Chapter 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Eommaaa.." cô gái nhỏ ré lên với những bước chân nhỏ của mình tiến lại gần cô, người đang hoàn thành công việc của mình. Cô gái nhỏ ôm lấy cái gọi là chân Eomma của mình trong niềm hạnh phúc. Ye Jin ôm con vào lòng và đi về phía ba của con gái nhỏ đang đứng cách họ không xa.

"Aigoo.. Chae On của mẹ. Eomma nhớ con nhiều." Ye Jin hôn lên má con khiến cô bé bật cười khúc khích.

"Eomma... Chúng ta về nhà đi." Chae On liến thắng nói những từ mà cô không biết.

"Nhà nào con?" Ye Jin bối rối hỏi con trong khi nhìn Hyun Bin. Anh chỉ nở một nụ cười nhẹ.

"Em có mệt không?" Hyun Bin chào đón cô bằng cách vén tóc ra sau tai giúp cô.

"Ngôi nhà mà Chae On vừa nói, Oppa?" Ye Jin hỏi anh. Hyun Bin chỉ nở một nụ cười và nắm chặt lấy tay cô.

"Đi thôi nào." anh vừa nói vừa dẫn đường đến một ngôi nhà gần văn phòng của nhà văn Lee Mun Jeong. Chỉ mất một vài phút đến nhà. Ye Jin há hốc miệng kinh ngạc trong khi Chae On ôm cô cười phá lên khi thấy gương mặt kinh ngạc của Eomma.

"Oppa. Tại sao anh lại làm thế này?" cô lầm bầm.

"Anh chỉ không muốn Chae On mệt mỏi thôi." anh đáp lại với một tiếng cười khúc khích.

"Chae On hả?" Ye Jin bối rối hỏi. Hyun Bin ho sặc sụa.

"Anh muốn Chae On có thể dễ dàng tìm thấy em." anh đáp lại với một nụ cười bẽn lẽn.

"Không phải là anh làm điều này cho em, đúng không?" cô bộc lộ sự nghi ngờ của mình đối với anh. Nhìn thấy hành động của anh những lúc này, anh ấy chắc chắn sẽ làm điều gì đó ngay lập tức.

"Ehmmm,... nó chỉ là đầu tư của anh." anh vừa nói vừa nắm lấy tay cô đi vào trong nhà, bỏ qua những câu hỏi không ngớt của cô.  Ye Jin bước theo bước của anh và cô há hốc mồm kinh ngạc khi nhìn thấy ngôi nhà ấm cúng của họ. Có một người phụ nữ trung niên hơi cúi chào cô. Ye Jin cúi đầu đáp lại và đặt túi xách lên ghế sofa gần chỗ cô. 

"Cô ấy là cô Hong, cô ấy sẽ giúp chúng ta làm việc nhà ở đây." Hyun Bin giới thiệu người phụ nữ trung niên trước mặt mình.

"Chúng ta?" Ye Jin quay đầu về phía anh.

"Uhmm,ý anh là sẽ trở thành chúng ta." anh nói trong một giây với nụ cười bẽn lẽn khiến người phụ nữ trung niên cừi khúc khích vì sự táo bạo của anh. 

"Uhmm cô Hong, tôi sẽ đưa Ye Jin và Chae On đi ngắm hoàng hôn, nhờ cô lo việc nhà của chúng tôi trước đã." Hyun Bin kéo Ye Jin đến chỗ chiếc xe SUV mới đang đậu trước cửa nhà. Chưa kịp phản ứng gì thì cô đã bị anh kéo tới trước xe, chết lặng nhìn chiếc xe mới.

"Em vào trong đi, nhanh lên. Anh muốn em ngắm hoàng hôn sớm." giọng nói của anh gọi cô tỉnh lại.

 Sau đó Ye Jin đặt Chae On lên ghế em bé và khoá lại để đảm bảo an toàn cho con rồi ngồi lên ghế đằng trước cùng Hyun Bin.

......................................

Cả ba người đi dạo quanh bãi biển. Chae On vui vẻ chạy về phía mặt nứơc trong khi làn gió thổi qua cơ thể nhỏ bé của cô bé làm cơ thể cô gái lắc lư từ trái qua phải. Chae On kêu lên và chạm vào cát thích thú mà cô bé mới biết lần đầu tiên. Ye Jin và Hyun Bin đi phía sau con với nụ cười tươi trên khuôn mặt mỗi người khi nhìn thấy Chae On vui vẻ, hạnh phúc. 

Chae On chạy về phía họ và ôm chặt lấy cơ thể mẹ.

"Vui..vui.. Chae On đang rất vui.." cô bé kêu lên khi vừa nhảy lên nhảy xuống. Hyun Bin ôm con vào lòng sau đó chạy thật nhanh về phía sóng nước và để cho Chae On cảm thấy nước bắn vào người. Cô bé ôm chặt lấy ba với cảm giác rạo rực trong lòng. Chae On tiếp tục la hét với những tiến cười khúc khích. Ye Jin nhìn thấy niềm hạnh phúc trên gương mặt của hai ba con. Niềm hạnh phúc không thể phai mờ nhanh chóng. Chae On với đôi mắt hình lưỡi niềm của cô bé cười khúc khích với giọng nói trẻ thơ và Hyun Bin nói giọng trầm ấm của anh trêu chọc con gái đang ôm anh. Ye Jin chạy về phía họ trong khi Hyun Bin đang chơi đuổi bắt cùng Chae On. Chae On cười khúc khích trong cái ôm của Hyun Bin khi thấy Ye Jin đang chạy về phía mình.

"Appa,..nhanh.. nhanh.. Eomma chạy..." cô bé hét lên trong khi Hyun Bin tiếp tục chạy trốn khỏi cô. Họ vui vẻ chạy qua bãi biển cho đến khi mặt trời bắt đầu chuyển sang màu cam từ từ. Cả ba ngời chơi đùa vui vẻ và cùng nhau chụp ảnh, cùng hướng về phía mặt trời. Chae On ngồi giữa nhận được nụ hôn từ ba mẹ ở cả hai má, mỉm cười hạnh phúc.

...........................

Ba người ngồi dưới gốc cây cọ, lưng tựa vào cây và tay chống xuống đất. Ye Jin ngồi bên cạnh anh, cô dựa vào ngực anh và Chae On đang ngủ trong vòng tay của cô với một tấm chăn mỏng phủ trên người. Họ đang ngồi cùng nhau sau khi nhìn thấy mặt trời đã sẵn sàng lặn. Ánh sáng màu cam gần như biến thành bóng tối khiến họ chìm trong im lặng. Hôm nay họ đã rất vui. Không chỉ anh mà cả Chae On cũng vậy.

"Anh luôn mơ về điều này. Anh muốn điều này sẽ xảy ra vào một ngày nào đó với em." anh nói với một giọng bình tĩnh. Sau đó Ye Jin rúc đầu vào cổ anh. Anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô như vậy.

"Anh muốn giành cả cuộc đời của mình cho em và các con của chúng ta." anh nói thêm.

"Các con?" Ye Jin nhỏ giọng hỏi anh nhưng anh chỉ cười.

"Đúng vậy, các con." anh lại nói thêm. Ye Jin nhìn vào mắt anh và cô nhíu mày, cảm thấy kỳ lạ với lời nói của anh. Hyun Bin chỉ nở một nụ cười nhẹ và chu môi lên.

"Ừ, các con." anh nghiêm túc nói thêm và hôn cô thật sâu một lần nữa khi mặt trời sắp lặn. Trời tối sầm lại và gió thổi mạnh hơn. Môi anh mút nhẹ môi cô trong khi cô tiếp tục vỗ về Chae On, người đang ngủ say trong cái ôm của cô. Họ tận hưởng nhau trong im lặng với làn gió và âm thanh của sóng vỗ vào bờ. Cảm nhận được sự thôi thúc khơi dậy ngay lúc đó Hyun Bin di chuyển môi mình vào cổ cô. 

"Eomma, lạnh." đột nhiên Chae On rên rỉ và ngọ nguậy trong vòng tay của Ye Jin làm xáo trộn khoảnh khắc của ba mẹ. Hyun Bin dừng lại ngay cả trước khi môi anh chạm vào cổ cô.

"Anh có nên sửa lại những gì anh đã nói vừa rồi không? Chỉ một đứa thôi cũng được."anh lầm bầm một cách trẻ con khiến Ye Jin bật cười và ôm Chae On chặt hơn.

"Đi thôi, Oppa!!" Ye Jin đứng dậy chạy về phía chiếc xe và lặp đi lặp lại từ đó.

"Aigooo... lạnh.. lạnh.. Chae On lạnh." Ye Jin lầm bầm với nụ cười thật tươi trên môi. Hyun Bin vừa nhìn thấy bóng lưng của Ye Jin liền bật cười.

...................................

Ye Jin ngồi bên cạnh anh ở đầu giường và giúp anh thu dọn quần áo vào vali. Anh sẽ đến Nhật bản thậm chí không tới 24 giờ nữa. Cô đã ru Chae On vào giấc ngủ sâu và bây giờ cô đang trong phòng ngủ của cả hai để giúp anh thu dọn đồ đạc của anh. Hyun Bin nhìn cô và nở một nụ cười thật tươi. 

"Cảm ơn em." anh nói trong khi hôn tay cô một cách ấu yếm. Hyun Bin lấy một chiếc hộp nhỏ bằng da màu đỏ và đặt nó vào tay cô. 

"Em hãy giữ nó đi. Anh không thể hứa  khi nào sẽ cưới em, nhưng anh chắc chắn sẽ cưới em."

"Oppa. Anh đã chuẩn bị tất cả những thứ này khi nào vậy?" Ye jin mở nhẹ nhiếc hộp và thấy hai chiếc nhẫn với kích cỡ khác nhau được đặt trong đó.

"Anh có thể giữ nó cho riêng mình không?" anh nói khi cơ thể anh đang gần cô hơn. Sau đó Hyun Bin đưa đầu cô lại gần anh và hôn lên thái dương của cô một lúc lâu.

"Tại sao anh lại trở nên bí ẩn như vậy?" Ye Jin lầm bầm và đóng nhẹ chiếc hộp lại.

"Kể từ đó anh không thể hứa thêm với em điều gì nữa." Ye Jin nhớ lại những lời hứa đã thất bại trong quá khứ, điều đó cũng khiến cô đau lòng khi anh không thực hiện lời hứa của mình. Hyun Bin lấy chiếc hộp từ tay cô và đặt nó trở lại bàn mà không hề nhúc nhích khỏi vị trí của mình một chút nào. Tay anh đưa ra sau om Ye Jin lại gần hơn.

"Em có thể tin anh không? Rằng anh sẽ làm bất cứ điều gì cho em." anh hôn sâu lên tóc của cô để ngửi mùi hương của cô sâu trong tâm trí anh, trước khi họ rời xa.

"Oppa." cô lầm bầm không nói nên lời trước mọi thứ mà anh vừa nói. Anh quay mặt nhìn sâu vào mắt cô.

"Chỉ cần làm ơn, kiên nhẫn chờ anh ở chỗ này." anh thì thầm vào tai cô và bắt đầu hôn cô. Họ mới gặp nhau nhưng họ phải xa nhau nhanh như thế này. Anh không có đủ thời gian để ở bên cô. Anh muốn chơi như anh đã từng làm, nhưng vị trí của anh ấy đã bảo anh ấy không nên làm điều đó. Họ đã cùng nhau nằm trên giường, nếm mùi của nhau và hôn sâu hơn. Anh ở trên cô trong khi tay anh đặt bên cạnh cô để che đi sự thăng bằng của mình. Ye Jin bắt đầu cắn môi trả lời về những gì anh đã làm. Họ không muốn xa nhau sớm thế này. Nhưng điều kiện của họ không cho phép điều đó.

"Euhm.." Ye Jin bật ra một tiếng rên nhỏ khi anh bắt đầu liếm bộ phận nhạy cảm của cô và giữ nó cắn chặt môi để cô không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Hyun Bin nhìn vào vị trí không thoải mái của cô và thì thầm với cô.

"Làm ơn.." anh bắt đầu điên cuồng và Ye Jin cũng theo nhịp điệu của anh ấy. Cơ thể cô ôm lấy anh với hai tay ôm chặt lấy vai anh và phát ra những tiếng rên rỉ của cô. Quần áo của họ nằm dài trên sàn một cách tự do và căn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ thảng thốt của họ. Hyun Bin không giữ bất cứ thứ gì, Ye Jin cũng vậy. Họ đã cảm thấy được những cái chạm của mình trước khi họ rời xa nhau một lần nữa.

......................................

Hyun Bin hôn lên má Chae On một lúc trước khi chào tạm biệt. Chae On đáp lại anh bằng cách ôm chặt cổ ba và hôn lên má ba cô bé một cách âu yếm. Ye Jin chỉ nhìn thấy hình ảnh trước mắt với một trái tim ấm áp.

"Appa hãy cẩn thận khi ở Nhật Bản.." Chae On lẩm bẩm với giọng trẻ con của mình.

"Uhmm Chae On-ah.. Appa sẽ cẩn thận ở đó. Chae On cũng hãy là một cô gái tốt với Eomma được không?" Hyun Bin hôn lên má cô một lần nữa. Chae On ngoan ngoãn gật đầu với ba mình. 

Cả ba đứng hàng giờ chỉ để chào tạm biệt ở sân bay, đặc biệt là cho hai ba con. Chae On sau đó chỉ vào túi xách của Ye Jin với bàn tay bận rộn của mình.

"Sao vậy Chae On-ah?" Ye Jin hỏi con.

"Eomma.. kem dưỡng da. dành cho muỗi.." Ye Jin nhớ đến loại kem dưỡng da mà cô thoa lên da của Chae On khi họ mới chuyển tới Jeju. Ye Jin lấy hộp kem dưỡng da đưa cho Chae On và cô bé đưa ngay cho ba. Chae On sau đó đã ôm lấy Ye Jin sau khi đưa kem dưỡng da cho Hyun Bin.

"Gì vậy Chae On-ah." Hyun Bin hỏi và nở một nụ cười thật tươi khi đối mặt với con.

"Cổ của Appa.. con muỗi lớn cắn Appa." Chae On chỉ ngón tay vào cổ Hyun Bin, nơi có một vết bầm màu đỏ. 

Hyun Bin chuyển hướng nhìn sang Ye Jin để nhận được sự giúp đỡ từ cô. Hyun Bin gần như ho khan khi nhìn thấy Ye Jin đang quàng một chiếc khăn trên cổ. Suýt chút nữa anh đã đưa cô vào vở kịch này nhưng quả thực anh đã thua cô.

"Aahhh... Chae On chăm sóc cho ba hả? Cảm ơn con nhé." Anh xoa nhẹ tóc Chae On. Sau đó anh nhìn Ye Jin và sự táo bạo của anh bắt đầu lộ ra.

"Ba nghĩ Appa sẽ không cần sử dụng cái này ở Nhật Bản đâu, vì ở đó không có 'con muỗi lớn'." Ye Jin nuốt nước bọt và ném cho anh một cái nhìn sâu sắc.

"Tại sao vậy Appa? Chae On cũng muốn tới đó. Không có muỗi cắn Chae On. Con bị ngứa." Chae On kêu lên khi gãi tay chỗ bị muỗi đốt.

"Không, Chae On không sao đâu. Con muỗi lớn sẽ không cắn con đâu." anh nói với một nụ cười ngốc nghếch. Tay Ye Jin véo chặt lấy cơ bụng anh để ngăn anh chơi đùa khiến anh đau đớn hét lên.

"Ahhh.." 

"Không sao đâu. Chae On sẽ không bị muỗi đốt khi có Eomma bên cạnh bảo vệ con mà." anh sửa lại lời nói của mình trong một giây với một nụ cười rùng rợn.

"Appa đau không?" Chae On hỏi ba sau khi nghe tiếng hét của anh.

"Không sao đâu... Chae On. Appa không sao." Anh nói với vẻ cảnh giác.

"Chae On-ah, nhìn qua kia đi." anh chỉ khu cực phía sau lưng cô bé khiến Chae On quay người qua lại phía sau. 

Hyun Bin hôn nhẹ Ye Jin, người đang chết lặng khi nhìn anh.

"Cái gì vậy Appa?" Chae On quay lưng lại với Hyun Bin.

"Chae On-ah, Eomma, bye bye." Hyun Bin vừa đi vừa quay lại vẫy tay chào hai mẹ con.

"Bye-bye Appa." Ye Jin và Chae On cũng vẫy vẫy tay chào anh trong sự tiếc nuối và nhớ nhung.

.........................................

Sau khi Hyun Bin bay qua Nhật bản, Ye Jin đưa Chae On đến văn phòng của Lee Mun Jeong và để cô bé chơi với cuốn sách vẽ và bút chì màu mà cô đã mua. Sau khi chơi chán với trò đó rồi thì cô bé sẽ chơi với những nhân viên trong văn phòng cho đến khi thời gian nghỉ ngơi. Những công việc linh hoạt của Lê Mun Jeong đã giúp Ye Jin rất nhiều. Lee Mun Jeong luôn đưa Chae On về phòng và chơi với cô bé rất vui vẻ. Bà nuông chiều cô bé bằng các loại đồ chơi và búp bê. Ye Jin cảm thấy hơi ngại nên liên tục xin lỗi và để Chae On ở nhà, nhưng Lee Mun Jeong lại nói với cô theo cách khách.

Sự xuất hiện của một em bé trong văn phòng mang lại những rung cảm tươi sáng và nó kích thích hj làm việc tốt hơn. Đôi khi Gong Yoo nghỉ ngơi, anh ấy sẽ đưa Chae On đi dạo quanh Jeju và đưa cô bé đi ăn nhiều món ăn ngon. Chae On rất vui khi được các nhân viên của Lee Mun Jeong yêu mến và Ye Jin cũng vậy.

...........................................

"Appa.." Chae On chào ba khi anh gọi cho họ vào buổi chiều. Nếu họ có thời gian rảnh rỗi, Hyun Bin sẽ luôn gọi trước để được nhìn mặt hai mẹ con. Ye Jin và Chae On trong lòng cô đáp lại cuộc gọi của anh một cách vui vẻ trong văn phòng của Lee Mun Jeong.

"Uhmm.. Chae On-ah, ngày hôm nay của con thế nào? Con có vui không." anh hỏi sau khi uống một ngụm cafe trên bàn.

"Chae On rất vui. Chú Gong Yoo đưa con đi ăn tonkatsu. Ngon lắm, appa." Chae On khoe với ba. Nét mặt của Hyun Bin có chút thay đổi. Gong Yoo là người yêu của Hyo Jin.

"Ahhh.. ba thấy rồi." anh trả lời. Đột nhiên có tiếng gõ cửa từ phía Hyun Bin. "Ah, vào đi." anh đáp lại tiễng gõ cửa. 

"Có vẻ như ba nên kết thúc cuộc gọi ở đây nhé. Ba nhớ hai mẹ con." anh nói thêm.

"Tạm biệt Appa." họ vẫy tay với điện thoại để kết thúc cuộc trò chuyện. Khoảng thời gian ngắn ngủi mà họ có được. Khoảng thời gian quý giá ngắn ngủi để đền đáp niềm khao khát của họ khi xa cách.

.................................................

Nhiều tuần trôi qua và Hyun Bin đã bắt đầu thích nghi với môi trường ở Nhật bản. Anh phải tự mình chuẩn bị mọi thứ. Anh sẽ đi làm và dán mắt vào nó mà không bị người khác quấy rầy. Anh luôn dành thời gian của mình cho các công việc của mình dù ở Nhật Bản hay Hàn Quốc. Anh sẽ mở một cuộc họp trực tuyến với thư ký Beak để biết những tiến triển của công ty ở Hàn Quốc. 

Anh luôn dành thời gian của mình để gọi cho Ye Jin và Chae On trước khi anh đi ngủ. Họ luôn giữu liên lạc về mọi việc họ đã làm, đặc biệt là Chae On. Đó là thói quen của họ kể từ khi anh đến Nhật Bản. Chae On luôn ngủ gật trong vòng tay của Ye Jin khi họ đang nói chuyện với nhau. Thông thường, họ sẽ tiếp tục cuộc nói chuyện của mình khi Chae On đã ngủ để bắt đầu cuộc trò chuyện sâu hơn. Hyun Bin nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô trên màn hình điện thoại với một nụ cười tự hào trên môi.

"Trông em có vẻ mệt mỏi. Em ngủ sớm đi." anh thì thầm rồi kéo chăn đắp lên người. Anh lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô.

"Em không sao đâu, oppa." đột nhiên, cô nhăn mặt nhẹ. Hyun Bin nhìn thấy vậy nên cảm thấy bất an.

"Em có bị thương ở đâu không? Đau ở chỗ nào không?" anh lo lắng hỏi.

"Không oppa, em nghĩ em chỉ hơi mệt thôi." cô trả lời một cách yếu ớt.

"En ngủ đi. Ngày mai hãy đi khám bệnh và dành thời gian nghỉ ngơi ở nhà. Anh có nên xin phép bà Lee Mun Jeong không? Anh nghĩ anh nên làm vậy." anh tiếp tục lảm nhảm.

"Oppa, em không sao. Ngày mai em sẽ đi khám. Anh cứ đi ngủ đi. Đừng lo lắng." cô nhăn mặt vì cảm giác có gì đó trong cổ họng muốn trào ra nhưng cô vẫn im lặng để nó dịu xuống.

"Ye Jin-ah." anh nói nhẹ.

"Em không sao đâu, Oppa. Anh ngủ đi nhé." cô cúp máy. Anh vẫn cảm thấy lo lắng và có chút bất an.

Anh nhắn tin cho cô một lần nữa. "Sau khi em đi khám bệnh, hãy gọi cho anh càng sớm càng tốt." anh đã gửi tin nhắn cuối cùng cho cô. Anh nhắm chặt mắt và thậm chí không ngủ, chờ đợi câu trả lời của cô. Anh quay lưng sang một bên và thở dài. Anh chuyển tầm mắt của mình vào một bức anh trên bàn đầu giường. Có hai bức ảnh mà anh yêu thích nhất. Buổi hẹn hò đầu tiên của anh với Ye Jin, khi cô hôn lên má anh và bức ảnh mới nhất khi ba người họ trên bãi biển ngắm hoàng hôn. Anh cười nhẹ.

"Chúa ơi, làm ơn hãy đối tốt với chúng con." anh cứ lặp đi lặp lại những lời đó cho đến khi chìm vào giấc ngủ.

..................................... 

Sáng hôm sau

Hyun Bin đã gọi cho ye Jin đề phòng cô vẫn chưa khoẻ. Tin nhắn không nhận được bất kỳ hồi âm nào từ cô làm anh lo lắng thêm. Anh gọi cô khi đang ngồi ghế trong phòng làm việc của anh ở văn phòng. Đến lần gọi thứ ba, cuối cùng cô cũng bắt máy.

"Chuyện gì vậy, Oppa?" giọng nói đứt quãng và khàn khàn của cô khiến anh càng lo lắng hơn. Anh cau mày.

"Yahhh... Ye Jin-ah. Em có sao không?" anh hỏi và ngay lập tức. Không lâu sau đó, anh nghe thấy một giọng nói và tiếng ngã mạnh, tiếng thuỷ tinh vỡ. Sau đó là tiếng của Chae On hét lên gọi "Eomma" và cô Hong cũng chạy lại và hét lên sau đó. 

"Ye Jin-ah, cô có sao không? Cô tỉnh lại đi." 

Hyun Bin đứng dậy ngay lập tức nắm lấy tờ giấy gần nhất mà anh có thể nắm chặt.

........................................

Hye Kyo ôm lấy cơ thể Joong Ki từ phía sau và ngả đầu vào lưng anh. Joong Ki cất những bộ quần áo cuối cùng vào vali. Anh đóng vali lại và ôm cô.

"Anh chỉ đi trong một tuần thôi. Đừng lo lắng." anh vừa nói vừa xoa vai cô.

"Em không thể đi cùng anh sao? Em cũng muốn cảm nhận không khí trong lành của Jeju." cô lầm bầm.

"Em có hẹn với bác sĩ của em." anh nói nhẹ nhàng để cô không cảm thấy tồi tệ về bản thân mình. Sau sự cố của ChaeOn, cô ấy rơi vào tình trạng trầm cảm. Joong Ki với tư cách là ngừời chồng không thể nhìn thấy cô bơ vơ không có linh hồn. Cô thường xuyên thiếu ngủ và dễ thay đổi cảm xúc. Anh sắp xếp một cuộc hẹn với bác sĩ tâm lý và cô ấy đã trở nên tốt hơn.

"Anh sẽ không làm bất cứ điều gì em không biết phải không?" cô lầm bầm.

"Anh sẽ không. Nhưng anh có thể gặp Chae On ở đó lúc rảnh rỗi." Joong Ki lại nói thêm. Anh ấy hành động như thể anh ấy là một người đáng tin cậy đối với Hye Kyo, vì vậy anh không làm điều gì ngu ngốc nữa như đã làm với Yeo Bin.

"Chae On?" mặt cô ấy thay đổi sau khi nghe thấy tên cô bé.

"Làm ơn, hãy để anh trở thành một người ba có trách nhiệm. Con bé đã chuyển đến Jeju và không biết khi nào sẽ trở lại. Vì vậy anh chỉ đến thăm con bé khi có thể. Anh có thể không?" Joong Ki nói khi tay anh xoa nhẹ lên má cô.

"Vậy được rồi." cô nói khi đảo mắt và đi đến giường của mình. Joong Ki thở dài thườn thượt khi nhìn thấy cô như vậy.



Chào buổi sáng chủ nhật tới mọi người,

Hôm nay mình cũng có chapter mới sớm rồi nhé. Chúc mọi người có một ngày mới vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro