Chapter 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hyun Bin ngồi trên ghế sofa, mắt dõi theo những bước chuyển động của Ye Jin. Cô mặc quần áo mới cho Chae On và bây giờ đang vỗ nhẹ vào ngực Chae On cho con chìm vào giấc ngủ sâu. Tình trạng của Chae On đã tốt hơn nhiều và có thể về nhà sau 24 giờ.

Tim anh chợt quặn thắt vì kế hoạch mà anh muốn thốt ra. Tim anh đập nhanh khi biết rằng thời điểm này sẽ đến. Khoảng thời gian họ phải xa nhau.

Trong một thời gian dài, ánh nhìn của anh đã dán chặt vào cô với hàng đống suy nghĩ. Anh nhấp một ngụm nước khoáng trên bàn, nhận ra rằng sự lo lắng của mình đã vượt qua suy nghĩ.

"Giám đốc." giọng của Ye Jin khiến anh quay đầu lại.

"Anh muốn một ly cà phê ấm không, em muốn ra ngoài uống một ly." Ye Jin nhẹ giọng hỏi anh. Đôi mắt cười của cô khiến khuôn mặt anh trở nên đờ đẫn.

"Oh..uh.." anh ậm ừ đồng ý với cô.

Cô lại để anh chìm đắm trong dòng suy nghĩ miên man. Anh không biết phải bắt đầu cuộc trò chuyện giữa họ như thế nào. Mặt khác, anh vẫn không muốn tách khỏi cô. Từ lúc cô bước vào cuộc đời anh đã khiến cuộc sống của anh trở nên tốt đẹp hơn. Anh đã quá yêu cô. Những lời cuối cùng mà cô nói cô không muốn xa Chae On đã làm trái tim anh thắt lại. Anh không biết phải làm thế nào. Nếu anh sống ích kỉ, cô sẽ lại tù bỏ ước mơ trở thành nhà văn. Mặt khác, nếu anh không làm vậy, Chae On và anh sẽ mất nơi mà họ có thể dựa lưng vào đó để an ủi.

Anh suy nghĩ lung tung thậm chí không nhận ra rằng Ye Jin đã ngồi trước mặt anh. Cô nhấp một ngụm chocolate trên tay mình. Hyun Bin đã nhìn thấy hình ảnh này của cô với một trái tim được sưởi ấm.

"Ye Jin-ssi." Hyun Bin bắt đầu cuộc trò chuyện.

"Vâng, giám đốc." Ye Jin đáp, anh chớp mắt. Hyun Bin nhấp một ngụm cà phê trước mặt anh, cố gắng giảm bớt sự lo lắng.

"Anh sẽ bay qua Nhật Bản sau 3 tuần nữa. Em biết là anh và Lee Mun Yeong sẽ mở rộng công ty của hai bên đúng không. Anh với tư cách là giám đốc và là người trẻ tuổi nhất sẽ đại diện sang Nhật bản trong khi giám đốc Lee Mun Yeong sẽ xử lý mọi việc ở Hàn Quốc. Và đó không phải là một thời gian ngắn, có vẻ anh nên chuyển tới Nhật Bản." anh lại uống một ngụm cà phê.

"Tất nhiên là anh nên mang Chae On đi cùng.." anh nói chậm rãi vì anh chưa đủ sẵn sàng để chia tay với cô.

"Giám đốc.." Ye Jin chớp chớp mắt bất an, không biết nên phản ứng thế nào.

"Anh không biết phải nói gì về chuyện này. Nhưng, chúng ta phải chia tay theo cách này sao.." anh cười khúc khích khi nhấp một ngụm cà phê để thể hiện rằng anh vẫn ổn, mặc dù không hề.

"Giám đốc..Em.." Ye Jin cố gắng bật ra suy nghĩ của mình, nhưng bản thân lại nghẹt thở về tin tức đó.

"Anh nghe nói rằng em được cho một thời gian trong 2 tuần với Lee Mun Jeong để đi Jeju." Hyun Bin dừng lại bằng chính lời của mình. "Anh xin lỗi vì anh vừa nghe điều đó vào sáng hôm nay khi bạn em tới.." anh lo lắng siết chặt tay để kìm nến suy nghĩ của mình.

Ye Jin đang im lặng cố gắng hiểu ý của anh. Họ lại bị cuốn vào suy nghĩ sâu sắc của chính mình.

"Giám đốc.. Em xin lỗi.. Em không thể hiểu những gì anh đang nói.." Nước mắt Ye Jin bắt đầu ướt đẫm trong mắt mà cô không biết lý do. "Em xin lỗi... Em không biết tại sao những giọt nước mắt này lại chảy ra.." Ye Jin lau nước mắt và đặt chiếc cốc giấy xuống bàn.

Cô không biết cảm giác đó xuất hiện từ khi nào, nhưng trong lòng cô chợt thấy đau nhói. Cô không thể xử lý thời gian, địa điểm,và điều kiện. Tuy nhiên, khoảnh khắc này khiến trái tim cô tan nát.

"Anh đã đọc nhật ký của em.. Ước mơ mà em ấp ủ bấy lâu nay là trở thành nhà văn.. Đó là cơ hội duy nhất của em để trở thành nhà văn dưới sự trợ giúp của Lee Mun Jeong." Hyun Bin nắm chặt tay cô và nở một nụ cười nhạt để thuyết phục cô rằng anh sẽ ổn.

Ye jin bất ngờ trước suy nghĩ của anh. Việc anh đặt cô lên trên bất cứ điều gì khiến cô cảm động.

"Giám đốc.. Em xin lỗi vì em đã đi quá xa.. nhưng.." lời nói của Ye Jin bị cắt ngang bởi môi anh. Chậm rãi, anh tiến sâu môi mình về phía cô nhẹ nhàng, trấn an cô. Anh cảm thấy không ổn nhưng đó cũng là cơ hội duy nhất của cô. Anh không thể để cô từ bỏ ước mơ của mình một lần nào nữa. Anh nghĩ rằng anh có thể tự mình đứng dậy và nuôi dạy Chae On thật tốt mà không tạo gánh nặng cho cô. Hyun Bin rời khỏi môi cô và cảm nhận cảm giác ấm áp còn sót lại. Anh từ từ mở mắt ra và nở một nụ cười nhạt với cô.

"Anh có thể tự cao một chút được không? Đây là yêu cầu cuối cùng của anh, chỉ cho mình anh... Có thể không?" anh hỏi cô một cách rón rén. Ye Jin bị hút sâu vào mắt anh và từ từ gật đầu.

"Hẹn hò với anh, chỉ một ngày thôi.." anh cười đầy hi vọng.

............................................................................

Hye Kyo ngồi trên giường với bộ dạng xộc xệch. Tai nạn mới nhất và việc Joong Ki có con gái đã làm đảo lộn cuộc đời cô. Cô không biết mình cảm thấy thế nào nữa. Cảm giác tội lỗi khi khiến con gái Hyun Bin bị hại hay sự thật rằng đó là con gái của chồng mình. Cô thuyết phục bản thân rằng cô vẫn yêu Hyun Bin còn Joong Ki là chỉ công việc kinh doanh. Tuy nhiên việc Joong Ki có con gái cũng đánh cô rất mạnh.

"Anh muốn đi đâu?" Hye Kyo nói với đôi mắt sưng húp, đỏ và vầng thâm đen dưới mắt. Joong Ki ngừng nhìn vào gương và đối mặt với Hye Kyo.

"Anh muốn kết thúc mối quan hệ của mình với Yeo Bin và cả Chae On." Joong Ki tiến lại gần cô với một nụ cười nhạt. Anh xoa tóc cô từ từ để trấn an cô. Hye Kyo nheo mắt để thể hiện sự tức giận của mình.

"Kết thúc mối quan hệ của anh? Một lần nữa? Còn cái túi đó thì sao? " Cô bối rối.

"Làm ơn, hãy tin anh..! Anh sẽ kết túc mối quan hệ của anh với cô ấy và con gái anh ngày hôm nay.." Joong Ki nói một cách nghiêm túc. Hye Kyo đột nhiên nở một nụ cười ranh mãnh.

"Đừng lo lắng! Anh cứ giữ mối quan hệ của anh tốt với cô ấy. Anh có một đứa con gái với cô ấy... Thật bất lịch sự nếu anh bỏ cô ấy một lần nữa.." Hye Kyo bộc phát suy nghĩ của mình một cách thờ ơ.

"Hye Kyo." Joong Ki kìm nén sự tức giận của mình. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt "không vấn đề gì" của cô.

"Sao vậy?" cô thản nhiên đáp.

"Anh nghiêm túc với những gì anh nói." anh trừng mắt nhìn cô trước khi rời đi.

...............................................................................

Ye Jin với chiếc váy hoa đã khiến anh chết lặng. hai người họ chỉ có Hyun Bin và Ye Jin mà không có Chae On. Sẽ rất khó xử nếu họ chỉ đi một mình. Cả hai đã đã đi cùng Chae On trước đó và cô bé bây giờ đang đi cùng Joong Ki. Ở đó, cô bước đi một mình với tâm trí đầy thắc mắc về phía giám đốc của cô, người đang đi cạnh cô một cách chậm rãi.

"Joong Ki là ba ruột của Chae On." Anh nói như những gì trong tâm trí cô.

"Ồ... em hiểu rồi.." cô trả lời bằng một giọng nhỏ. Cô cứ nhìn trên đường nhưng không biết phải làm thế nào về phía anh. Đây không phải là lần đầu tiên họ đến công viên giải trí, nhưng đây là lần đầu họ ở một mình cùng nhau.

"Có vẻ như anh đang quá vội vàng hẹn hò với em. Chắc em cảm thấy không thoải mái.." anh cười ngượng ngùng khi thấy những cử chỉ bất thường của cô khi họ bị Chae On bỏ đi.

Ye Jin đưa mắt nhìn hình ảnh của anh đang đi xa trước mặt cô. Nhận ra rằng cô có thể làm anh cảm thấy khó chịu, cô đã suy nghĩ sâu sắc. Cô không nên hành động như vậy trong lần cuối của họ. Ye Jin nắm lấy tay anh, anh bất ngờ xoay người vào cô với anh mắt dò hỏi. Cô bất ngờ hôn lên má anh.

"Ehm.. chúng ta qua đó coi được không." cô lúng túng nói ra những lời đó và kéo anh dẫn đường.

Hyun Bin không nói nên lời với hành động của cô, thở dài cảm thấy hạnh phúc và bắt đầu tấn công bằng cách đan chặt các ngón tay vào nhau. Anh nở một nụ cười thật tươi và kéo cô lại gần hơn để dẫn đường cho buổi hẹn hò đầu tiên của họ. Cảm giác có phần quen thuộc khiến nhịp tim của Ye Jin bên cạnh anh càng đập mạnh hơn. Họ cùng nhau bước đi với khuôn mặt đỏ bừng ngại ngùng. Cả hai dạo chơi trong công viên giải trí vui vẻ như những cặp tình nhân. Họ ăn kem và tay vẫn không ngừng đan vào nhau. Cả hai đung đưa tay như những đứa trẻ tuổi teen và trêu trọc nhau như những cặp tình nhân thường làm.

Ye Jin kéo anh đến cửa hàng bán băng đô dễ thương. Trong lòng cô luôn nghĩ về Chae On, cô cố gắng chọn từng chiếc đáng yêu và phù hợp với Chae On. Hyun Bin bị mê hoặc bởi cô và lúng túng chạy theo cô thử một vài chiếc băng đô. Anh ngại ngùng soi gương sau lưng khi cô đeo cho anh một chiếc băng đô tai thỏ dễ thương. Cái cách mà Ye Jin cười cũng khiến anh nhếch môi cười theo.

Hyun Bin kéo Ye Jin vào mục tiêu gần nhất và chơi trò chơi. Anh muốn tặng cô một món quà lớn nhất trong gian hàng. Anh bắn mục tiêu một cách liều lĩnh. ye Jin liên tục vỗ tay ủng hộ khi anh bắn trượt. Hyun Bin nhìn vào khuôn mặt cô và cảm thấy xấu hổ. Anh đặt một số tiền nữa để chơi lại một lần nữa. Hyun Bin liên tục bắn mục tiêu mà không để ý đến mọi người xung quanh. Ye Jin chán nản cố gắng nắm lấy tay anh và lắc đầu. Cô muốn thử trò chơi khác trong công viên giải trí ngoài việc lãng phí thời gian của họ vào những trò chơi đó. Cuối cùng, anh đã nhận được giải thưởng là một chiếc móc khoá nhỏ có kí hiệu tình yêu, món quà cấp thấp nhất được tặng.

Ye Jin nở một nụ cười thật tươi khi chiêm ngưỡng món quà mà giám đốc của cô đã được tặng trong khi Hyun Bin ngượng ngùng gãy gáy. Thấy Hyun Bin đang ngại, cô kéo anh đến Photo Box gần nhất. Cô đặt tiền xu và bước vào căn phòng nhỏ, nhanh chóng nhấn các nút để được bắt đầu chụp ảnh. Bức ảnh đầu tiên được chụp là khoảnh khắc Hyun Bin nhìn Ye Jin cười rất hạnh phúc. Nhìn sự vui vẻ của Ye Jin khiến anh cũng muốn hành động theo cô. Anh nắm lấy eo cô để tiến lại gần hơn và tạo dáng vui vẻ. Ye Jin bất ngờ trước hành động của anh và quay đầu lại nhìn anh. Lúc đó trông anh rất hạnh phúc. Biểu cảm của anh rất tự do, đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy. Khuôn mặt đã phần nào thu hút cô lúc này. Má lúm đồng tiền của anh mời gọi Ye Jin hôn lên má anh trong khi máy ảnh đã chụp được khoảnh khắc đó.

Hyun Bin quay đầu lại, ngạc nhiên trước hành động của cô. Anh nhìn Ye Jin xấu hổ đang chớp mắt với khuôn mặt đổ bừng nhìn xuống dưới dất.

"Đây là một buổi hẹn hò đúng không, giám đốc." cô nói mà không nhìn vào mắt anh.

Hyun Bin cười thầm. Anh không tưởng tượng rằng cô sẽ làm như vậy. Tay Hyun Bin nắm lấy má cô để đối mặt với anh và hôn lên môi cô thật sâu khiến cô trợn tròn mắt và toàn bộ khoảnh khác này đã được máy ảnh chụp lại.

Sau khi đi lang thang trong công viên giải trí mệt mỏi, hai người ngồi trên băng ghế với đồ uống ở giữa. Ye Jin nhìn nhưng bức ảnh họ chụp trong PhotoBox để tránh ánh mắt nhìn của anh. Hyun Bin lấy đồ uống và uống một ngụm với trái tim hạnh phúc sau khoảng thời gian tuyệt vời anh đã dành cho cô. Anh nhìn trộm đôi bàn tay bận rộn của cô đang tỉ mỉ chọn từng bức ảnh.

"Em có thể chụp những bức ảnh đó như có vẻ em thích nhất đấy.." anh trêu trọc cô khi những bức ảnh họ hôn nhau được mở ra khiến cô xấu hổ nhất. Đột nhiên, cô đưa cho anh một bức ảnh được chụp khi cô hôn lên má anh. Hyun Bin cười ngốc nghếch và cất nó vào túi. Họ im lặng sau khi làm xấu mặt nhau trong suốt thời gian ở công viên. Ye Jin cầm đồ uống bên cạnh cô và uống nó trong im lặng. Mắt Hyun Bin chợt bắt gặp một người lạ đang chụp ảnh họ trên xe buýt. Anh đã biết người lạ đó kể từ khi họ bắt dầu ở công viên giải trí. Tuy nhiên anh nghĩ rằng đó chỉ là một người lạ đang lang thang trong công viên.

"Ye Jin-ssi, anh đi vệ sinh..em đợi ở đây.." mắt anh đang thận trọng nhìn về phía người lạ và im lặng để lại Ye Jin ngồi đó.

......................................................................................

Người đàn ông với trang phục đen từ đầu đến chân đã thu hút sự chú ý của anh kể từ khi họ đến công viên giải trí. Hyun Bin bước đi mà không gây ra bất kì tiếng động gì về phía người đàn ông vẫn đang mải mê chụp ảnh Ye Jin. Hyun Bin kéo anh ta từ nơi ẩn náu của mình, điều này đã gây ra sự náo loạn trong công viên giải trí. Hyun Bin chộp lấy chiếc máy ảnh mà người đàn ông được đưa ra, vẫn đang khoá chặt anh ta với cánh tay bóp nghẹn cổ. Với một tay, anh cuộn lại những bức ảnh mà anh ta đã chụp trước đó. Đó là những hình ảnh của Ye Jin và anh, không chỉ ngày hôm đó mà còn những ngày khác. Hyun Bin trừng mắt nhìn người đàn ông đang vật lộn với hơi thỏ và lại với lấy máy ảnh của mình.

"Ai đã ra lệnh cho cậu." Hyun Bin nói với giọng trầm của mình. Đột nhiên, một tiếng xe đạp đến gần anh hơn. Sự tập trung của anh bị phân tâm và người đàn ông đó lấy lại máy ảnh của mình một cách dễ dàng. Hắn chạy đến chiếc xe đạp và chiếm một chỗ phía sau.

Ye Jin đang lo lắng cho anh đã chạy tới chỗ Hyun Bin cùng lúc. Chiếc xe đạp đột nhiên quay đầu khiến Hyun Bin chạy nhanh hết mức khi chiếc xe đạp bắt đầu nhắm vào Ye Jin. Ngay trước khi chiếc xe đạp đâm cô, Hyun Bin nhanh chóng nắm lấy tay cô và ôm cô vào lòng. Chiếc xe đạp đã đâm vào lưng anh rồi chạy mất. Hyun Bin mất thăng bằng và ôm lấy Ye Jin trước khi lưng anh rơi xuống đất. Anh hơi nao núng khi cảm thấy đau vai trái để giữ thăng bằng cho cơ thể.

"Em có sao không?" anh hỏi người đang ôm mình với giọng nói đứt quãng.

"Giám đốc.." giọng Ye Jin run lên khi nhìn khuôn mặt đau đớn của anh đang kìm nén nỗi đau.

..............................................................................................

Lần đầu tiên Joong Ki ngồi bên cạnh con gái mình. Lần đầu tiên anh lúng túng khi nhìn thấy con gái mình đang bận rộn chơi với con búp bê của cô bé. Hai người ngồi trên ghế trong khu dành cho trẻ em trong trung tâm mua sắm. Có rất nhiều lại trò chơi cho trẻ em. Lần đầu tiên họ vẫn còn bỡ ngỡ.

"Chae On-ah... con thích búp bê barbie lắm à?" Joong Ki lúng túng bắt đầu cuộc trò chuyện.

"Hoppy" Chae On chỉ tay vào con búp bê cô bé mang theo.

"À, tên của búp bê là Hoppy hả? Chae On đặt tên cho Hoppy phải không?" Joong Ki đã rất cố gắng để có được sự chú ý của Chae On.

"Không... Eomma với Chae On cùng đặt tên .." Chae on nhìn thẳng vào mắt anh. Cuối cùng anh cũng có thể nhìn thấy mặt con gái mình một cách đầy đủ. Đôi mắt tròn đầy và đôi môi mỏng giống mẹ vô cùng. Cô bé cũng có chiếc mũi nhọn và đôi lông mày dày của anh. Chính sự xuất hiện đó đã khiến trái tim anh rung lên bần bật. Làm thế nào mà những năm tháng qua anh đã không để ý tới. Anh cười nhẹ.

"Eomma?" anh hỏi con cẩn thận khi biết rằng anh vừa thăm mộ mẹ của Chae On vài ngày trước.

"Appa và Eomma đã đi đâu vậy?" cô bé hỏi anh mọt cách ngây thơ, biết rằng cô bé đã bị bỏ lại bởi Ye Jin và Hyun Bin. Joong Ki cuối cùng đã hiểu Chae On đang nghĩ gì. Người phụ nữ mà anh gặp trong bệnh viện và một lúc trước, là người mà Chae On gọi là Eomma.

"Appa và Eomma đi có việc và tối sẽ về. Chú là bạn của Appa và appa nhờ chú đến chơi cùng với Chae On.. được không?" anh cười giả vờ và nói lý do.

Joong Ki cầu xin anh ấy cho đi chơi một buổi cùng con gái duy nhất của mình. Anh đã bị đấm và nhận tất cả sự tức giận mà Hyun Bin kìm nén trong một thời gian dài trước khi anh được phép đưa Chae On ra ngoài một ngày. Joong Ki đã biết rằng Hyun Bin là người nuôi nấng đứa con gái duy nhất của anh kể từ khi con bé chào dời. Anh biết rằng Hyun Bin tuy không phải ba ruột của con bé nhưng anh ấy xứng đáng được gọi bằng appa, anh hoàn toàn không có quyền đó bởi vì anh là người đã muốn con gái mình chết. Anh không xứng đáng được gọi là ba, Joong Ki hài lòng khi con gái gọi anh bằng chú.

"Chae On-ah, con có muốn chơi ở đó không? trong bể bong bóng?" Joong Ki nói vui đến mức làm cô bé hét lên vì thích thú.

"Chú ... Con muốn đi tè.." Chae On nói với vẻ mặt khó chịu và cơ thể run rẩy. Joong Ki không biết nên phải làm thế nào với tình huống này. Anh nhanh chóng ôm chầm lấy Chae On và mang chiếc túi mà người phụ nữ đi cùng Hyun Bin đã chuẩn bị chạy nhanh đến phòng vệ sinh gần nhất.

.............................................................................

Ye Jin đã giúp anh dán miếng dán lên vai trái bị bong gân khi họ ở công viên giải trí. Hyun Bin khép áo lại từ từ kìm chế cơn đau của mình trong khi Ye Jin đóng hộp sơ cứu từ từ và muốn đặt lại túi cứu thương thì bàn tay anh đã nắm lấy tay cô để quay lại chỗ ngồi.

"Làm ơn, chúng ta không nên lãng phí thời gian của mình.. chỉ một ngày thôi.." anh cười nhẹ với cô. Ye Jin ngoan ngoãn ngồi xuống một lần nữa mặc kệ hộp đồ cứu thương.

"Nếu ước mơ trở thành nhà văn của em thành hiện thực, em sẽ làm gì?" anh hỏi cô một cách rón rén, nhớ lại cuốn nhật kí mà anh đã đọc.

"Ukm.." Ye Jin bị sốc trước lời nói bất ngờ của mình. Đột nhiên, cô nhớ lại lời hứa của mình với Oppa của cô. Oppa đã luôn bảo vệ cô khi cô học cấp 2. Người luôn sát cánh chống lại những người hay kiếm chuyện với cô và mẹ cô. Nhớ lại ký ức đó, nó làm trái tim cô quặn thắt. Cô không biết phải lựa chọn như thế nào. Cô vẫn khao khát Oppa của mình, nhưng cô đã ở bên một người cũng gần như có được trái tim của cô. Chợt nước mắt cô tuôn rơi. Hyun Bin nhìn thấy toàn cảnh, cảm thấy trong lòng có gì đó không ổn.

"Em muốn có một gia đình.." Ye Jin nói với anh một cách yếu ớt, tránh ánh mắt của anh.

"À..Oppa đó." Hyun Bin nói một cách thản nhiên mà không có chút gánh nặng nào khi nhìn cô.

"Giám đốc à." Ye Jin chậm rãi lau nước mắt, biết sự thật rằng anh đã biết tất cả. Hyun Bin nở một nụ cười nhẹ và nhìn thẳng vào cô.

"Nếu oppa của em không quay lại, em sẽ làm gì?" anh nói với vẻ mặt khó hiểu.

"Giám đốc.." cô giật mình với lời nói thẳng thừng của anh.

"Hyun Bin... anh muốn em gọi anh bằng chính tên của anh." anh nói như nhắc lại khoảnh khắc lần đầu tiên nói ra cảm xúc của mình.

"Giám đốc." cô lầm bầm với một giọng thút thít.

"Em vẫn còn thời gian bên anh... nhưng em vẫn không thể gọi anh bằng tên.." Hyun Bin cười dần dần giấu đi vẻ mặt của mình.

Tay Ye Jin bất ngờ nắm lấy khuôn mặt anh đối diện với cô và hôn sâu lên môi anh, mang đến sự trấn an nhẹ cho anh. Anh đóng băng để cô làm những gì cô muốn. Ye Jin cảm thấy trái tim mình tan nát, không biết mình nên chọn hướng đi nào cho bản thân. Cô dũng cảm nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh. Ye Jin bối rối về cảm giác của mình. Có vẻ như cô đang đứng ở một ngã tư đường và đang bị mất phương hướng. Cô không biết phải phản ứng như thế nào. Cô giống như đang trêu đùa với hai trái tim nhưng cô không biết đâu mới là trái tim thực sự của cô. Cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới nhưng co vẫn bj quá khứ giữ chặt. Cả hai nhìn nhau với một biểu cảm khó hiểu.

"Chúng ta vẫn đang hẹn hò đúng không, giám đốc." cô hỏi anh với nước mắt ướt đãm khuôn mặt.

Hyun Bin lau nước mắt cho cô bằng ngón tay cái và nở một nụ cười nhẹ.

"Anh đã nói với em rồi. Anh sẽ đợi cho đến khi em sẵn lòng gọi anh bằng tên của anh." anh nói để trấn an cô.

Anh từ từ nắm lấy má cô và từ từ chiếm lấy môi cô. Anh nhắm mắt để hôn cô sâu hơn. Anh cảm thấy bàn tay cô ôm chặt lấy cổ anh và đưa cơ thể cô đến gần anh hơn. Ye Jin đáp lại nụ hôn của anh nhẹ nhàng. Nụ hôn ngọt ngào giữa họ, những người đang thổ lộ những cảm xúc chưa kể của họ, ngày càng sâu đậm theo thời gian. Bàn tay của Ye Jin luồn xuống bờ vai rộng của anh để tìm kiếm sự cân bằng để nụ hôn trở nên gay gắt.

Cô bị ném xuống ghế sofa và Hyun Bin ở trên cô vẫn đang trêu đùa với đôi môi của cô. Hyun Bin cảm thấy hoang mang khi Ye Jin đáp lại nụ hôn của anh mà không do dự như cô đã từng làm. Anh chu du môi khắp mặt cô rồi xuống cổ và vai cô. Tay anh cũng kéo chiếc váy để lộ vai trần của cô ra và hôn nhẹ.

Cảm nhận được hơi thở nóng hổi từ hơi thở của anh phả lên cổ và vai cô, Ye Jin nắm chặt lấy cổ áo anh và rên lên một tiếng nhỏ. Chiếc lưỡi ướt át của anh chạm vào bờ vai trần của cô và di chuyển từng centimet trên đó.

Điện thoại trên bàn của Ye Jin đang đổ chuông rất lớn nhưng cả hai vẫn đang tập trung việc của họ mà không bị quấy rầy. Lần cuối cùng của họ nên được thưucj hiên trong thời gian hạn chế. Ye Jin nắm chặt lấy cổ anh và cơ thể run rẩy của cô chịu thua dưới anh. Cô để anh chiếm lấy miệng cô, từ bỏ cảm giác của mình. Cảm giác đó bắt đầu lớn dần lên và khiến cô thường xuyên nghi ngờ cảm giác của mình. Cô không biết phải làm gì. Nhưng một điều cô nên làm là cho CEO biết được cảm giác của cô trước khi họ xa nhau. Đó là lần đầu tiên và cũng có thể là lần cuối cùng họ ở bên nhau.

Điện thoại liên tục đổ chuông cho đén khi cô nhận ra đó phải là cuộc gọi quan trọng sau nhiều lần cố gắng của người gọi.

"Giám đốc." lời nói của cô đã ngăn anh hoàn toàn khỏi những động thái không thể ngăn cản của anh. Ye Jin từ từ đẩy người Hyun Bin ra. Anh ngồi dậy khỏi cô sau đó. Anh cài lại áo sơ mi và từ từ sửa lại mái tóc rối bù của mình. Anh bình tĩnh lại hơi thở của mình. Ye Jin sửa lại váy cho cô và quản lý hơi thở của cô trước khi bắt máy.

"Xin chào, y tá Yang.." Ye Jin trả lời điện thoại sau khi hô hấp của cô trở lại bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro