Sự Tái Sinh Của Ánh Sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hai năm đã trôi qua kể từ khi Seton và Nisi kết hôn, nhưng dù cố gắng, họ vẫn chưa có con. Tiếng xì xào từ các vị thần khác ngày càng lớn, khiến áp lực đè nặng lên cả hai. Những lời thúc giục nối dõi dường như trở thành con dao sắc bén cắt ngang vào sự yên bình trong cuộc sống vợ chồng. Seton, vốn dĩ ít khi để tâm đến những lời đàm tiếu, dần trở nên cáu kỉnh. Còn Nisi, dù cố gắng tỏ ra bình thản, không thể che giấu sự lo lắng mỗi khi nhắc đến chuyện này.

Trong lúc đó, tin tức về Azrael lan truyền khắp các cõi. Người bạn cũ của Seton, một kẻ đầy quyền năng và luôn giấu mình trong những bí ẩn, đang hồi sinh một linh hồn dưới danh nghĩa thần tái sinh. Đôi cánh trắng dã, ánh sáng mờ ảo bao phủ quanh người đó. Tin đồn thì có nhiều, nhưng không ai biết rõ người đó là ai. Seton nghe được những lời bàn tán ấy nhưng hắn bỏ qua, phần vì bận rộn, phần vì tin tưởng rằng những gì Azrael làm không ảnh hưởng gì đến hắn.

Nhưng mọi thứ thay đổi khi Noah bước vào.

"Noah, có chuyện gì vậy?" Seton hỏi, đôi mắt hắn nghi ngờ khi thấy sự căng thẳng trên gương mặt của người hầu trung thành.

Noah ngập ngừng, cố giữ bình tĩnh trước khi nói, "Thưa ngài... Tôi có tin từ một số nguồn đáng tin cậy. Liên quan đến Azrael."

"Chuyện gì?" Giọng Seton trở nên trầm hơn, đôi mắt hắn nheo lại.

"Azrael đã hồi sinh một người..." Noah dừng lại, như đang cân nhắc từng lời nói. "Nhưng không ai biết đó là ai. Người này mang một nguồn sức mạnh lạ lùng và đáng ngờ."

Sự lo lắng từ lâu đã ẩn giấu trong lòng Seton giờ đây trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Quá khứ hắn đã chôn vùi liệu có liên quan? "Người đó là ai?"

"Tôi không biết chính xác," Noah đáp, ánh mắt hắn thoáng qua chút bất ổn. Nhưng hắn không nói sự thật. Thực ra, Noah đã biết được một số manh mối về danh tính của người được hồi sinh, nhưng vì những lý do đặc biệt, hắn quyết định lờ đi, không muốn làm Seton lo lắng hơn. Có lẽ một phần vì hắn lo sợ về sự thật đang được che giấu, và phần còn lại là cảm giác không yên lòng về những hậu quả có thể xảy ra. "Có tin đồn rằng người này liên quan đến một thời kỳ đã bị lãng quên, một quá khứ mà chúng ta không nên nhắc tới..."
Seton lặng người trước những lời của Nisi. Hắn không trả lời, chỉ quay lưng và rời khỏi phòng, để lại nàng đứng đó trong cơn giận dữ. Nhưng khi bước ra khỏi cửa, cảm giác tội lỗi xâm chiếm tâm trí hắn. Những lời của Nisi khiến hắn nhận ra rằng mình đang mất đi thứ quan trọng nhất. Hắn dừng lại, đôi chân không thể bước tiếp.

Hít một hơi sâu, Seton quay lại và bước về phía Nisi. Hắn đặt tay lên vai nàng, giọng hắn nhỏ lại, chất chứa sự hối lỗi. "Nisi... Ta xin lỗi. Nàng đúng. Ta không thể phớt lờ việc này mãi được. Ta sẽ điều tra về Azrael."

Nisi ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh lên chút hy vọng. "Thật sao?"

Seton gật đầu, lần đầu tiên trong ngày hắn thấy mình cần nhún nhường. "Ta hứa, ta sẽ làm rõ mọi chuyện. Nhưng ta cần thời gian, Azrael không dễ đối phó. Ta phải cẩn trọng."

Nisi khẽ thở dài, giọng nàng dịu lại. "Ta chỉ muốn chúng ta không bị cuốn vào những âm mưu đen tối."

Seton siết chặt tay nàng, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. "Ta hiểu. Ta hứa sẽ bảo vệ chúng ta."

Khi Seton rời khỏi phòng, tâm trí hắn lại bị những câu hỏi không lời giải xâm chiếm. Noah đã giấu điều gì? Tại sao Azrael lại hồi sinh một ai đó lúc này? Và người đó thực sự là ai? Seton biết rằng điều này không đơn giản, và những khúc mắc trong lòng hắn dần trở thành nỗi ám ảnh không thể xua tan. Mặc dù hắn cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, nhưng cảm giác bất an ấy dường như ngày một lớn dần.

Seton ngồi trên ghế trong phòng làm việc của mình, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra cửa sổ, nơi ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua những tán cây. Trong lòng hắn, một nỗi lo lắng đang âm thầm dâng lên. Hắn đã nhờ Noah điều tra về Azrael, vị thần của sự tái sinh mà hắn cảm thấy có điều gì bí ẩn đang bao trùm. Tin đồn bắt đầu lan truyền, và một phần của Seton khao khát muốn hiểu rõ hơn về những gì đang diễn ra.

"Nghe nói Azrael đang hồi sinh một ai đó," Noah lên tiếng, phá vỡ dòng suy nghĩ của Seton. "Nhưng có điều kỳ lạ là không ai biết tên của người ấy. Tất cả chỉ là những lời đồn đại."

"Người ấy... là ai?" Seton hỏi, cảm giác hồi hộp trào dâng trong lòng. Hắn không thể tránh khỏi việc nghĩ về người đã ra đi từ lâu, một người mà hắn đã âm thầm thương nhớ hàng trăm năm.

"Có tin đồn rằng Azrael sẽ tổ chức lễ cưới cho người ấy khi sức khỏe đã ổn định," Noah đáp, đôi mắt sáng lên với vẻ hào hứng.

Tim Seton đập mạnh, một cảm giác tê tái lan ra khắp cơ thể hắn. "Hắn... không thể nào..." Hắn lầm bầm, như thể những từ ngữ không thể diễn tả hết nỗi sợ hãi trong lòng.

"Cậu có chắc rằng mình không muốn biết ai đó là ai không?" Noah hỏi, ngập tràn sự nghi ngờ.

"Không! Tôi không cần phải biết," Seton quát, nhưng sâu trong tâm trí hắn, một tiếng nói thì thầm kêu gọi sự thật.

Khi Seton ra ngoài, hắn bắt gặp Azrael trong một góc khuất, kẻ đang đắc ý nhìn hắn với nụ cười bí ẩn. Ánh mắt của Azrael như thể nói lên mọi điều mà Seton không dám thừa nhận.

"Có vẻ như cậu đang bận rộn với những điều không nên," Azrael nói, giọng điệu mỉa mai. "Tôi tự hỏi, cảm xúc của cậu với người mà tôi hồi sinh có còn mãnh liệt như trước không? Hay chỉ là những hồi ức nhạt nhẽo?"

"Hãy dừng lại," Seton quát, nhưng âm thanh của hắn chỉ lướt qua Azrael như một cơn gió. "Cậu không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi."
"Quyền lực là thứ tôi có thể ban cho hoặc lấy đi, Seton," Azrael đáp lại, ánh mắt lấp lánh sự thích thú. "Chắc hẳn cậu đang thắc mắc không biết ai sẽ đứng bên cạnh tôi trong lễ cưới? Một người mà cậu đã từng yêu quý? Hay có thể là một kẻ nào đó cậu đã bỏ quên trong ký ức?"

"Tôi không cần biết!" Seton gắt lên, nhưng trong lòng hắn, sự nghi ngờ và lo lắng vẫn tiếp tục giày vò.

"Nhưng cậu muốn biết, đúng không?" Azrael tiến sát hơn, đôi mắt của hắn như những ngọn lửa. "Cậu không thể từ chối cảm xúc của mình. Tôi cảm nhận được nó."

"Cậu nghĩ cậu hiểu tôi?" Seton cười châm biếm, nhưng bên trong, hắn cảm thấy bất an. "Cậu chỉ là một vị thần với những trò đùa ác ý. Cậu không thể biết tôi."

"Tôi biết hơn cả cậu tưởng," Azrael đáp, nụ cười không rời khỏi gương mặt. "Cảm xúc của cậu với người mà tôi hồi sinh sẽ luôn là một phần trong cậu. Chúng sẽ ám ảnh cậu cho đến khi cậu chấp nhận nó."

"Cậu không thể điều khiển tôi!" Seton gầm lên, một cảm giác giận dữ dâng trào. "Tôi sẽ không để cậu làm tổn thương người mà tôi yêu thương!"

"Nhưng tôi sẽ làm, Seton. Đó là điều mà tôi thích," Azrael thốt lên, không giấu nổi sự đắc ý trong giọng nói. "Mọi thứ sẽ trở nên thú vị hơn nhiều khi cậu thấy người đó bên cạnh tôi."

Seton cảm thấy tức giận dâng lên, nhưng cũng có một phần trong hắn cảm thấy yếu đuối. Hắn không thể chịu nổi ý nghĩ rằng Azrael có thể hồi sinh người mà hắn đã yêu thương và lãng quên trong nhiều thế kỷ qua.

"Tôi sẽ không để điều này xảy ra," Seton nói, giọng cương quyết hơn.

"Không? Cậu có chắc rằng mình không hề cảm thấy lo lắng?" Azrael châm chọc, bước gần hơn. "Cậu đang sống trong một giấc mơ mà mọi thứ có thể đảo lộn bất cứ lúc nào. Cảm xúc của cậu sẽ không bao giờ chết đi, Seton. Chúng sẽ luôn ở đó, chực chờ để làm cậu đau đớn."

"Cảm xúc của tôi không liên quan gì đến cậu," Seton cứng rắn đáp, nhưng hắn biết đó chỉ là những lời nói dối.

"Vậy sao? Khi cậu nhìn vào gương, cậu có thấy ai đó đang ngắm lại mình không?" Azrael nhướng mày. "Có lẽ là một kẻ yếu đuối, người không dám đối mặt với sự thật?"
Seton không trả lời, chỉ cảm thấy lòng mình chao đảo. Hắn biết, cuộc chiến này không chỉ là tìm ra tên người mà Azrael hồi sinh; mà còn là một cuộc chiến chống lại chính trái tim mình. Hắn biết rằng sự thật có thể là một cơn ác mộng được che giấu dưới ánh sáng lấp lánh.

"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt," Seton tự nhủ, câu kết mà Azrael đã nói như một lời tiên tri khiến hắn hoang mang. Hắn không thể tránh khỏi cảm giác rằng điều gì đó không thể đoán trước đang chờ đợi mình, và hắn sẽ phải đối mặt với nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro