Lãng quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi lễ chúc phúc diễn ra rực rỡ, những nụ cười tỏa sáng từ các quan khách, nhưng trong lòng Seton, một cơn bão đang nổi lên. Hắn đứng ở góc phòng, ánh mắt dõi theo Nisi, vợ hắn, người đang tỏa sáng trong chiếc váy cưới lộng lẫy. Hắn biết mình đã chọn một con đường khác, nhưng con đường đó dường như chỉ càng khắc sâu thêm nỗi cô đơn.

Mọi thứ xung quanh hắn dường như mờ nhòa, chỉ còn lại tiếng nhạc lắng đọng trong không gian tĩnh lặng. Hắn cố gắng quên đi những ký ức đau thương, nhưng chúng cứ như một cơn sóng mạnh mẽ, cứ dồn dập quay về. Có những người đau sót cho Elliot, nhưng cũng không ít kẻ hả dạ vì cậu đã bị tiêu diệt. 200-300 năm đã trôi qua, nhưng những ký ức về Elliot vẫn quẩn quanh, lấp đầy những khoảng trống trong tâm hồn hắn.

Đám đông tấp nập, tiếng cười nói vang vọng khắp nơi, nhưng Seton lại cảm thấy ngột ngạt. Hắn cố gắng nhắm mắt lại, xua đuổi những hình ảnh đáng sợ về Elliot ra khỏi tâm trí. Dù mọi người đều chúc phúc cho đôi uyên ương, nhưng Seton lại cảm thấy một khoảng trống không thể lấp đầy. Hắn tự nhủ rằng Elliot đã không còn nữa, đã ra đi mãi mãi.

Khi buổi tiệc gần kết thúc, Seton rời khỏi đám đông, tìm một góc khuất để suy nghĩ. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, một giọng nói quen thuộc cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

"Ngài Seton," Azrael xuất hiện từ bóng tối, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh trăng. "Đã lâu rồi chúng ta không có dịp trò chuyện." Giọng nói của hắn nhẹ nhàng nhưng cũng mang một chút mỉa mai.

Seton nhướng mày, không khỏi cảm thấy châm chọc trong câu nói đó. "Có lẽ vì tôi đã lãng quên những cuộc trò chuyện không mang lại ích lợi gì."

"Quá khứ có cách của nó để bám lấy con người, phải không?" Azrael mỉm cười, nhưng nụ cười đó không che giấu được sự bí ẩn trong ánh mắt hắn. "Ngài chắc chắn không thể quên Elliot, dù ngài có muốn hay không."

Hắn cảm thấy một cơn sóng giận dâng lên trong lòng. "Đừng nhắc đến tên đó," hắn lạnh lùng đáp. "Elliot đã không còn nữa, và tôi đã chọn con đường khác."

"Chọn con đường khác, nhưng cái giá phải trả là gì?" Azrael lùi lại một bước, để lại không gian cho Seton. "Liệu ngài có thể sống với những ký ức đã xóa đi, hay chúng sẽ mãi mãi ám ảnh ngài?"

Seton nhìn thẳng vào mắt Azrael, cố gắng không để cảm xúc lộ ra. "Tôi không cần sự đồng cảm của ngài. Tôi có Nisi bên cạnh, và đó là đủ."

"Ah, Nisi," Azrael lặp lại, giọng nói chứa đựng sự mỉa mai. "Ngài đã chọn một cuộc sống bình thường, nhưng liệu đó có thực sự là những gì ngài mong muốn? Có thể ngài đang tự lừa dối bản thân mình."

"Hãy cẩn thận với những gì ngài nói, Azrael," Seton cắt ngang, hơi thở gấp gáp. "Tôi không cần sự dạy dỗ của một người đã mất đi mọi thứ."

"Nhưng tôi vẫn đứng đây, đúng không?" Azrael khẽ nhếch môi, đôi mắt hắn như đang khám phá những bí mật ẩn sâu trong tâm trí Seton. "Có thể là ngài đã không mất đi những thứ khác ngoài một phần của chính mình. Một phần mà ngài không thể chạm vào."

"Câm miệng!" Seton quát lên, tiếng nói vang vọng giữa bầu không khí lặng lẽ của buổi tối. Hắn cảm thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, nhưng Azrael chỉ đứng đó, bình tĩnh như thể không có gì xảy ra.

"Ngài sợ hãi, phải không?" Azrael hỏi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng chất chứa sự châm biếm. "Sợ hãi rằng một ngày nào đó, những ký ức sẽ quay lại tìm ngài. Sợ hãi rằng Nisi sẽ không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng ngài."

"Điều đó không có nghĩa là tôi phải sống trong quá khứ," Seton phản bác, nhưng trong lòng hắn, sự hoài nghi bắt đầu len lỏi. Hắn tự hỏi liệu mình có thật sự quên đi được mọi thứ hay không.

"Đúng vậy," Azrael đồng ý. "Nhưng có những điều mà ngài không thể thay thế. Hãy nhớ, Seton, không ai thực sự quên đi những gì đã diễn ra. Họ chỉ học cách sống chung với nó."

Với một nụ cười đầy bí ẩn, Azrael rời đi, để lại Seton đứng một mình, trong những suy nghĩ đè nén. Hắn không thể gạt bỏ những lời nói của Azrael, những câu hỏi mà hắn chưa bao giờ dám đối mặt.

Khi Seton quay lại với đám đông, hắn cảm thấy nặng nề hơn bao giờ hết. Những tiếng cười, tiếng chúc phúc vang lên quanh hắn, nhưng trong lòng vẫn không thể thoát khỏi cảm giác cô đơn. Hắn nhìn Nisi, nụ cười của cô như một ánh sáng trong đêm tối, nhưng nó không đủ để xua tan những ký ức về Elliot. Chúng vẫn chực chờ trong bóng tối, và Seton biết rằng cuộc chiến nội tâm của hắn vẫn chưa kết thúc.

Hắn đã chọn Nisi, nhưng liệu đó có phải là sự lựa chọn đúng đắn? Hắn mải suy nghĩ và không nhận ra rằng những ánh mắt của quan khách đang dõi theo mình, thắc mắc về sự trầm tư của hắn trong một ngày trọng đại như vậy.

Mọi người đã rời khỏi bàn tiệc, nhưng Seton vẫn đứng đó, lặng lẽ quan sát. Leon và Lira tiến lại gần, cùng những lời chúc phúc vui vẻ. Leon, với nụ cười tươi tắn, chúc phúc cho cặp đôi. "Chúc mừng, Seton! Ngài thực sự xứng đáng với hạnh phúc này." Còn Lira thì nhẹ nhàng vỗ vai hắn, ánh mắt đầy cảm thông.

"Chúng ta không quên Elliot, phải không?" Leon nói, như thể đọc được những suy nghĩ trong lòng Seton. "Dù có ra sao, cậu ấy vẫn là một phần trong chúng ta."

"Elliot đã ra đi," Seton nói, giọng nói đầy kiên quyết. "Hãy để cậu ấy yên nghỉ."

Nhưng thật khó để xua tan những ký ức đó, và Seton biết rằng dẫu hắn có cố gắng lãng quên, thì Elliot vẫn mãi mãi in sâu trong tâm trí hắn.

Cuộc trò chuyện giữa họ tiếp tục, nhưng Seton chỉ lắng nghe một cách hời hợt. Những lời của Leon và Lira như một tiếng vang xa xăm. Hắn cố gắng giữ cho tâm trí mình ở lại trong khoảnh khắc hiện tại, nhưng thật khó khi những kỷ niệm về Elliot cứ nhảy múa trong đầu hắn, khiến hắn không thể tập trung.

Mỗi khi có ai đó nhắc đến tên Elliot, trái tim hắn lại nhói lên. Hắn cảm thấy như thể có một mảnh ghép trong cuộc sống của mình bị thiếu, và nỗi trống trải ấy càng thêm sâu sắc trong khoảnh khắc này. Nisi đến bên hắn, đặt tay lên vai hắn như một cách an ủi. "Seton, em biết anh đang cố gắng. Anh không phải một mình."

Nisi có thể cảm nhận được sự bối rối trong hắn. "Em yêu anh," cô nói, giọng nói chân thành, nhưng Seton lại không thể đáp lại một cách thoải mái. Hắn muốn nói rằng hắn yêu cô, nhưng trong lòng vẫn có một khoảng trống mà cô không thể lấp đầy.

"Cảm ơn em," hắn chỉ có thể thốt ra một cách lặng lẽ, một nụ cười gượng gạo. Hắn biết rằng dù Nisi có yêu thương hắn, nhưng tình cảm ấy không thể thay thế những gì đã mất đi.

"Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, phải không?" Nisi tiếp tục, đôi mắt đầy hy vọng. Nhưng Seton không thể hứa hẹn gì hơn. Hắn chỉ có thể gật đầu, một động tác đơn giản nhưng chứa đầy sự nặng nề.

Trong lúc này, Azrael từ xa nhìn vào, đôi mắt hắn lấp lánh
....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro