Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, khi Anya thức dậy, em thấy mình ở một mình trong lều. Không ngạc nhiên khi bố mẹ em luôn thức dậy trước nhưng Bond thường đợi em thức dậy.

Cô bé nhìn quanh tìm nó và nhanh chóng phát hiện ra đêm qua chú cún ngủ ở phía lều bên kia. Thế là em đi tới chào nó. Em vỗ nhẹ vào bộ lông vẫn còn hơi ố và nó ngáp dài đáp lại.

Đột nhiên, tai nó vểnh lên. Anya biết điều này nghĩa là gì, Bond đang nhìn thấy tương lai. Vì vậy, bằng cách sử dụng thần giao cách cảm của mình, cô bé nhìn vào tâm trí nó để xem nó đang dự đoán điều gì.

Cô bé nhìn thấy vách đá lớn và ở dưới, mẹ đang quỳ và khóc, ôm chặt lấy bố, nhưng anh không cử động. Và ở bên cạnh, Anya nhìn thấy chính mình, cũng đang khóc lóc cầu xin pa tỉnh dậy.

Nhưng rồi, mọi thứ dừng lại.

Cô bé được đưa trở lại thực tại, nước mắt bắt đầu ứa ra nơi khóe mắt. Pa đang gặp nguy hiểm! Em đã cứu anh rất nhiều lần nhưng em có quá ít thông tin. Em không biết khi nào và làm thế nào lại thành như vậy, hay thậm chí tại sao anh lại đến gần một vách đá. Có lẽ nếu em đảm bảo rằng anh không bao giờ đi đến nơi nào giống như vách đá đó thì anh sẽ ổn thôi.

Khi em tiếp tục suy nghĩ làm thế nào để cứu anh khỏi mối nguy hiểm chưa biết này, cô tình cờ nghe thấy bố mẹ mình đang nói chuyện ở bên ngoài.

"Anh nghĩ rằng đến khi khô rồi thì nó sẽ hoạt động thôi." Bố em nói.

"Nghĩa là chúng ta đang bị mắc kẹt?" Mẹ hỏi với giọng lo lắng.

"Không, không, đừng lo lắng. Nếu sau vài ngày mà WISE không nhận được tin gì từ anh, họ sẽ cử người đến kiểm tra chúng ta. Nhưng anh không muốn chờ đến lúc đó."

"Vậy phải làm sao?"

"Anh có một chiếc radio dự phòng, nhưng ăng-ten trên đó không tốt lắm. Anh sẽ phải tìm nơi nào đó phía trên hàng cây nếu muốn có cơ hội liên lạc với họ."

Ôi! Đó là lý do pa sẽ đến vách đá đó, em nghĩ, phải ngăn pa lại.

Thế là cô bé đứng dậy và rời khỏi lều.

Khi ra ngoài, em thấy bố nhanh chóng đẩy chiếc radio bị hỏng ra khỏi tầm nhìn nhưng em giả vờ không nhìn thấy gì.

"Chào buổi sáng Anya." Anh chào.

"Chào buổi sáng." Em lẩm bẩm đáp lại.

Em nhận lấy chiếc đĩa anh đưa và bắt đầu ăn bữa sáng.

"Chúng ta làm gì hôm nay đây?" Em hỏi.

"Ừm, sáng nay ta phải đi làm chút việc." Bố em trả lời. "Hai người ở một mình có ổn không?"

"Nhưng đây là kỳ nghỉ cùng gia đình." Anya bĩu môi, nhìn anh một cách đáng thương.

Anh nhìn em với ánh mắt tội lỗi và lúc này, em biết rằng mình đã thắng.

'Con bé đúng.' Cô bé nghe anh suy nghĩ. 'Đây là kỳ nghỉ của gia đình, mình không có lý do chính đáng nào để rời xa họ. Loại bố nào lại bỏ rơi gia đình mình giữa kỳ nghỉ?"

"Con nói đúng, xin lỗi Anya. Vậy chúng ta đến khu bắn cung và ta chỉ cho con cách bắn cung nhé?"

"Ừm!" Cô bé ăn mừng, nhảy cẫng lên vì sung sướng. Nhưng niềm hạnh phúc đó chẳng tồn tại được bao lâu khi em nghe được suy nghĩ tiếp theo của bố mình.

'Khu bắn cung nằm ngay cạnh bức tường leo núi. Mình sẽ nhờ Yor đánh lạc hướng con bé để có thể lẻn ra ngoài và liên lạc với WISE.'

Ồ không, họ đang hợp tác!

Em nghĩ việc bố mẹ chấp nhận những bí mật của nhau là điều tuyệt vời, vì nó giúp em tránh khỏi rắc rối khi phải bằng cách nào đó giữ cho một người không biết về danh tính bí mật của người kia, nhưng em không nghĩ đến việc họ hợp tác cùng nhau để giấu diếm mình. Và em không thể thay đổi quyết định bây giờ nếu không họ sẽ biết em biết về kế hoạch. Em sẽ phải hết sức cẩn thận và đảm bảo rằng pa không cố gắng rời đi.

---

Thế là sau bữa sáng, nhà Forger đi đến khu bắn cung. Đó là một bãi đất trống rộng lớn không xa lều trại . Có một vạch trắng vẽ trên mặt đất giữa hai cái cây và bức tường gỗ cách đó khoảng vài mét. Trên tường có ba khối xốp được đóng đinh với những vòng tròn sơn bên trên dùng làm mục tiêu. Mỗi vòng tròn bao gồm nhiều vòng tròn lồng vào nhau và mỗi phần được đánh dấu bằng một con số, càng về tâm thì số càng lớn.

Điều đầu tiên Loid làm là buộc dây xích của Bond vào cái cây gần đó. Anh khá chắc rằng chú chó đủ thông minh để không chạy theo những mũi tên, nhưng anh không muốn mạo hiểm.

Sau đó, anh nhanh chóng tìm được một nhà kho nhỏ gần đó, nơi cất cung tên. Anh bước vào và tìm thấy khoảng chục chiếc với nhiều kích cỡ khác nhau. Anh chọn cái nhỏ nhất có thể tìm được cho Anya, nhưng anh vẫn thấy nó hơi to. Anh nhận ra rằng nơi này hẳn cũng dành cho những đứa trẻ lớn hơn, nhưng anh quyết định không đề cập đến nó với Yor. Chuyện này sẽ ổn miễn là họ để mắt đến cô bé.

Quay lại với ba chiếc cung, anh đưa chiếc lớn hơn cho Yor và đưa chiếc nhỏ nhất cho con gái mình xem. Cô bé lập tức vươn tay về phía nó, định giật nó khỏi tay anh nhưng anh đẩy ra.

"Trước khi đưa cho con thứ này, ta muốn con tuân theo những quy tắc rất quan trọng khi chúng ta ở đây." Anh nói với giọng nghiêm nghị.

Anya đứng thẳng, hai tay đặt ở hai bên cơ thể, như thể là một người lính.

"Một, đừng vượt qua ranh giới này trừ khi ta yêu cầu. Thứ hai, đừng chạy với cung tên trên tay. Và thứ ba, đừng chĩa cung vào bất cứ ai. Rõ chưa?"

"Vâng thưa ngài!" Em nói với một lời chào.

Hài lòng với điều đó, Loid đưa cây cung cho em. Họ đi đến vạch và anh quỳ một chân sau em để ngang tầm với cô bé. Anh giúp em cầm cung và chuẩn bị cho cú bắn đầu tiên. Nhẹ nhàng nắm lấy tay em, anh nghiêng em sang một bên và kéo một cánh tay của em để nó duỗi ra trước mặt và tay kia ở bên cạnh em với một mũi tên được cắm vào dây cung.

"Chỉnh mũi tên của con ngang tầm với mắt." Anh hướng dẫn. "Nhìn thẳng phía trước. Những gì con đang nhìn là nơi mũi tên sẽ đi."

Anya gật đầu đáp lại, giữ tầm nhìn thẳng về phía trước. Loid lúc này khá ấn tượng, anh chưa bao giờ thấy cô bé tập trung như vậy ngoài lúc xem chương trình hoạt hình.

"Kéo dây về phía sau xa nhất có thể trong khi vẫn giữ mũi tên thẳng. Khi đã sẵn sàng, buông dây ra, nhưng đảm bảo con giữ chặt cây cung."

Em làm theo hướng dẫn, kéo cánh tay nhỏ bé của mình ra xa nhất có thể trước khi buông ra. Mũi tên bay về phía trước và găm vào mục tiêu xốp cách tâm vài inch.

Loid cảm thấy khá tự hào về màn trình diễn của em. Cô bé dùng lực chưa đủ, nhưng hình thức và mục tiêu rất tốt. Nếu tiếp tục luyện tập, cô bé có thể trở nên khá giỏi trong việc đó. Trong giây lát, anh tự hỏi liệu có cuộc thi bắn cung nào ở Eden mà em có thể kiếm được Stella không. Anh sẽ phải xem xét sau.

Anya cũng cảm thấy vui mừng khi nghe bố em nghĩ như vậy. Bắn tên rất thú vị, nếu không muốn nói là hơi khó khăn một chút, nhưng nếu em có thể giúp hoàn thành nhiệm vụ mà không cần phải học hành hay đối phó với con thứ thì em sẽ nhận lời.

Vì vậy, em lấy một mũi tên mới, lần này muốn thử tự mình làm tất cả. Nhưng khi chuẩn bị bắn, một âm thanh lớn vang lên khiến em văng ra và mũi tên bay qua bức tường.

Cả em và bố đều quay về phía nguồn phát ra tiếng động và thấy Yor đang cầm hai nửa cây cung. Cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình, người mẹ quay lại nhìn họ và đỏ mặt xấu hổ. Sau đó cô nhanh chóng giấu chiếc cung gãy ra sau lưng.

"Em ổn chứ, Yor?" Pa hỏi với vẻ vừa lo lắng vừa thích thú.

"Em xin lỗi!" Cô rít lên.

Thế là Loid chộp lấy một cây cung mới và đi đến bên vợ. Khi anh muốn lấy cái bị hỏng, cô nhìn anh có vẻ tội lỗi khiến anh cười khúc khích.

"Đừng lo, Yor. Ann chắc chắn họ sẽ không nhận ra thiếu một cây cung đâu." Anh trấn an.

Anh vứt tang vật vào bụi cây gần đó rồi quay lại đứng cạnh cô. Giống như đã làm với Anya, anh nhẹ nhàng giữ cổ tay cô để vào tư thế.

Yor không khỏi đỏ mặt vì anh ở quá gần. Không phải là cô không quen thân mật một chút với Loid, không có gì lạ khi cô dựa vào anh trong khi họ tận hưởng một buổi tối yên tĩnh trên chiếc ghế dài sau khi con gái họ đi ngủ, nhưng không hiểu sao, điều này lại càng khiến cô cảm thấy gần gũi hơn. . Anh áp nhẹ vào lưng cô và cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi phả vào cổ mình. Nó khiến cô mất tập trung đến mức gần như không thể chú ý đến những chỉ dẫn mà anh đưa ra.

"Ma với pa lại chim chuột nữa rồi."

Nhờ lời nhận xét của con gái, Loid nhận ra tình thế của họ và quay sang cô, anh thấy cô đỏ mặt giờ đã lan đến tận tai. Anh nhanh chóng bước đi, lắp bắp xin lỗi khi mặt anh cũng bắt đầu nóng lên.

"Phải." Anh nói, cố lấy lại bình tĩnh. "Dù thế nào thì cũng đã đủ xa rồi. Bây giờ tất cả những gì em cần làm là nhắm vào mục tiêu."

Cô gật đầu và giơ cây cung lên gần mặt, tập trung vào mục tiêu phía trước. Một giây sau, cô thả sợi dây ra và mũi tên của cô bay thẳng vào tấm bia. Loid rất ấn tượng vì cô có thể làm chủ cây cung nhanh chóng, nhưng không ngạc nhiên khi cô bắn trúng tâm dễ dàng như vậy.Dù sao, Thorn Princess được biết đến là người không bao giờ bỏ sót một dấu vết nào.

"Được rồi, hạ vũ khí xuống, anh đi lấy mũi tên."

Khi nhìn thấy cả hai cô gái hạ cung xuống, anh cảm thấy đủ an toàn để vượt qua vạch kẻ. Anh bắt đầu bằng cách kéo những cái bị mắc kẹt vào tấm kia. Đúng như dự đoán, mũi tên Anya bắn không cắm quá sâu, chỉ đủ để nó không tự rơi xuống. Về phần Yor, anh phải dùng cả hai tay và dùng chân đẩy vào tường để bật ra. Sau đó, anh nhặt thêm mấy chiếc rơi phía sau mục tiêu trước khi quay lại.

Anya tiếp tục cố gắng bắn trúng vào giữa mục tiêu. Sau mỗi lần bắn, bố em sẽ đưa ra những lời khuyên nhỏ để cải thiện lần bắn tiếp theo. Và sau hàng chục lần thử nữa, cuối cùng em cũng làm được. Em nhảy lên vui sướng, ăn mừng thành tích của mình trong khi mẹ vỗ tay và cổ vũ.

Nhưng sau đó, em cảm thấy có điều gì không ổn. Em dừng việc ăn mừng của mình để nhìn xung quanh. Đó là lúc em nhận ra vấn đề, pa đã không còn ở đó nữa.

"Ma, pa đâu?" Em hỏi với vẻ lo lắng.

"Loid đi vệ sinh." Yor trả lời. "Anh ấy sắp quay lại rồi."

Ôi không, em nhầm rồi! Em vui vẻ bắn tên đến nỗi quên mất nhiệm vụ bí mật của mình. Em dần dần hoảng loạn, sợ rằng đã quá muộn để cứu pa.

"Con ổn chứ, Anya?"

Em quay lại nhìn mẹ với ánh mắt lo lắng. Nếu dự đoán của Bond vẫn chưa xảy ra, em sẽ nói với mẹ, đó sẽ là cách tốt nhất để cứu bố em, nhưng em không thể tiết lộ khả năng đọc suy nghĩ nếu không sẽ rơi vào tình huống tồi tệ. Điều đó nghĩa là em phải tự cứu bố mình.

"Con... ừm... cũng cần phải đi!" Em kêu lên.

"Oh được rồi."

Sau đó, cô bé chạy đến chỗ chú chó đang bắt đầu sủa lo lắng và hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Và Bond cũng cần phải đi." Em nói, cởi dây xích cho nó. "Bọn con sẽ quay lại nhanh thôi!"

Trước khi Yor kịp thắc mắc, Anya đã nhảy lên lưng chú chó săn và cả hai chạy về phía khu vực leo núi.

"Anya, đợi đã! Toilet ở hướng kia!" Yor gọi trong hoảng loạn.

Nhưng thấy cô bé không hề có dấu hiệu dừng lại, cô liền chạy theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro