[SeoRi/YulHyun] Mama Mia - Chapter 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yuri's P.O.V

Chuyến đi lần này quả thật thành công vì đã khiến tôi tạm thời quên Seohyun, nhưng ngay lúc này đây khi vừa bước chân khỏi máy bay và hít ngụm không khí đầu tiên của Seoul thì hình ảnh của Seohyun lại ùa về.

Trong suốt hai tuần qua, tôi đã sống với cái điện thoại bị tắt máy và nó ở trong thành phố còn chủ ở trong rừng. Nhưng đến lúc này khi tôi mở máy trở lại thì cái tôi mong chờ nhất lại không xuất hiện, mà chỉ có những thông báo từ instagram của người đó.

Đã qua sinh nhật của Yoona mất rồi, tất cả các thành viên đều chúc mừng sinh nhật em ấy, Seohyun?

"Được ở bên cạnh là may mắn"? "Em yêu Yoong"?

Tsk, em quả thật có trái tim to lớn rộng mở với mọi người đấy Joo Hyunie.

Em đem YoonHyun ra để chọc giận tôi sao? Quả thật YoonHyun trong mắt tôi là một thứ gì đó rất buồn cười, khi người mình yêu và bạn thân của mình bị ghép đôi với nhau và bản thân mình không thể làm gì để giành người yêu về.

Từ bao giờ tôi lại gọi em là người yêu nhỉ? Chỉ là người tôi yêu mà thôi.

Đến cả việc em có tình cảm với tôi hay không tôi cũng phải đặt một dấu hỏi thật lớn. Nếu không, vì sao em phải đặt cược lớn như thế cho cái kế hoạch kia? Nếu như có, vì sao em lại trở nên dễ gần gũi với những người khác như thế này? Chỉ sau một đêm đó thôi sao?

"Mẹ?" Tôi bắt điện thoại. Quả thật mẹ tôi canh thời gian rất chuẩn.

"Yul, về tới là tốt rồi, cục cưng da đen của mẹ đã đen đến mức nào rồi? Có cực lắm không con?" Nghe thấy giọng mẹ chợt tôi cảm thấy mọi thứ đều trở nên vô cùng dễ dàng, kể cả cảm xúc sôi trào vừa rồi cũng chợt lắng xuống.

"Con nghĩ là mẹ sẽ không nhận ra con đâu. Đi mệt lắm, nhưng rất vui, con học được rất nhiều thứ." Tôi bật cười, vẫy tay chào những người bạn cùng đoàn rồi đi về phía manager oppa đang đợi. "Sao mẹ canh được thời gian con về hay thế? Con vừa bật điện thoại là mẹ gọi đến ngay."

"Ừm, Yuri, có chuyện này mẹ muốn hỏi." Mẹ tôi ngập ngừng. Kỳ lạ thật, tôi chưa bao giờ thấy mẹ lại nói chuyện úp mở như thế.

"Vâng?" Đưa hành lý cho manager oppa, tôi leo ngay lên xe và ngửa lưng ghế hết mức để thư giãn cơ thể đang mệt mỏi liên tục sau hai tuần .

"Con và Joo Hyun có chuyện gì sao?" Cảm giác thư thả vừa rồi không biết bay biến đi đâu mất khi mẹ hỏi đến câu này. "Thật ra con không cần giấu mẹ, mẹ sinh con ra, nhìn một cái đã biết con như thế nào rồi."

Lúc này mọi thứ trong tôi chợt lộn tùng phèo cả lên. Mẹ tôi đã biết những gì? Mẹ đang hỏi gì? Chuyện gì xảy ra với Joo Hyunie sao?

Hơn hết, mẹ tôi chấp nhận tất cả được sao?

"Có chuyện gì sao mẹ?" Xoa thái dương, tôi cố giữ bình tĩnh, chút ham muốn nghỉ ngơi cũng không còn nữa.

"Mấy hôm nay đêm nào Yoona cũng ngủ lại ở nhà con bé, từ sau ngày con đi. Con bé cũng tránh mặt mẹ, dù là ở bãi xe cũng giả vờ nghe điện thoại để tránh... Ánh mắt của nó rất kì lạ." Thở dài, chuyện to rồi đây. Im Yoona, Seo Joo Hyun, không lẽ tôi để YoonHyun trở thành thật ở trước mặt mình sao?

"Yuri, con đối với Joo Hyun thế nào, mẹ biết rất rõ. Mẹ có thể nhìn thấy con bé dành rất nhiều tình cảm cho con. Nếu không có chuyện gì lớn, đừng làm tổn thương con bé, đừng để người khác cướp nó đi, con sẽ hối hận đấy Yul." Lúc nào mẹ cũng biết cách ngắn gọn nhất để ép tôi phải hành động. Đôi khi tôi cảm thấy chuyện làm con của mẹ có bi kịch nhiều gần bằng hài kịch và sự may mắn của mình.

"Con biết phải làm gì. Con sẽ về nhà sau khi gặp Joo Hyun." Không biết từ lúc nào tôi lại chuẩn bị xong sự quyết tâm này.

Tôi thật sự nhớ em.

"Em muốn đến nhà của Seohyun, hành lí anh mang về nhà giúp em." Nhắm chặt mắt, tôi để bản thân trôi theo dòng suy nghĩ của mình mà bỏ ngoài tai câu hỏi của manager oppa.

.

.

.

Tiếng chuông cửa vang lên đinh tai, đánh thức Seohyun khỏi cơn thất thần. Cô liếc mắt nhìn màn hình TV, chương trình âm nhạc sắp đến phần của Tiffany, rồi lại nhìn đồng hồ.

Ai lại đến vào giờ này chứ?

Không hiểu vì sao cô lại quên mất hôm nay là ngày Yuri quay về, lại còn quên cả giờ chuyến bay của Yuri, dù rằng cô chính là người mong chờ chuyến bay này nhất, mong chờ Kwon Yuri nhất.

Có lẽ cô đã nghĩ rằng Yuri sẽ gặp những người khác trước khi đến tìm cô. Có lẽ hai tuần thiếu vắng Yuri đã tập cho cô thói quen chờ đợi mà không trông mong gì.

Vô thức mở cánh cửa, khi Seohyun chưa kịp nhận ra ai ở phía bên kia của cánh cửa, thì một cánh tay đã đẩy cô vào trong nhà, theo sau đó là một vòng tay ôm chầm lấy cô.

"Yuri?" Mùi hương này không thể nhầm được, vòng tay này cũng không thể là của ai khác được.

"Em thật sự dùng YoonHyun để ép buộc tôi sao Hyunie? Joo Hyunie?" Cô nghe thấy tiếng Yuri thì thầm vào tai mình. Chợt khoé miệng Seohyun nhoẻn cười, cảm giác thành tựu tràn đầy lòng cô. "Tôi phát điên vì em mất."

"Em mới là người phát điên..." Seohyun chưa nói dứt câu, nụ hôn gấp gáp của Yuri đã ngắt ngang lời cô. Đẩy Seohyun tựa vào bức tường gần nhất, đôi cánh tay rám nắng của Yuri không thương tiếc mà luồn xuống dưới lớp áo của cô gái trẻ hơn. Nụ hôn gần như thiêu cháy Seohyun trong sự gấp gáp và nồng nàn, ôm chặt lấy cổ của Yuri, cô nhận ra bản thân đang bám chặt vào người kia như một con Koala vậy.

"Em rất nhớ Yuri..." Gục mặt lên vai cô gái đang nhấc bổng mình đi thẳng vào phòng ngủ, Seohyun không thể giấu được những cảm xúc chực chờ trong lòng bấy lâu nay. Hôn lên gò má Yuri, cô chợt bật cười khi chóp mũi của cô gái kia lại vùi vào cổ cô và thưởng thức mùi hương ở đó.

"Tôi" - Yuri chợt lột phăng đi cái áo thun trên người cô, "rất" - Seohyun nhận ra rằng mình đang nằm trên chiếc giường rộng rãi và êm ái của chính mình, "nhớ" - điều tiếp theo sau đó chính là thân trên hoàn hảo của Yuri hiện lên trước mặt cô, "em." để rồi môi Yuri lại tiếp tục quay trở về với môi cô. Seohyun nhận ra rằng mình đang mỉm cười dù rằng môi cô đang bị Yuri tấn công một cách mãnh liệt. Khẽ hé miệng để nụ hôn tiến sâu hơn, Seohyun chợt phát ra tiếng rên khi cảm nhận được cơ thể của Yuri đang ma sát với cơ thể của mình. Thân nhiệt của Yuri có thể so với một người đang sốt cao. Bờ môi khô ráp và bỏng rát chậm rãi di chuyển xuống cổ Seohyun, vui vẻ gặm nhấm để lại những dấu hôn đỏ thắm.

"Yuri?" Bỗng dưng Yuri dừng lại, bàn tay đặt trên ngực cô cũng không còn cử động, hơi thở đều đều phả lên cổ Seohyun khiến cô không biết phải khóc hay là cười. Kwon Yuri sau một chuyến bay dài, đi đến đập cửa nhà cô, cưỡng hôn rồi đem cô lên giường, cởi quần áo, sau đó là lăn ra ngủ như chết ở ngay trên người cô.

Khẽ nghiêng người, cô muốn để Yuri có thể ngủ một cách thoải mái, nhưng cánh tay của người đang nằm bên trên cô dường như không mấy hài lòng. Ngay khi Seohyun vừa muốn rời khỏi giường thì đôi cánh tay rám nắng với những vết trầy ngang dọc ôm chặt lấy eo cô và kéo Seohyun quay trở lại giường, nằm gọn trong vòng tay của Kwon Yuri vẫn đang nhắm nghiền mắt.

"Em nghĩ em có thể đi đâu?" Seohyun thở dài, tấm lưng trần của cô đang cảm nhận rất rõ nét thân trước của Yuri, từ bộ ngực đầy đặn đến cơ bụng săn chắc mà cô chắc chắn rằng biết bao nhiêu con người thèm khát được chạm vào. Vừa muốn đáp lời Yuri, thì một chân của cô gái kia đã vô tư chèn vào giữa hai đùi cô, khiến cho Seohyun phải bật lên tiếng rên đầy khao khát khi cảm thấy thân nhiệt của Yuri chạm vào phần cơ thể riêng tư của mình.

"Ở yên đó." Hơi thở của Yuri phả lên vai cô một cách nguy hiểm. Cánh tay Yuri vòng quanh eo cô chợt di chuyển đê rồi bàn tay của Yuri nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng phẳng lì của Seohyun cho đến khi chìm vào trong giấc ngủ với tấm chăn được kéo một cách cẩu thả che lại hai cơ thể trần trụi của họ.

Nhìn xuống cánh tay trên bụng mình, Seohyun thầm so sánh màu da của hai người, rồi cô chợt thở dài khi nhận ra làn da của Yuri đã bị cháy nắng đến nghiêm trọng. Móng tay cũng không được chăm sóc. Dọc theo cánh tay đầy những vết trầy do va quẹt còn có một vết rạch vừa lên mài. Chạm nhẹ vào những dấu vết từ chuyến đi rừng vừa rồi của Yuri, Seohyun chợt cảm thấy đau lòng, Kwon Yuri đang ngủ say như chết, thì phải biết thời gian qua đã mệt mỏi đến thế nào.

Cô đan ngón tay của cả hai với nhau rồi ôm chặt cả cánh tay rám nắng đó vào lồng ngực. Yên lặng làm gối ôm da người cho Yuri, Seohyun nhận ra bản thân đang mỉm cười rất thoả mãn. Cuối cùng cô cũng nhận được điều mình muốn, Kwon Yuri thật sự chiếm lấy cô, sở hữu cô.

.

.

.

Khi Kwon Yuri tỉnh dậy thì đã là buổi tối. Mùi hương ngọt ngào từ mái tóc màu đen tuyền trước mặt cùng làn da trắn nõn của bờ vai gầy, và cảm giác ấm áp từ chiếc giường lạ khiến Yuri chợt nhận ra mình đang ở trong tình thế gì. Muốn cử động nhưng chân cô đang bị hai chân của người trước mặt kẹp chặt, cánh tay cũng bị Seohyun ôm cứng trong lồng ngực ấm áp. Yuri chợt mỉm cười trước sự tự nhiên của cả hai, cảm giác những ngón tay của Seohyun vừa khít vào kẽ tay mình khiến Yuri không kìm được mà cảm thấy ấm áp trong lòng.

Cúi đầu hôn lên bờ vai trắng nõn của cô gái trước mặt, cô cắn nhẹ chỉ đủ khiến người đang say ngủ tỉnh giấc mà không làm đau Seohyun.

"Joo Hyun." Cảm nhận người trong vòng tay mình khẽ cử động, Yuri lên tiếng gọi. Những ngón tay đang được Seohyun ôm chặt chợt cử động, vẽ những nét ngoằn ngoèo trên bộ ngực căng đầy của cô gái vẫn đang chìm trong giấc ngủ.

"Yuri đừng phá mà." Nghe thấy giọng ngái ngủ của Seohyun, Yuri chợt bật cười thành tiếng. Nhưng sau đó cánh tay của cô càng bị Seohyun siết chặt hơn, ôm sát hơn vào người.

"Joo Hyun..." Cảm thấy chuyện hiện tại quá buồn chán, Yuri chợt cử động chân đang ở giữa người Seohyun, cố ý chạm vào phần nhạy cảm nhất cơ thể cô gái kia, để rồi Seohyun đang say ngủ kia phải giật bắn người quay sang đối diện cô với đôi mắt ngái ngủ đầy ấm ức. "Sao thế?" Hôn nhẹ lên bờ môi hé mở, Yuri liền bị Seohyun đánh cho một cái đau điếng vào vai.

"Yuri là đồ vô lương tâm!" Đánh liên tục đến năm sáu cái lên vai cô gái đang đè trên người mình, Seohyun gần như muốn bật khóc, "tránh mặt em, bỏ rơi em, đến lúc quay về thì kích thích em đến phát điên rồi lại lăn ra ngủ. Yuri có còn là con người không?" Đưa tay dụi đôi mắt đã ngấn nước của mình, Seohyun muốn quay người tránh khỏi Yuri, nhưng cô gái kia lại nhanh tay hơn đè sát cô xuống giường.

"Vậy em muốn sao? Ngay bây giờ à?" Khoảng cách giữa hai gương mặt họ đang gần đến mức nguy hiểm, Seohyun chợt nhận ra mình đang thở gấp như thể vừa chạy marathon xong. Còn Yuri vẫn đang mỉm cười tự đắc trước mặt cô.

"Không! Yuri hôi như cú ấy, đi tắm đi." Đẩy Yuri ra khỏi người mình, Seohyun muốn thoát thân, nhưng cô vẫn luôn là người thất bại trong những trò hành động nhanh tay lẹ mắt này. Kwon Yuri luôn là người nhanh hơn. Người duy nhất Yuri chịu thua chính là Hyo Yeon, nhưng trong trò chơi hai người này thì Hyo Yeon hoàn toàn không có chỗ, nên Seohyun lại trở thành người bị hại.

"Cùng đi tắm chứ." Nhấc bổng Seohyun trong vòng tay mình, Yuri đi thẳng vào phòng tắm mặc cho cô gái kia đang quẫy đạp ra sức phản kháng, "Đừng cố phản kháng, tôi không tin vào trò chống cự của em nữa đâu, hôm trước chẳng phải kế hoạch của em là thế mà em vẫn chống cự rất nhiệt tình sao." Nhướn mày nhìn Seohyun, Yuri cười khẩy. Còn cô gái vốn đang quẫy đạp rất mạnh mẽ lại im lặng cúi gằm mặt với làn da đỏ bừng như quả cà chua chín.

.

.

.

"Yuri đã đen nay lại càng đen, nếu gặp Yoona và Soo Young unnie họ sẽ lại gọi Yuri là nhóc da đen thôi." Ngắm nhìn Kwon Yuri ngấu nghiến món mì ăn liền, Seohyun than thở. Đưa tay chạm lên chóp mũi Yuri, cô véo nhẹ, khiến cho cô gái kia bĩu môi nhìn cô đầy oan ức. Nhưng chợt vẻ làm nũng của Yuri lại chuyển thành vẻ giận dữ.

"Nhắc đến Yoona, còn chuyện vẫn chưa tính sổ với em. Những trò YoonHyun kia của em là sao? Yoona để yên cho em làm vậy à?" Dừng việc ăn uống của mình lại, Yuri thắc mắc nhìn cô. "Hay là em nắm được điểm yếu của Yoona để Yoona nghe lời em? Cả lần trước cũng thế, gọi điện thoại rất đúng lúc."

Seohyun chợt bật cười, cầm đến một cốc nước cho Yuri rồi ngồi xuống bên cạnh cô gái da ngăm. "Yuri đừng hỏi, em đã hứa với Yoona là sẽ không nói với ai khác."

"Được, vậy chúng ta vào trong tắm thêm một lần." Vừa nói, Yuri liền đặt hộp mì xuống bàn và chộp lấy tay Seohyun khiến cho cô sợ hãi mà rụt tay về, liền tránh khỏi tầm tay của Yuri.

"Không, không, không. Em thật sự là không được đâu Yuri, em không chịu được nữa đâu." Gần như nài nỉ Yuri, Seohyun tránh sau cái ghế sofa dài, còn Yuri thì dùng vẻ mặt bất đắc dĩ liền bước theo cô một cách chậm rãi.

"Vậy em có nói hay không?" Yuri khoanh tay, nhướn mày nhìn cô gái đang lo sợ thấp thỏm ở đầu đằng kia của cái sofa. "Hay để tôi nói với mọi người rằng maknae ngây thơ trong sáng vô cùng hiền thục của họ đã gài bẫy tôi thế nào nhé?" Khoé miệng Yuri nhếch lên tạo thành nụ cười vô cùng đểu giả khiến cho người khác không thể chịu được.

"Em thật sự không thể nói mà." Seohyun làm vẻ mặt đau khổ nhìn Yuri đang đắc ý đi từng bước đến bên cạnh mình, cô thật sự muốn chạy, nhưng biết chạy đi đâu?

"Vậy à? Hay là để tôi đoán nhé?" Yuri bước đến bên cạnh Seohyun, vòng tay ôm lấy eo cô, "Đừng sợ hãi như thế, tôi là con người chứ không phải sắt thép, tôi cũng không có sức phục vụ em thêm một lần nữa đâu." Yuri bật cười, hôn nhẹ lên vành tai Seohyun, cô gái trẻ hơn chỉ có thể gật đầu nghe theo, Seohyun còn lạ gì Yuri, thật ra Yuri chỉ mệt vì hai tuần qua không được hưởng chế độ dinh dưỡng bình thường mà thôi.

"Yuri..." Ngay khi cô vừa định nói gì đó thì chuông cửa nhà cô lại reo vang. Ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ trên tường, Seohyun nhận ra Yuri đang nhìn mình rất quái dị.

"Em thường có khách vào giờ trễ thế này sao?" Cô chỉ lắc đầu. Đến vào giờ này thì chỉ có thể là Yoona, nhưng hôm nay Yuri đã về, Yoona đâu cần đến nữa?

Khi cánh cửa bật mở thì Seohyun đành thở dài cho số phận của Yoona, đúng lúc Yuri đang muốn tìm thì Yoona lại tự mò đến đưa vào miệng sói.

"Chào Yoong, lâu rồi không gặp, đến tìm bạn gái sao?" Yuri xuất hiện ở sau lưng Seohyun, và nở nụ cười tươi rói với hàm răng sáng bóng mà Seohyun chắc chắn là Yoona vừa rùng mình một cái thật mạnh, sự hãi hùng của Yoona thể hiện rõ đến mức cánh tay cô gái kia nổi hết gai ốc lên.

"Bạn..bạn gái?" Yoona lắp bắp, vẫn không dám bước vào trong nhà. Đột nhiên cánh tay của Yuri vòng qua người Seohyun, kéo Yoona vào trong, kéo cả Seohyun vào. Sự sợ hãi và bất ngờ của Yoona khiến Seohyun chỉ muốn bật cười.

"Là YoonYul hay là YoonHyun đây?" Đẩy Yoona ngồi xuống ghế bành, Yuri liền ngồi xuống bàn ngay trước mặt cô gái đáng thương kia, tiếp tục với hộp mì ăn liền và cười một cách thích thú với Yoona.

"Yuri, chị biết em thích phụ nữ sao?" Chợt Seohyun lấy tay đỡ trán mình, Yoona quả thật quá dễ bị lừa. Khoé miệng đang nhồm nhoàm của Yuri cũng cong lên, liếc nhìn Seohyun đầy ẩn ý. "Nhưng mà cái gì YoonYul, YoonHyun chứ, hai người rõ ràng là yêu nhau, sao lại còn mang em ra đùa." Bĩu môi nhìn dáng vẻ chết đói của Yuri, Yoona liếc mắt chợt trông thấy dáng vẻ bất lực của Seohyun ở đằng sau Yuri. Cô mới nhận ra mình đã nói hớ cái gì rồi.

"Thì ra là em thích phụ nữ." Yuri gật gù, ra vẻ thoả mãn với món mì ăn liền được làm bởi Seohyun. "Vậy em thích Seohyun hay tôi?" Nụ cười trên môi Yuri chợt trở nên kỳ quặc. "Đừng lo, không ảnh hưởng gì đến tình cảm của tôi và Joo Hyun đâu." Nhấm nháp ly nước lọc như thể nó là thứ rượu vang thơm ngon, Yuri cười thật tươi với Yoona đang run sợ. "Nói đi nào Yoona, YoonYul hay YoonHyun real hơn nào?"

Vùi mặt vào hai lòng bàn tay, Yoona gần như muốn khóc vì bị bắt nạt, tại sao cô lại quên là hôm nay không nên đến nhà Seohyun chứ.

"Không có, không có mà! YulHyun real, được chưa." Lắc đầu quầy quậy, Yoona mếu máo như một đứa trẻ. Seohyun trông thấy chỉ muốn đi đến an ủi, nhưng lại không dám phá hỏng chuyện của Yuri.

"Chuyện đó ba người chúng ta đều biết nên tôi đâu có hỏi, nhưng mà em giúp cho Hyunie phá tôi, vậy bây giờ em phải đền tội. Người em thích là ai?" Yuri cười khẩy, liếc nhìn khiến cho Seohyun rùng mình một cái thật mạnh.

"Unnieeeeee~" Yoona gào lên lắc đầu như một đứa bé bị giật mất món ăn yêu thích. "Là mẹ của chị bảo em phải giúp cho hai người đến bên nhau đấy!!"

Lần này đến lượt Yuri và Seohyun giật bắn người nhìn nhau sợ hãi. "Tha cho em đi unnie, em không muốn thú nhận điều đó một lần nữa đâu. Chị đi mà hỏi Hyunie của chị đi." Giấu mặt vào lòng bàn tay, Yoona hất đầu về phía Seohyun.

"Không cần hỏi nữa. Tôi biết ai rồi." Yuri bật cười như điên dại. Đứng lên khỏi chỗ ngồi trên bàn, cô cười đến nghiêng ngả, vỗ vai Yoona an ủi, nhưng không biết là an ủi hay trêu chọc.

Cả Yoona và Seohyun đều trố mắt nhìn Kwon Yuri đang lên cơn rất bất thường. Rõ ràng hai người bọn họ đều chưa nói gì về chuyện người đó, tại sao Yuri lại biết? Nhìn Seohyun đầy nghi hoặc, Yoona để lộ vẻ thất vọng. Nhưng Seohyun lại ra hiệu rằng không phải là cô nói.

Đột nhiên Yuri lại gọi điện thoại cho một người khiến cho cả Yoona và Seohyun đang bận trao đổi ánh mắt cho nhau phải trợn mắt lên sợ hãi.

"Choi Soo Young, tớ về rồi đây." Yuri cười quái ác nhìn hai người đang run rẩy, "Làm một cái party mừng tớ trở với làn da đen hơn trước được không? Bây giờ tớ đã giành danh hiệu dark chocolate với cậu rồi." Yuri bật cười hào hứng. "Ừ, tớ đã gọi Yoona rồi, chắc chắn em ấy sẽ đến được, đừng lo. Mấy nhóc kia càng không cần lo, cuối tuần chỉ cần tránh giờ Fany đi ghi hình là được. Sẵn tiện tớ và Yoona đang ở nhà Joo Hyun, cậu có thể sang đón Yoona về không?" Chợt trong mắt Yoona, nụ cười của Yuri rộng lên đến mang tai và trông ác ôn vô cùng.

"Được rồi, vậy sang đây đi nhé."

Yoona thiếu điều muốn khóc thét lên và sà vào lòng Seohyun cầu xin sự che chở. Nhưng Seohyun càng trông có vẻ đáng thương hơn cả cô.

"Sợ hãi gì chứ. Chỉ mới thử người đầu tiên mà đã trúng rồi." Yuri thở dài lắc đầu. "Quả thật là mình có tài làm thám tử."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro