[SeoRi/YulHyun] Mama Mia - Chapter 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Seohyun tỉnh dậy vào buổi sáng bởi một người đang làm phiền giấc ngủ của cô, bờ môi ấm áp đang đùa giỡn với làn da trên cổ mình, bàn tay của người bên cạnh nhẹ nhàng vuốt ve trên người cô. Khẽ bật cười, "Đừng phá mà Yuri.", cô lên tiếng. Đưa tay giữ lại bàn tay đang chọc phá mình, Seohyun chợt giật bắn người, mở to mắt nhìn sang chỗ trống bên cạnh. Cảm giác ấm áp an toàn vừa rồi trong giấc mơ cũng bị thay thế bởi sự lạnh lẽo khác hẳn đêm qua.

"Yuri?" Cô gọi, hi vọng có được sự đáp lời nhưng xung quanh chỉ là căn phòng trống trải, quần áo của Yuri đêm qua cũng không còn. Trên làn da trắng nõn của cô ngoài những dấu hôn nổi bật thì chẳng còn điểm nào để khiến cô chắc rằng chuyện đêm qua không phải một giấc mơ. Khoác áo choàng tắm bên cạnh lên người, Seohyun nhìn vào cổ tay mình, nơi mà đêm Qua Yuri đã dùng cái áo choàng tắm để trói lại, vẫn còn những vết hằn đỏ bầm. Seohyun thở dài, chắc chắn hôm nay cô phải mặc quần áo che kín cả người rồi.

Cầm lấy chiếc điện thoại bên đầu giường, Seohyun hi vọng nhìn thấy tin nhắn hay bất cứ thông tin nào đó từ Yuri. Cô muốn biết cô gái kia đã đi đâu.

Nhưng ngoài thông báo Yuri update Instagram bằng những hình ảnh cô gái kia đi photoshoot cho barrel cùng với Vivian thì không có bất cứ tin nhắn cá nhân nào dành cho cô. Sự thất vọng trong lòng Seohyun bỗng dưng chuyển thành cơn giận dữ. Sau những gì đã xảy ra giữa họ đêm qua, Yuri không những không để lại bất cứ lời nào cho cô mà lại còn đi cùng với Vivian.

"Yuri muốn gì đây? Phủ nhận tất cả sao?" Seohyun gọi cho Yuri, nhưng những gì đáp lại cô chỉ là thông báo cuộc gọi đã được chuyển vào hộp thư thoại. Bao nhiêu cuộc gọi cũng như thế, cho đến cuộc gọi thứ sáu thì cuối cùng cô cũng nhận được động thái từ Yuri: cô gái kia từ chối nhận cuộc gọi từ cô. Ba cuộc gọi sau đó cũng thế. Sau khi đã để lại tin nhắn cho Yuri, Seohyun tạm nén cơn giận để chuẩn bị cho lịch làm việc của ngày hôm nay. Buổi sáng được nghỉ ngơi của cô đã bị sự mệt mỏi của hoạt động đêm qua chiếm mất rồi, buổi chiều cô còn phải học cưỡi ngựa để chuẩn bị cho drama cổ trang sắp tới nữa.

Ngắm nhìn bản thân mình trong gương, Seohyun khẽ chạm lên những dấu đỏ trên vai. Cô nở một nụ cười đắc ý. Thế nhưng nụ cười đó lại chợt vụt tắt và chuyển thành một nụ cười đắng nghét kèm theo sự giận dữ. "Kwon Yuri, thật sự chuyện này là sao? Bao nhiêu năm qua em biết rõ Yuri không phải người sẽ bỏ trốn khỏi trách nhiệm. Như vậy là sao? Tại sao lại tránh mặt em?"

.

.

.

Seohyun's P.O.V

Nhìn tên người gọi trên màn hình điện thoại, tôi không khỏi cảm thấy thất vọng. Đúng là tôi đang chờ điện thoại, tin nhắn hay bất cứ thông tin gì đó từ một người, nhưng không phải là...

"Yoona unnie?"

"Hyun, mọi chuyện thế nào rồi, không thấy em gọi nên chị hơi lo." Giọng Yoona có vẻ rất bồn chồn. Yoona luôn như thế, rất dễ sợ hãi.

"Có chút ngoài ý muốn." Tôi đáp, hoàn toàn không muốn nhắc đến việc đó. Nhưng tôi thật sự cần một người lắng nghe mình. Yoona là người duy nhất biết bí mật này, nên không còn một sự lựa chọn nào khác. "Yuri đi từ sáng sớm rồi."

"Có lịch trình sao?" Không hiểu vì sao Yoona có vẻ còn lo lắng hơn cả người vừa bị bỏ rơi sau một đêm ân ái là tôi. "Chị thấy Yuri post ảnh đi chụp ảnh với Vivian."

"Yuri từ chối cuộc gọi của em, cũng không thèm trả lời tin nhắn." Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi điều hoà hơi thở, không để sự lo lắng và giận dữ của mình thể hiện qua giọng nói. Nhưng tôi không ngăn được lòng mình nhói lên.

"Hyun, chắc là Yuri muốn tập trung cho công việc thôi mà. Đêm qua thế nào?" Lần này trong giọng Yoona lại tràn đầy hứng thú. Tôi không muốn đem chuyện riêng tư này của mình nói ra.

"Đúng như kế hoạch, trừ chuyện ngoài ý muốn sáng nay." Cắn môi, bỗng dưng sự lo lắng trong lòng tôi dâng cao. Nếu như Yuri biết được kế hoạch của tôi thì sao?

"Với sự hiểu biết của hai chúng ta về Yuri chắc chắn sẽ không có chuyện bỏ đi không một lời, lại còn cố ý tránh né. Nhưng nếu lỡ Yuri thật sự làm như vậy, chị không muốn em và Yuri lại trở thành câu chuyện buồn kia..." Lần này lòng tôi thật sự bị Yoona ném một tảng đá nặng nề đè vào. Đây chính là điều tôi lo sợ nhất. Kwon Yuri luôn là một người rất ấm áp, nhưng khi nói đến sự lãnh đạm của Yuri thì lại là một vấn đề khác. Tôi luôn sợ hãi thái độ dửng dưng của Yuri.

Vừa yêu vừa sợ. Tôi gần như đã đem tất cả mọi thứ đặt cược vào kế hoạch này. Từ việc thân thiêt với một người con trai mà tôi hoàn toàn không thích, đến việc trở nên bất cẩn và gần gũi quá mức với nam giới. Tôi kéo cả Yoona vào câu chuyện này, bởi vì tôi biết rằng trong lòng Yuri luôn nghĩ rằng Yoona rất quan trọng đối với tôi, rằng Yuri luôn xếp sau Yoona.

Đó chính là vảy ngược của Yuri, sự tự ti và lòng chiếm hữu.

Yoona đã nói cho tôi biết điểm yếu của Yuri. Yuri không thể cưỡng lại tôi, không thể cưỡng lại sự thuần khiết và trong sáng mà tôi luôn thể hiện ra bên ngoài. Thầm nhận ra ánh mắt tăm tối của Yuri nhìn mình mỗi khi tôi sử dụng 'nụ cười thiên thần' kia, tôi luôn lạm dụng nó những lúc ở cùng Yuri.

"Hyun, hãy thử đi tìm Yuri xem. Chị phải lên máy bay đây. Nếu có chuyện gì nhớ báo cho chị biết." Yoona lên tiếng sau một quãng lặng dài giữa hai chúng tôi.

Nhìn vào số cuộc gọi đến Yuri buổi sáng hôm nay, chợt tôi cảm giác như mình là một người phiền nhiễu, muốn gửi một tin nhắn hỏi về buổi chụp ảnh nhưng dường như tình huống giữa tôi và Yuri không thể bắt đầu bằng tin nhắn như thế được, nếu tôi không muốn xác định rằng đêm qua chẳng xảy ra chuyện gì.

.

.

.

Yuri's P.O.V

Từ chối cuộc gọi thứ bảy của Seohyun, tôi mệt mỏi bật chế độ máy bay của điện thoại và tự thưởng cho chính mình giấc ngủ trốn khỏi thực tại. Sự giận dữ này gần như sắp nuốt trọn tôi mất. Suốt ba ngày qua tôi đã không trả lời bất cứ tin nhắn nào của Seohyun, dù rằng tôi rất muốn gửi đi một câu chúc ngủ ngon hay là đáp lại ba chữ 'Em yêu Yul' trong từng tin nhắn. Tôi nhớ giọng nói êm ái của Seohyun đến sắp phát điên, nhưng lại dặn mình không được mềm lòng.

Cảm giác lí trí dày vò cảm xúc của bản thân quả thật quá khó để cố tỉnh táo khi không làm việc. Chỉ khi chìm vào giấc ngủ li bì thì tôi mới không bị cảm xúc của mình chi phối, mới không bị lí trí ngăn cản.

Sáng ngày mai sẽ là một sự giải thoát cho tôi, chuyến bay dài đến nửa bán cầu còn lại của thế giới, cuộc sống trong rừng rậm với chỉ thiên nhiên và những người bạn đồng hành, không có thiết bị liên lạc với thế giới bên ngoài, không có những tin nhắn cũng như không có những cuộc gọi.

Chợp mắt với cái thở dài, nhưng khi ánh sáng đánh thức tôi dậy, cảm giác rằng chính mình chưa hề trải qua giấc ngủ gần bảy tiếng kia, vẫn như thói quen hàng ngày, tôi mỉm cười với tin nhắn đầu tiên đến điện thoại sau khi tắt chế độ máy bay.

Nhưng tôi chợt nhận ra mình vừa làm một chuyện quá sức ngu xuẩn, vẫn chưa thế chấp nhận được việc mình bị Seohyun gài vào một kế hoạch như thế.

Một tấn câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu suốt ba ngày nay sắp biến Kwon Yuri trở thành con ngốc mất rồi.

Seohyun có ổn sau đêm đó không?

Yoona trả lời rằng Seohyun rất lo lắng.

Seohyun có giận tôi không? Dường như tôi đã bỏ đi như một tên khốn không chịu nhận trách nhiệm vậy.

Yoona đã trả lời, chỉ cần tôi không xem đó là tình một đêm thì Seohyun sẽ không hận tôi.

Tôi đã có đến cả ngàn câu hỏi để hỏi Seohyun. Thế nhưng mỗi khi tôi thắc mắc, Yoona đều là người trả lời. Trong mắt tôi hai chữ YoonHyun rất gai mắt, bạn thân của tôi và cô gái mà tôi yêu bị ghép thành một đôi với nhau và họ chẳng hề chối bỏ.

Yoona yêu Soo Young đến chết đi sống lại, nhưng Soo Young lại tự biến bản thân mình trở thành người xấu khi vẫn cứ chối bỏ cảm xúc của bản thân để ở bên cạnh người bạn trai lâu năm kia. Bí mật này của Yoona chỉ có tôi và Seohyun biết được. Bây giờ Yoona gần như trở thành con rối giữa tôi và Seohyun. Đôi khi tôi cũng đặt câu hỏi rằng Yoona liệu có đang lừa tôi vì Seohyun bảo Yoona làm như thế không?

Nhưng bây giờ Yoona là lựa chọn duy nhất của tôi để biết tình hình của Seohyun, tôi không thể không tin vào Yoona.

Nhìn một lần nữa tên người nhận, tôi nhắm mắt gửi đi.

"Tôi biết em đã làm gì."

Tôi đọc lại một lần nữa tin nhắn của Seohyun,

"Yuri, mọi chuyện đều phải cẩn thận, giữ gìn sức khoẻ. Em biết Yuri luôn thích liều mạng, nhưng có thể vì em mà cẩn thận khi làm bất cứ điều gì được không? Em yêu Yul. Trở về bình an nhé."

Tôi nhận ra mình đang cười như con ngốc não tàn vậy. Yêu người đã tính toán mình tới như thế, đến độ gật đầu đồng ý với một cái tin nhắn.

"Yoona? Sao lại gọi Hyunie vào giờ này?" Tôi ngạc nhiên nhận cuộc gọi từ Yoona, khi vừa nhặt điện thoại của Seohyun lên khỏi cái ghế đệm đêm qua.

"Em chỉ muốn biết Hyun có ổn không, sau đêm qua..." Sau đêm qua? Tôi đã dập máy. Tại sao Yoona lại biết tôi ở đây với Hyunie? Còn không ngạc nhiên vì tôi là người bắt máy.

"Làm sao em biết chị ở đây? Đêm qua xảy ra chuyện gì? Em biết sao?" Gằn giọng, tôi biết rằng Yoona rất sợ hãi tôi và Seohyun, bởi vì bí mật của Yoona chỉ có tôi và Seohyun biết.

"Unnie, hai người đêm qua..." Tôi nghe thấy sự bối rối, tôi ngửi thấy mùi của sự giấu diếm.

"Yoona, em biết rằng chị và Joo Hyun đang giữ cái gì đúng không? Thật ra là có chuyện gì?" Liếc mắt nhìn Seohyun vẫn đang say giấc với cái dáng nằm co rúm kia, tôi thật sự lo rằng mình sẽ nghe thấy điều gì đó ngoài ý muốn. Tôi thật sự không thể đánh mất Seohyun sau đêm qua...

"Thật ra..." Tôi cần đến ba mươi phút để giữ bình tĩnh sau khi nghe Yoona nói về kế hoạch của Joo Hyun thân yêu của tôi. Thiên thần của tôi lại có thể nghĩ ra một kế hoạch như thế?

Tại sao phải làm như thế? Không phải trước sau gì tôi cũng sẽ thuộc về em sao?

Tôi tắt điện thoại, thay quần áo và đi thẳng ra sân bay, chẳng buồn trang điểm, chỉ cố gượng cười trước ống kính và fan. Đó là điều tốt nhất tôi có thể làm. Ít nhất tôi muốn em có sự ăn năn trước khi tôi có thể tiếp nhận được chuyện đã xảy ra.

Tôi sẽ cho em thấy tôi bình thường đến thế nào.

.

.

.

Seohyun's P.O.V

"Tôi biết em đã làm gì."

Rất ngắn gọn, nhưng tôi hiểu rất rõ câu chuyện dài dòng đằng sau đó. Sáng ngày hôm ấy tôi đã ngồi như người chết rồi suốt một buổi ở salon làm tóc và cả những giờ làm việc cònn lại trong ngày.

Gần như không còn nghĩ được điều gì, tôi chỉ đơn giản hỏi Yoona một câu, 'Là chị nói với Yuri sao?' Rồi cuối cùng Yoona cũng thú nhận mình là người đã khiến kế hoạch thất bại ở bước cuối cùng. Và bây giờ tôi đang đứng trước nguy cơ mất Yuri vĩnh viễn. Không hiểu vì sao tôi lại có thể bình tĩnh đến thế này, chỉ ngồi một chỗ và đọc cái tin nhắn ngắn gọn kia hết lần này đến làn khác.

Vì đây là điều duy nhất tôi nhận được từ Yuri trong hơn ba ngày vừa qua...

Tôi nhận ra nụ cười của mình mặn chát với thứ chất lỏng đang chảy dài trên má, mọi thứ trong mắt tôi đều nhoè đi chỉ có dòng chữ kia vẫn rõ ràng.

"Vậy Yuri có biết vì sao em làm như thế không?"

Trông thấy những hình ảnh của Yuri ở sân bay khiến tôi bật cười. Tôi đã bật cười. Kwon Yuri không thể giấu sự mệt mỏi của minh, không thể giấu tâm trạng của chính mình. Chỉ có tạm quên đi mà thôi.

Ít nhất tôi biết được Yuri đã rất phiền lòng vì tôi, liệu đây có phải tín hiệu tốt rằng tôi sẽ không mất Yuri không?

.

.

.

Nhận được cuộc gọi từ Seohyun, Yoona chợt rùng mình rồi thở hắt ra một hơi. Cô run rẩy bắt máy chào người ở đầu dây bên kia.

"Sao thế Hyun?" Nhìn ra xe cộ đang lướt qua bên cửa sổ, Yoona mím môi.

"Yoona unnie, tại sao lại nói với Yuri về chuyện đó?"

"Yuri không ngốc, em chắc phải rõ hơn chị. Buổi sáng hôm đó chị chỉ lo lắng nên đã gọi cho em. Nhưng không ngờ Yuri lại là người bắt máy. Cũng là do chị sơ suất." Xoa thái dương, Yoona không hiểu được Seohyun nữa. Từ lúc tâm trí của Seohyun dành hết cho Yuri, con bé dường như đã trở thành một người mà Yoona không bao giờ hiểu được.

Lúc thế này mà lại bình tĩnh như vậy.

"Được rồi, em muốn thế nào?" Seohyun sẽ không gọi cho cô vào lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà không có yêu cầu gì. Dù sao cũng là do Im Yoona cô đã phá hỏng kế hoạch của Seohyun.

"Em muốn cho Yuri thấy YoonHyun." Seohyun cười khúc khích. Yoona cảm nhận tóc ở sau gáy cô đã dựng hết lên vì cơn ớn lạnh.

"Tuỳ em vậy, nhưng 31 chị mới có thể về Hàn Quốc." Yoona thở dài. Cuộc điện thoại dừng lại khi Seohyun là người tắt máy trước.

Yoona không biết kết quả của mình sẽ như thế nào, nhưng cô đã nhận sự nhờ vả của người đó để đưa Seohyun và Yuri đến bên nhau, bây giờ không thể bỏ cuộc được, và Seohyun cũng sẽ không tha cho cô nếu cô bỏ cuộc. Đôi khi Yoona nhận ra cuộc sống của mình quả thật rất bi kịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro