốc." Ye Jin cảm thấy cái ôm siết chặt từ cô gái nhỏ trong lòng mình, giữa cô và CEO ngày càng trở bên khó xử.

"Tôi sẽ đưa cô bé trở lại đây sau khi cô bé bình tĩnh lại, nhưng xin lỗi, tôi cần phải đi càng nhanh càng tốt... giám đốc.." cô nói thêm sau khi nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của anh.

"Không, tôi không thể để Chae On đi mà không có tôi! Tôi sẽ đi cùng cô! Chờ ở đây!" Anh chạy nhanh xuống tầng hầm. Giọng nói chủ đạo nhưng nhẹ nhàng của anh làm cô đóng băng.

"Không,...  giám đốc." cô muốn ngăn anh lại nhưng anh đã đi rồi.

"Ssshhh... Chae On-ah, không sao đâu,, có cô ở đây rồi, ssshhh..." cô trấn tĩnh cô gái nhỏ bằng giọng nói nhẹ nhàng của mình.

Đột nhiên một hiếc SUV màu đen chạy ra từ tầng hầm và anh đang ngồi trên ghế lái. Anh gọi cô ngồi vào ghế phụ và dùng đầu ra hiệu.

"Cô đang muốn đi đâu vậy?" anh vội vàng hỏi Ye Jin.

Cô suy nghĩ một hồi cảm thấy sự khác biệt lớn nhất của CEO và nhân viên. Cô nuốt nước bọt và vẫn vuốt ve mái tóc của cô gái nhỏ.

"Đang suy nghĩ gì vậy? Cô cần phải đi nhanh!!" giọng nói thống trị của anh đã đưa cô trở về lại thực tại.

"À, vâng, giám đốc.. Tôi.. muốn đến bệnh viện Han Se." Ye Jin đề cập đến nơi cô ấy sẽ đến và cô bước vào ghế phụ một cách cẩn thận.

"Cảm ơn anh rất nhiều, giám đốc...." cô lắp bắp nhưng vẫn dỗ dành cô gái nhỏ vẫn đang khóc vì bị sốc từ vụ tai nạn vừa rồi. Ye Jin lấy một chai nước trong túi xách và từ từ cho cô bé uống nước. Cô bé vẫn khóc nức nở và ôm chặt lấy ngực cô.

Một cách tự nhiên, cô vuốt ve mái tóc của cô gái nhỏ và liên tục lặp lại từ "không sao mà" và ôm chặt lấy cô bé. Cách cô dỗ dành Chae On đã thu hút sự chú ý của anh, anh đã nhìn trộm dáng vẻ của cô trong suốt quãng đường dài tới bệnh viện Han Se. Không ai trong số họ cố gắng phá vỡ lớp băng ngoại trừ tiếng nức nở của Chae On đã lấp đầy sự im lặng khó xử giữa họ trong xe.

Sau khi đến bệnh viện, cô đến gặp y tá Yang, người đã gọi cho cô trong lúc giờ nghỉ. Cô gái nhỏ vẫn ở trong lòng cô và khóc nức nở. Ye jin trực tiếp đến phòng cách ly, đó là phòng mà mẹ cô đang nằm đó. Cô không thể vào trong vì tình trạng không ổn định và cô phải mặc đồ bảo hộ đề phòng có thể làm tình trạng mẹ của cô trở nên tồi tệ hơn. Cô không thể làm được gì vì cô đang ôm đứa nhỏ trên tay. Cô chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ của mẹ mình qua tấm kính.

"Cô Son, chúng ta có thể nói chuyện không?" Y tá Yang, người có vẻ đã vội vàng từ buổi sáng, dẫn cô đến bàn y tá và giải thích cho co về tình trạng của mẹ cô.

Tình trạng của mẹ cô không ổn từ sáng nay khi y tá Yang gọi cho cô.

"Mẹ cô nên mổ càng nhanh càng tốt, cô Son. Tình trạng sáng nay có thể khiến bà ấy rơi vào tình trạng nguy hiểm sớm. Cũng may là bà ấy đã qua khỏi cơn nguy hiểm nhanh nên tốt hơn hết là bà ấy nên được phẫu thuật, càng sóm càng tốt. Nếu nó không thành vấn đề với bạn, nó nên được thực hiện vào ngày mai để giữ cho cơ quan khác trong tình trạng tốt. Chúng ta nên làm điều đó nhanh chóng trước khi di căn chiếm mất toàn bộ cơ thể bà ấy."

Ye Jin gật đầu, hơi biết rằng tình trạng đó sẽ sớm đến, nhưng tiền tiết kiệm của cô sẽ không bao giờ là đủ cho đến ngày hôm nay.

"Xin lỗi, nhưng để phẫu thuật, tôi phải trả bao nhiêu?" Ye Jin cẩn thận hỏi cô.

"Tôi sẽ dẫn cô đi gặp quản lý, đi đường này." Y tá dẫn đường cho Ye Jin.

Tim cô đập nhanh khi biết rằng ngày mai sẽ tiến hành phẫu thuật. Ý nghĩ về khoản vay mà cô sẽ có sau cuộc phẫu thuật làm cô bận tâm, nhưng nó sẽ chẳng là gì nếu đó là vì mẹ cô.

"Xin lỗi, Ye Jinssi, tôi bây giờ mới biết rằng cô có một cô con gái đó." Y tá Yang cười với cô, bước tớ quầy hành chính. Đó là lần đầu tiên cô mang theo một cô con gái nhỏ đã khơi dậy tính tò mò của y tá Yang.

Ye Jin chỉ nở một nụ cười không biết phản ứng như thế nào. Sức khoẻ của mẹ cô đã vượt qua mọi thứ mà cô thậm chí không thể mong đợi để trả lời những câu hỏi kiểu đó. Cô sẽ làm tất cả những gì có thể, ngay cả khi cô nên vay nợ ở công ty của mình.

"Có thể không" cô nói với bản thân.

....................................................................

Ye Jin khẽ thở dài sau cuộc gặp với quản lý bệnh viện. Cô cứ vuốt ve đứa trẻ trên người mình đang ôm ngủ, con bé mệt vì khóc nhiều quá. Cô phóng tầm mắt ra toà nhà bệnh viện, ngồi trên ghế dài trong vườn bệnh viện.

"Xin lỗi.." một giọng nói trầm ấm đưa cô về thực tại. Cô nhìn người đàn ông đẹp trai mặc vest đen trên hai tay bưng cốc nước lạnh, chào hỏi. Cô cố gắng đứng dậy, muốn chào hỏi một cách lịch sự nhưng anh đã nhanh chóng cản cô.

"Không sao, ngồi đi." anh mỉm cười và ngồi xuống bên cạnh cô, anh mở lon Chocolate và đưa cho cô.

"Cảm ơn, giám đốc Kim..." Ye Jin cầm lon hơi cúi đầu.

Hyun Bin chỉ nở một nụ cười nhẹ trong khi mở đồ uống của mình và uống một ngụm.

"Tôi phải là người nói lời cảm ơn." anh mỉm cười nhìn vào chiếc lon trên tay.

"Tôi không biết cô thích đồ uống gì, vì vậy tôi lấy một lon chocolate để thay thế. Đó là vì tôi không thể nghĩ ra loại đồ uống nào khác ngoài chocolate..." Anh mỉm cười khúc khích.

"Không sao đâu, giám đốc." Cô uống một hớp đồ uống mà anh đưa cho.

"À, phải rồi! Tôi chưa biết tên cô." Anh nói thêm.

"Tôi là Son Ye Jin, giám đốc." cô ấy nói một cách lo lắng.

Nhưng tưởng được gặp người quan trọng nhất trong công ty sẽ là một giấc mơ đối với cô thì chẳng ai đủ can đảm để gặp anh. Nhân cách cao cấp, khuôn mặt như điêu khắc, kỹ năng và sức mạnh đã khiến mọi người xung quang anh cảm thấy như họ chẳng là gì hơn anh. Con gái của anh, khiến cô bị sốc. Cô thậm chí còn không biết rằng CEO của mình đã có con, ngay cả đám cưới của anh cũng không phải chuyện được nghe trong công ty. Các nhân viên chỉ biết rằng anh là một người độc thân. Quả thật là bí ẩn.

"Để tôi đưa Chae On ra xe. Chắc con bé đã làm cô mệt cả ngày rồi. Mặc dù vậy, bây giờ con bé đã ngủ rồi." Anh đỡ lấy Chae On ra khỏi cái ôm của cô và dẫn cô đến xe của anh.

"Giám đốc về cẩn thận." Cô đứng dậy và cúi chào anh. Anh quay lại nhìn cô với cái nhìn đầy thắc mắc.

Anh nghiêng đầu sang một bên. "Tôi sẽ đưa cô về. Trời đã tối rồi." anh nói với cô với một nụ cười rồi chỉ tay lên bầu trời tối.

"Không sao đâu, giám đốc." Anh kéo tay Ye Jin và đưa cô vào xe của mình.

"Tôi sẽ không để người cứu con gái của mình gặp nguy hiểm." Anh mỉm cười.

Anh mở ghế phụ và để cô vào xe của anh. Anh quay ra ghế sau để Chae On ngủ trên ghế ô tô của con và xoa dịu con. Sau khi xong việc với Chae On, anh ngồi lên ghế và lái xe.

"Son Ye Jin-ssi, nhân viên lễ tân đúng không?" anh chủ động nói phá vỡ tảng băng trong xe.

"Vâng, giám đốc." cô lầm bầm.

Ye Jin ngạc nhiên rằng anh thực sự biết công việc của cô. Mỗi buổi sáng, khi giám đốc của cô tới, tất cả các nhân viên sẽ ra chào đón anh, nhưng cô thậm chí còn nghĩ rằng ngay cả trong mơ cô cũng không thể tin rằng anh sẽ nhận ra cô.

"Cảm ơn rất nhiều. Son Ye Jin-ssi. Thật sự nhẹ nhõm khi biết rằng Chae On đã được cứu. Nó gần như khiến tôi bị đau tim." Anh cười khúc khích cố gắng loại bỏ sự lúng túng.

"Không sao đâu, giám đốc." Ye Jin vẫn cúi gằm mặt không biết phải làm thế nào.

"Eomma..." co gái nhỏ khóc lớn vang vọng trên xe.

"Eomma là ai, Chae On-ah?" anh đột nhiêm lầm bầm trong khi lái xe, cho đến khi anh nhận ra rằng Chae On đã thức dậy sau giấc ngủ. anh dừng xe bên lề gần cầu. Họ đồng loạt quay ra nhìn Chae On.

Chae On khóc và nhấc tay muốn được Ye Jin ôm.

"Eomma là ai, Chae On-ah." giọng anh cố gắng trấn an con trong khi bàn tay anh vỗ nhẹ vào ngực con, nhưng con bé càng khóc to hơn và vẫn đưa tay ra muốn được ôm bởi Ye Jin.

Ye Jin rút dây an toàn và vội vàng đến bên Chae On. Cô ôm lấy bé con trong một lúc và vuốt xe lưng của Chae On để ngắm nhìn quang cảnh của đêm. May mắn thay, chiếc xe dừng lại trên cây cầu nơi có đèn treo xuyên qua và  tạo nên một khung cảnh đẹp lãng mạn.

"Nhìn kìa Chae On-ah, có đẹp không con?" Ye Jin đưa tay chỉ ra ánh đàn khiến cô bé đang khóc rồi cũng dần dần ngưng thành tiếng nức nở.

Chae On ôm chặt lấy cô và tựa đầu vào vai Ye Jin. Ye Jin lau đôi mắt ướt và không ngừng xoa dịu cô bé.

"Con có một giấc mơ xấu hả, Chae On-ah. Không sao đâu, cô ở đây mà." Ye Jin khẽ đung đưa cơ thể.

Hyun Bin đã rất xúc dộng, khi anh nhìn thấy toàn cảnh và đến gần hai người hơn. Anh không thể chỉ yêu cầu Ye Jin xoa dịu con gái mình cả ngày được, đúng không. Đó không phải việc của cô.

"Chae On-ah... Đến với appa nào. Cô mệt rồi, về nhà nào, con gái xinh đẹp của ba." anh làm một số động tác dễ thương để thu hút sự chú ý của Chae On, điều này thực sự khiến Ye Jin muốn bật cười.  Tất nhiên cô nín cười với đôi môi mím chặt, dù sao anh cũng là sếp của cô.

......................................................................

Cô bé 25 tháng tuổi ngồi trên sofa, xem phim hoạt hình. Cô bé tập trung vào bộ phim trong khi ba Hyun Bin đang tự mình dọn dẹp toàn bộ căn hộ sau khi mọi việc của con gái hoàn thành. Người trông em bé mà anh đã đặt trọn niềm tin là Chae On đã  phản bội anh rất nhiều lần. Một lần, anh phát hiện bàn tay của con gái có vết bầm tím và thỉnh thoảng khi đêm muộn, anh ngủ lại phòng của Chae On và đã phát hiện trên cơ thể của con bé có vết màu đỏ xanh. Anh không thể tiếp tục với người trông trẻ đó và kết thúc hợp đồng sau khi thông báo sự việc cho cơ quan của người giữ trẻ và báo cảnh sát.

Anh đã kết thức hợp đồng với người giúp việc đã giúp anh làm việc nhà. Cô ấy vẫn đang bị chấn thương do tai nạn. Bởi trên thực tế, người giúp việc đã biết toàn bộ câu chuyện nhưng cô ấy đã không báo cho anh. Ít nhất, một hành động nhỏ như thông báo với anh ấy sẽ giúp anh ấy kết thúc hợp đồng với người trông trẻ nhanh hơn.

Anh quyết định chuyển đến căn hộ nhỏ hơn căn nhà của mình, phòng trường hợp có thể tự lo liệu trước một thời gian, trước khi anh tìm được một bảo mẫu đáng tin cậy cho Chae On. Anh để căn nhà của anh cho cơ quan quản lý tài sản, và nếu nó có người hỏi mua, anh sẽ bán nó. Anh không thể xử lý được tất cả. Anh cũng cần phải tập trung vào Chae On và công ty của anh.

Anh thay quần áo sau khi dọn dẹp căn hộ và đến chỗ Chae On đang ngồi.

"Eomma.." Giọng của Chae On làm anh ngạc nhiên.

"Ai là Eomma, Chae On-ah?" anh đã kiểm soát giọng nói của mình để trở nên thân thiện với con kể từ khi con được sinh ra.

Anh ngồi bên cạnh con, người vẫn đang tập trung vào tivi.

"Eomma..." ngón tay út của con chỉ vào tivi.

Anh quay mặt vào tivi. Bức ảnh chụp một chú ong con đang được ôm ấp và vuốt ve bởi một con ong lớn hơn, được gọi là mẹ của ong con, bởi vì con ong con đã gọi con ong lớn bằng "Eomma".

Anh khó chịu nuốt nước bọt vào cổ họng và tắt tivi khi bộ phim kết thúc.

"Chae On-ah... chúng ta nên ngừng xem tivi hôm nay nhé. Hôm nay Chae On đi làm cùng ba được không, công chúa nhỏ?" Chae On nhảy vào lòng ba và ngồi yên vị trong lòng ba rồi tựa đầu nhỏ vào ngực ba.

"Bây giờ Appa sẽ đi làm việc. Xin lỗi con yêu. Appa phải mang con đi cùng nhưng appa hứa là có rất nhiều búp bê đẹp trong phòng làm việc của ba." Cô bé nhỏ gật đầu nhẹ và Hyun Bin đưa cho con cầm con gấu nhỏ yêu thích của con. Anh bế con lên và cầm thêm một túi đồ của Chae On cùng một túi xách để giấy tờ làm việc của anh rồi hai ba con rời khỏi căn hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro