Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm trước Twillight đã nhận ra rằng chiếc radio do thám đã ngừng hoạt động nhưng mặc kệ, những thứ này được chế tạo để dùng trong những điều kiện khắc nghiệt, chắc chắn một chút nước sẽ không thành vấn đề. Nhưng rõ ràng, cả ngày trong chiếc ba lô ướt sũng là cực hạn. Lẽ ra anh nên xử lý trước, nước và điện không thể cùng nhau.

Vậy nên bây giờ anh ở đây, cố gắng liên lạc với WISE trước khi vô tình gây ra tình trạng khẩn cấp ở Bộ chỉ huy. Đúng là anh có mang theo một chiếc radio dự phòng nhưng đã bỏ qua việc kể một vài chi tiết về nó cho Yor. Lần đầu tiên, không chỉ ăng-ten kém đến mức cần một trường rõ ràng để hoạt động mà còn có phạm vi rất ngắn. Thậm chí nó có thể không hiệu quả, nhưng ít nhất anh phải thử. Giải pháp thay thế là đi bộ đến ngôi làng gần nhất, nơi có một đặc vụ được cử đến để đề phòng, nhưng cách đó vài giờ đi ô tô, nên anh sẽ phải mất cả ngày đi bộ.

Do đã biết trước địa điểm, anh biết điểm cao nhất là đỉnh tường leo núi, nhưng anh từ chối để Anya đến gần. Anh đã rút ra bài học từ sự cố lần trước và sẽ đợi em lớn hơn một chút trước khi đưa cô bé leo núi lần nữa.

May mắn thay, Anya rất thích bắn tên ở sân bắn cung bên cạnh, đến nỗi em không nhận ra khi anh lẻn đi sau một lần bắn của em. Và mặc dù cung tên nghe có vẻ nguy hiểm hơn nhiều so với việc trèo tường, nhưng anh vẫn tin tưởng Yor sẽ trông chừng cô bé cẩn thận để đảm bảo em không tự làm mình bị thương.

Anh nhanh chóng tìm đường đến bức tường leo núi và phát hiện ra rằng nơi này đã bị phong toả. Dải băng vàng được treo ở chân tường với tấm biển cảnh báo người dân về đá lở. Anh cân nhắc một lúc về việc quay lại, nhưng nhanh chóng dập tắt ý tưởng đó. Sáng nay Anya đã khá khó chịu khi anh nói rằng anh phải rời đi trong vài giờ, không thể tưởng tượng được em sẽ tức giận đến mức nào nếu anh không ở cùng họ suốt thời gian còn lại trong ngày.

Vì vậy, anh bước lại gần phân tích tình hình. Có những vết nứt có thể nhìn thấy, nhưng vẫn có vẻ có thể leo lên được, anh phải cẩn thận. Tìm kiếm nhanh xung quanh cho thấy hầu hết các thiết bị leo núi đã được chuyển đi nơi khác, chỉ còn lại vài sợi dây mỏng manh. Dù sao đi nữa, anh không cần bất kỳ đồ bảo hộ nào, anh là điệp viên giỏi nhất của Westalis, đây không phải là lần đầu tiên anh phải trèo tường bằng tay không.

Vì vậy, anh xé băng dính và kiểm tra độ bám trên phần nhô ra của bức tường. Hài lòng với độ rắn chắc của nó, anh đứng dậy đặt chân lên đó. Và cứ như thế, anh từ từ leo lên, đảm bảo chỉ dẫm lên những tảng đá mà chắc chắn trăm phần trăm sẽ không nhúc nhích. Anh đang tiến lên rất ổn, chưa đầy một tiếng, anh đã đi được 2/3 chặng đường. Twillight khá hài lòng với điều này, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh có thể đoàn tụ với gia đình trước bữa trưa.

Nhưng rồi tai họa ập đến. Khi anh chuẩn bị dùng chân thử một gờ đá nhỏ, một tiếng hét the thé vang lên từ chân tường.

"Cha!"

Bị bất ngờ trước sự hiện diện đột ngột của con gái, anh đã dồn quá nhiều lực, dẫm phải gờ đá và khiến nó sụt xuống. Vẫn theo đà của bước chân đó, anh mất thăng bằng trong giây lát và nhanh chóng phải đặt chân trở lại mỏm đá. Nhưng ngay lập tức không còn chỗ nào khác nên anh đành phải dẫm lên chỗ còn lại. Thế nhưng đây là sai lầm vì nó phải chịu quá nhiều trọng lượng và nó cũng nhanh chóng bị sụt.

Một tiếng rít khác vang lên từ dưới chân bức tường và Twillight cầu nguyện rằng Anya không bị trúng tảng đá mà anh vừa làm rơi. Nhưng lúc này anh cần ưu tiên việc khác, quan trọng nhất là cố gắng cứu mình khỏi một cú ngã sắp xảy ra. Anh đang cố hết sức bám vào tường trong khi chân lủng lẳng trên không, cố gắng tìm bất kỳ chỗ đứng nào để cánh tay có thể được nghỉ ngơi. Một cú ngã từ độ cao này chỉ có một chút khả năng gây tử vong, nhưng cũng không dễ chịu chút nào. Khả năng cao là gãy vài chiếc xương, chưa kể nếu Anya đứng quá gần, anh có thể ngã đè lên em.

Còn một điều khác khiến anh bận tâm, con bé đang làm gì ở đây?

Lẽ ra em phải ở cùng Yor, làm sao em biết anh ở đây? Có phải em chán bắn cung và tình cờ đi lang thang qua đây? Nhưng Yor đang ở đâu?

Anh nhận được câu trả lời cho câu hỏi cuối cùng của mình ngay sau đó khi một tiếng hét khác vang lên.

"Ế, Loid!"

Anh cố gắng trấn an họ rằng anh vẫn ổn, nhưng đúng lúc này, một cánh tay tuột ra. Anh cố gắng điều chỉnh lại bản thân trước ánh mắt hoảng sợ của gia đình nhưng phát hiện ra chiếc ba lô đã trượt dọc theo cánh tay khiến việc nâng lên rất khó khăn. Anh phải ném nó đi.

"Đi mau!" Anh hét lên khi tháo dây đeo.

Với một vài thao tác mạo hiểm, anh đã tháo được quai ba lô còn lại, khiến chiếc túi rơi xuống. Vài giây sau, anh nghe thấy tiếng nó đập xuống đất. Điều này chắc chắn đánh dấu sự kết thúc cho chiếc radio, nhưng anh có thể lo lắng sau khi đã thoát khỏi chuyện này.

"Được rồi, tới lượt anh!"

Anh phải mất một giây để chắc chắn rằng mình nghe đúng giọng Yor. Có phải cô vừa bảo anh nhảy? Anh không thể thấy cô từ chỗ này, nhưng anh có thể tưởng tượng cô đang đứng bên dưới với vòng tay rộng mở.

Không phải anh không tin tưởng cô sẽ tiếp được mình, mà là anh lo lắng cho sự an toàn của cô. Cô chắc chắn có đủ sức mạnh để nâng đỡ trọng lượng của anh, nhưng cô đã bao giờ làm điều gì như vậy chưa? Nếu cô không chuẩn bị, anh có thể dễ dàng nghiền nát cô.

Và sau khi tranh luận trong đầu và chống lại phán đoán tốt hơn của mình, anh quyết định tin tưởng cô. Anh đẩy mình ra khỏi tường để cơ thể không cọ vào tường trên đường rơi xuống và chuẩn bị tinh thần cho cú va chạm.

Thật kỳ diệu, việc tiếp đất của anh không hề khó khăn chút nào. Vòng tay ấm áp đỡ lấy anh trên đường rơi xuống và nhẹ nhàng đặt anh xuống đất.

Anh nhìn lên và đôi mắt xanh của anh bắt gặp đôi mắt đỏ nhẹ nhõm. Đặt niềm tin vào người khác là điều hiếm thấy trong nghề của anh, nhưng anh rất vui vì mình đã làm được. Anh không dám cử động, đắm mình trong cảm giác yêu thích kỳ lạ đột nhiên tràn ngập.

Đáng buồn thay, nó không kéo dài lâu. Chỉ vài giây sau, Bond đã nhảy lên người anh, hào hứng liếm mặt anh, vui mừng khi thấy chủ nhân nó bình an vô sự. Loid phát ra một tiếng rên rỉ ghê tởm khi cố gắng đẩy chú chó ra, nhưng nó vẫn tiếp tục phủ đầy nước bọt lên mặt anh, không thèm quan tâm đến việc người gián điệp cố gắng đánh bật nó ra.

Cuối cùng, Yor phải cứu anh khỏi con quái vật bằng cách ôm nó đi. Loid đứng dậy và cố hết sức lau sạch nước dãi và bụi bẩn trên người.

Anya ngay lập tức chạy đến chỗ anh trong nước mắt. La hét với anh rằng đừng bao giờ làm điều gì như vậy nữa.

Anh nghĩ đó là lỗi của cô bé. Nếu em ở lại với Yor như lẽ ra phải làm, em sẽ không làm anh ngạc nhiên và bị ngã.

Nhưng anh vẫn vô cùng xin lỗi vì đã rời đi giữa chừng và bỏ lỡ cơ hội xem em bắn trúng đích, hứa hẹn cho một túi đậu phộng khổng lồ để em tha thứ.

---

Sau đó họ về lều, sau một bữa trưa thịnh soạn và bị vợ mình bắt kiểm tra sức khỏe, Loid đã kiệt sức. Nhưng anh không thích ngồi cả ngày, anh vẫn chưa liên lạc với WISE. Và với hai chiếc radio không hoạt động, lựa chọn duy nhất của anh là đi bộ đến ngôi làng gần nhất để gặp đặc vụ ở đó và đích thân báo cáo.

Thật không may, Anya lại có kế hoạch khác. Em bám chặt vào chân anh, không chịu buông ra trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Anh đã đặt em ngồi trên đùi để chuẩn bị bữa tối và phải hứa hàng chục lần rằng anh sẽ không bỏ chạy chỉ để có thể sử dụng phòng tắm.

Việc này thật mệt mỏi, nhưng anh không thể giận được. Em vừa chứng kiến ​​anh rơi xuống vực, việc em bị tổn thương một chút là chuyện bình thường. Ngay cả khi anh là một điệp viên chuyên nghiệp, người đã trải qua những tình huống nguy hiểm hơn nhiều, không thể phủ nhận rằng anh có thể đã chết ở đó.

Vì thế anh quyết định ở lại lều cùng gia đình. Anh sẽ bị Handler phạt nặng, nhưng anh luôn có thể cố gắng tranh luận rằng điều này là vì lợi ích của nhiệm vụ.

---

Khi màn đêm buông xuống, Loid đã thu thập đủ củi để đốt lửa trại suốt đêm. Vì đã hơn 48 giờ kể từ lần cuối anh liên lạc với tổ chức nên anh đoán rằng tối nay họ sẽ cử một đội đến đón.

Tất nhiên là Yor và Anya đã thức cùng anh. Anya rõ ràng vẫn sợ anh sẽ chạy đi đâu đó và đặt mình vào nguy hiểm lần nữa, và Yor cảm thấy tồi tệ khi tối nay anh sẽ không ngủ được và muốn làm tương tự để anh cảm thấy dễ chịu hơn. Anh không thực sự hiểu được logic của cô, nhưng anh đánh giá cao suy nghĩ đó.

Để giải trí, anh lại lấy cây đàn guitar ra và bắt đầu chơi thêm một số bài hát để cả gia đình vui vẻ. Sau một vài yêu cầu từ Anya, anh cố tình chỉ chơi những bài hát êm dịu hơn để khiến cô bé buồn ngủ.

Và nó rất hiệu quả, trong vòng một giờ, cô bé khó mở nổi mắt và liên tục gật gù. Nếu em không bám chặt lấy cánh tay anh như thể mạng sống phụ thuộc vào điều đó, Loid sẽ lo rằng em sẽ ngã khỏi ghế.

"Được rồi, đến giờ đi ngủ rồi Anya." Anh nói, nhẹ nhàng lay em.

"Không..." Em lẩm bẩm phản đối, sau đó là một tiếng ngáp dài. "Con cần bảo vệ pa khỏi nguy hiểm..."

Cả hai vị phụ huynh đều bật cười khúc khích khi nghe vậy. Loid đánh giá cao việc em quan tâm đến anh nhiều thế nào, nhưng anh thà không có em ở đó khi tổ chức đến trong vài giờ nữa.

"Anya đừng lo, mẹ sẽ ở lại với anh Loid và đảm bảo sẽ không gặp nguy hiểm nữa." Yor nói.

"Được rồi..." Cô bé chấp nhận, đứng dậy khỏi chiếc ghế cắm trại nhỏ. Sau đó em quay lại đối mặt với mẹ mình, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt mẹ.

"Đặc vụ ma, nhiệm vụ của ma là đảm bảo pa không rời khỏi ghế. Đây là một nhiệm vụ rất quan trọng."

"Con có thể tin tưởng vào mẹ, đặc vụ Anya." Yor trả lời.

Anya quay về lều, theo sát là Bond.

Sau khi em rời đi, Yor kéo ghế lại gần chồng cô và đan tay cô vào tay anh. Sau đó cô dựa vào người anh, tựa đầu vào vai anh.

"Yor, anh sẽ không đi đâu cả. Anh đang đợi tổ chức của mình, nhớ chứ?" Loid phản đối nhưng không tìm cách nào khác để thoát khỏi sự kìm kẹp của cô.

"Một người vợ không thể ôm chồng khi cô ấy muốn sao?" Yor đáp lại bằng một cái bĩu môi giả tạo.

"Anh đoán là cô ấy có thể." Anh thở dài với nụ cười thích thú.

---

Hiện tại đã là vài giờ sau, Yor đã ngủ say, vẫn còn bám chặt vào cánh tay anh. Loid không nỡ đánh thức cô dậy để thêm củi vào lửa, nên anh ngồi yên trên ghế, chơi những nốt nhạc ngẫu nhiên trên cây đàn guitar. Anh không bận tâm nếu lửa tắt, đêm không lạnh đến thế và anh không thực sự cần nguồn sáng.

Đột nhiên, anh cảm thấy có ai ở phía sau. Anh quay đầu vừa đủ để có thể liếc nhìn.

Anh có thể nhìn thấy một nhóm nhỏ, khoảng năm người, tất cả đều mặc trang phục giống như đồng phục của lực lượng kiểm lâm. Dẫn đầu nhóm là người phụ nữ với mái tóc màu vàng dâu quen thuộc và một cặp kính tròn to. Nhóm 'kiểm lâm' tiến tới chào đón cặp đôi.

"Chào buổi tối hai người. Mọi chuyện ổn chứ?" Người phụ nữ hỏi.

Ngay cả trong ánh sáng lờ mờ của ngọn lửa sắp tàn, Loid vẫn có thể đọc rõ ràng thông điệp ẩn giấu mà Handler cho anh.

'Tình hình thế nào rồi Twillight?'

"Chúng tôi vẫn ổn, không có gì để báo cả." Anh trả lời. Nhưng đằng sau những lời này, anh cũng gửi một thông điệp ẩn.

'Đài của tôi bị hỏng. Tôi muốn được đưa về Berlint.'

"Vậy thì tốt. Cậu có tình cờ cần tìm một chuyến xe quay về Berlint không? Chúng tôi định đi ra đó."
'Rất tốt. Chúng tôi có một chiếc xe tải đậu gần đó, tìm cách đưa gia đình cậu đến và chúng tôi sẽ lo phần còn lại.'

"Thật tốt quá, cảm ơn cô."

Khi bốn người đàn ông đi cùng Handler đi thu dọn đồ đạc, Loid nhẹ nhàng huých Yor để đánh thức cô. Cô phát ra một tiếng rên nhỏ khi duỗi lưng. Dù rất thích nằm cạnh chồng nhưng cô không quen với việc ngồi ngủ và hiện tại lưng đang rất đau.

"Này, bây giờ chúng ta phải về nhà rồi. Hy vọng em không quá buồn." Anh nhẹ nhàng nói.

"Ồ, vậy được rồi. Thật vui trong mấy ngày qua." Cô nói với nụ cười khẽ.

Yor nhìn quanh và thấy các nhân viên kiểm lâm giả đang thu dọn đồ đạc. Một trong số họ thấy cô đang quan sát và dừng việc đang làm để nhờ cô giúp đỡ.

"Chào buổi tối. Cô có phiền giúp chúng tôi bằng cách bế chú chó và con gái cô lên xe tải của chúng tôi không?"

"Chắc chắn rồi."

Yor đứng dậy, cuối cùng cũng buông Loid ra. Anh nhìn cô khi cô bước vào lều và nhanh chóng bước ra với Anya đang ngủ trên ngực cô. Sau đó, cô đi theo các đặc vụ đến xe của họ, với Bond chạy ngay sau.

Khi cả hai đã ở một mình, Handler quay lại nhìn Twillight với ánh mắt nghiêm túc.

"Vậy, phiền cho tôi biết tại sao lệnh vô tuyến bị hỏng vẫn kích hoạt nhóm tìm kiếm khẩn cấp? Cậu biết đấy, chúng ta đã có kế hoạch dự phòng trong trường hợp điều tương tự xảy ra."

"Tôi không thể bỏ họ lâu như vậy, điều đó có thể gây nguy hiểm cho nhiệm vụ." Twillight trả lời.

Nhưng câu trả lời này không làm Handler hài lòng chút nào. Cô trừng mắt nhìn anh, hỏi lý do thực sự tại sao anh lại quyết định làm trái quy định. Và dù Twillight muốn phản kháng đến đâu, anh cũng biết tốt hơn là không nên chọc giận vị cấp trên này.

"Tôi không muốn làm Anya buồn khi bỏ họ giữa kỳ nghỉ của gia đình chúng tôi." Anh lẩm bẩm ngượng ngùng.

Handler thở dài bực bội, nhéo sống mũi cô.

"Twillight, tôi thề rằng một ngày nào đó cậu sẽ thức dậy và quên mất lý do ban đầu cậu tạo ra gia đình này."

"Thực sự thì tôi nghĩ điều đó đã xảy ra rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro