2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào buổi chiều ngày thứ hai, nàng mặc một chiếc váy xanh dương và một dải ruy băng xanh dương đồng bộ buộc trên mái tóc màu bồ công anh. Sau khi chật vật với ngọn đồi, anh đứng ngẩn một lúc, không cử động, đợi cho cơn co thắt nơi cổ họng qua đi; rồi anh bước đến và đứng cạnh nàng trong cơn gió. Nhưng dáng cong mềm nơi cần cổ và cằm nàng mang sự co thắt ấy trở lại, và khi nàng quay lại và nói, "Xin chào, em không nghĩ anh sẽ đến," một khoảng lặng dài trước khi anh có thể đáp lại.



"Nhưng tôi đã đến," cuối cùng anh cất lời, "và cô cũng vậy."



"Vâng," nàng đáp. "Em vui lắm."



Một tảng đá granite nhô ra gần đó có hình dạng gần với một băng ghế, và họ ngồi xuống nó, đưa tầm mắt bao trọn khắp vùng đất. Anh cho thuốc vào tẩu và châm lửa và phả khói vào cơn gió.



"Cha em cũng hút tẩu," nàng nói, "và khi ông châm lửa, ông cũng khum tay giống hệt như anh, dù không hề có gió. Ông ấy và anh giống nhau ở khá nhiều điểm."



"Kể tôi nghe về cha cô đi," anh nói. "Kể tôi nghe về bản thân cô nữa."



Và nàng kể, rằng nàng hai mươi mốt, rằng cha nàng là một nhà vật lý học từng làm việc cho chính phủ nay đã nghỉ hưu, rằng họ đang sống trong một căn hộ nhỏ trên đường Thứ Hai Ngàn Bốn Mươi, và rằng nàng luôn trông nhà cho cha kể từ khi mẹ nàng mất bốn năm về trước. Đến lượt, anh kể cho nàng về bản thân và Anne và Jeff – về việc anh dự định nhận Jeff vào làm cho anh một ngày nào đó, về Anne với chứng sợ máy ảnh và cái cách nàng từ chối chụp hình vào ngày cưới của họ và cứ mãi chối từ kể từ khi ấy, về quãng thời gian tuyệt vời mà ba người họ có được trong chuyến cắm trại họ đi vào mùa hè năm ngoái.



Khi anh dứt lời, nàng nói, "Anh có một cuộc sống gia đình thật tuyệt vời. Một-chín-sáu-mốt thật là một năm tuyệt đỉnh để sống!"



"Với một cỗ máy thời gian được tuỳ ý sử dụng, em có thể dịch chuyển đến đây bất cứ lúc nào em thích."



"Không hẳn dễ dàng đến vậy đâu. Cho dù em không đời nào nghĩ đến việc rời bỏ cha em, thì luôn có cảnh sát thời gian giám sát. Anh thấy đó, du hành thời gian chỉ giới hạn cho những thành viên tham gia những cuộc thám hiểm nhằm đảm bảo giữ gìn lịch sử từ chính phủ và hoàn toàn ngoài tầm với đối với cộng đồng dân thường."



"Em có vẻ giải quyết ổn thỏa hết mà."



"Đó là vì cha em sáng chế một cỗ máy cho riêng ông, và cảnh sát thời gian không hay biết gì về nó."



"Nhưng em vẫn phá luật đó thôi."



Nàng gật đầu. "Nhưng chỉ trong mắt họ thôi, chỉ trong sự hiểu biết về quan niệm thời gian của họ thôi. Cha em có quan niệm riêng."



Thật là dễ chịu khi nghe nàng trò chuyện đến nỗi nàng nói về điều gì chăng nữa cũng không quan trọng, và anh muốn nàng cứ tiếp tục mãi, dù chủ đề nàng đề cập có phi thực tế đến thế nào. "Kể cho tôi về nó đi," anh nói.



"Đầu tiên, em sẽ nói anh biết về quan niệm chính thống. Vì những người đã chứng thực nó nói rằng không ai từ tương lai nên tác động vật lý vào bất kì thứ gì diễn ra trong quá khứ, bởi vì sự hiện diện của người đó sẽ tạo nên một nghịch lý, và những sự kiện trong tương lai sẽ biến đổi để nghịch lý đó được đồng hóa. Do đó Bộ Du hành Thời gian đã đảm bảo rằng chỉ có những cán bộ đã được ủy quyền mới có thể truy cập vào những cỗ máy thời gian của họ, và đào tạo một lực lượng cảnh sát để bắt giữ những kẻ nhảy-thế-hệ vốn mong mỏi một lối sống đơn giản hơn và cải trang thành những nhà sử học để có thể vĩnh viễn trở về một kỷ nguyên khác.



"Nhưng theo quan niệm của cha em, quyển sách thời gian đã được viết sẵn. Từ quan điểm vĩ mô ấy, cha em nói, mọi thứ sắp xảy đến đã xảy ra rồi. Chính vì vậy, nếu một người từ tương lai tham gia vào một sự kiện trong quá khứ, người đó trở thành một phần của sự kiện đó – vì lý do đơn giản là người đó đã là một phần của sự kiện đó ngay từ ban đầu – và nghịch lý không hoàn toàn có thể xảy ra."



Mark rít tẩu một hơi sâu. Anh cần nó. "Cha em có vẻ là một người phi thường," anh nói.



"Ồ, ông là vậy đấy!" Sự nồng nhiệt tô đậm thêm sắc hồng nơi gò má nàng, làm sáng thêm màu xanh thẳm của đôi mắt. "Anh không tin được bao nhiêu sách ông đã đọc đâu, ngài Randolph. Này nhé, căn hộ bọn em ngập tràn chúng! Hegel và Kant và Hume (1); Einstein và Newton và Weizsäcker(2). Em đã – em đã tự đọc một số cuốn."




(1) Ba nhà triết học nổi tiếng thế giới, bạn nào học triết hẳn quá quen thuộc ^_^

(2) Richard von Weizsäcker: là tổng thống Tây Đức thời chiến tranh lạnh và cũng là tổng thống đầu tiên của nước Đức thống nhất sau chiến tranh lạnh.



"Tôi cũng thu thập rất nhiều. Và thực tế là, tôi cũng đọc những cuốn như vậy."



Nàng ngẩn lên nhìn anh vô cùng say mê. "Thật tuyệt làm sao, ngài Randolph," nàng nói. "Em cá là chúng ta còn khá nhiều sở thích tương đồng!"



Cuộc tán gẫu xảy ra sau đó đã chứng minh đầy thuyết phục rằng đúng là vậy – cho dù mỹ học siêu nghiệm (3), chủ nghĩa Berkeley (4) và thuyết tương đối là những chủ đề không hề phù hợp cho một người đàn ông và một cô gái cùng tranh luận trên một đỉnh đồi tháng Chín, anh phản bác ngay lập tức, ngay cả khi người đàn ông đã bốn mươi tư và cô gái mới hai mươi mốt. Nhưng hạnh phúc thay họ có sự bù trừ lẫn nhau – cuộc tranh luận sôi nổi của họ về mỹ học siêu nghiệm còn làm được nhiều hơn việc luận ra tiên nghiệm và hậu nghiệm kết luận, nó còn luận ra được những ngôi sao vi mô trong mắt nàng; sự công kích của họ với Berkeley còn làm được nhiều hơn là chỉ ra những điểm yếu cố hữu trong học thuyết của vị giám mục giỏi giang, nó còn chỉ ra được sắc hồng nơi gò má nàng; và việc nhận xét thuyết tương đối còn làm nhiều hơn việc chứng minh rằng E chắc chắn bằng mc2; nó còn chứng minh được rằng khác xa với việc trở thành một trở ngại, sự hiểu biết là một gia tài để thể hiện vẻ quyến rũ nữ tính.



(3) Transcendental esthetic

(4) Berkeleianism: một hệ thống triết học của George Berkeley. Thành tựu triết học chính của Berkeley là việc ông đưa ra một học thuyết gọi là "chủ nghĩa phi vật chất" (immaterialism), sau được gọi là chủ nghĩa duy tâm chủ quan (subjective idealism). Học thuyết này được tổng kết bởi câu châm ngôn của ông: "Esse est percipi" – "Tồn tại nghĩa là được nhận thức bằng tri giác"



Xúc cảm đến từ khoảnh khắc ấy nấn ná lâu hơn lẽ ra nó được phép tồn tại, và nó vẫn bám theo tận khi anh vào giường. Lần này anh thậm chí còn không cố nghĩ đến Anne; anh biết rằng cũng không ích gì. Thay vì vậy anh chỉ nằm đó trong bóng tối và đóng vai vật chủ cho bất kì ý nghĩ ngẫu nhiên nào đó đến cùng – và tất cả những gì chúng quan tâm là một đỉnh đồi tháng Chín và một cô gái mang mái tóc màu hoa bồ công anh.



Ngày hôm trước em thấy một con thỏ, ngày hôm qua là một con nai, và ngày hôm nay, là anh.



Sáng hôm sau anh lái xe đến thôn nhỏ và kiểm tra tại bưu điện xem có thư gửi đến cho anh không. Không có lá nào. Anh không ngạc nhiên. Jeff không ưa viết thư giống hệt như anh, và Anne, ngay lúc này, hẳn đang bị giam lỏng. Theo sự rèn luyện từ anh, anh cấm thư kí riêng làm phiền mình vì bất kì điều gì trừ những vấn đề cấp thiết nhất.



Anh cân nhắc xem có nên hỏi vị giám đốc thư viện già nua rằng liệu có bất kì gia đình họ Danver nào sống trong khu vực. Anh quyết định không hỏi. Làm như vậy tức là đã ngầm phá hoại công trình của niềm tin mà Julie xây nên, và cho dù anh không tin vào hiệu lực của công trình, anh cũng không đành lòng đạp đổ nó.



Chiều hôm ấy nàng mặc một chiếc váy vàng cùng sắc độ với mái tóc nàng, và lần nữa cổ họng anh thắt lại khi anh gặp nàng, và lần nữa anh không nói nên lời. Nhưng khi khoảnh khắc đầu tiên qua đi và ngôn từ đến cùng, mọi chuyện đã ổn, và những ý nghĩ của họ bừng nở như hai con suối réo rắt và chảy đầy hoan hỉ suốt theo dòng lạch của buổi chiều tà. Lần này khi họ chia tay, nàng là người hỏi, "Liệu ngày mai anh sẽ đến chứ?" – dù nàng chỉ cướp lại câu hỏi từ môi anh – và những từ ngữ ấy rộn ràng trong tai anh khắp mọi ngả dọc từ khu rừng đến cabin và ru anh ngủ sau một buổi tối anh dành ra với chiếc tẩu dưới mái vòm.



Buổi chiều kế tiếp anh trèo lên ngọn đồi, nó trống trơn. Lúc đầu sự thất vọng khiến anh vô cảm, và rồi anh nghĩ, cô ấy bận, hẳn là vậy. Nàng chắc chắn sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào. Và anh ngồi xuống trên băng ghế bằng đá granite để đợi. Nhưng nàng không đến. Nhiều phút trôi qua – nhiều giờ liền. Những cái bóng trườn ra từ khu rừng và trèo dần lên ngọn đồi. Khí trời trở lạnh hơn. Cuối cùng, anh bỏ cuộc, và bước một cách đáng thương trở về hướng cabin.



Buổi chiều tiếp theo nàng cũng không xuất hiện. Cũng như ngày kế tiếp. Anh chẳng màng ăn uống cũng như đi ngủ. Câu cá trở nên nhạt nhẽo. Anh không thể đọc sách nữa. Và trong suốt thời gian đó, anh căm ghét bản thân – căm ghét bản thân vì hành xử như một nam sinh si tình, vì phản ứng như bất kì gã ngốc bốn mươi nào khác trước một khuôn mặt xinh đẹp và một cặp chân đẹp đẽ. Cho đến tận cách đó vài ngày anh chưa bao giờ đến mức phải ngắm một người phụ nữ nào khác, và ngay tại đây chỉ trong vòng chưa tới một tuần anh không chỉ ngắm một nàng mà còn phải lòng nàng ấy.



Hi vọng đã chết trong anh khi anh leo lên ngọn đồi vào ngày thứ tư – và rồi nó chợt sống lại khi anh thấy nàng đang đứng trong ánh mặt trời. Nàng đang mặc một chiếc váy đen vào lần này, và anh lẽ ra nên đoán được lý do cho sự vắng mặt của nàng; nhưng anh không hề – cho đến khi anh đến chỗ nàng và thấy những giọt lệ khởi nguồn từ đôi mắt nàng và đôi môi run rẩy đã thể hiện ra. "Julie, chuyện gì vậy?"



Nàng níu lấy anh, vai nàng rung lắc dữ dội, và ấn khuôn mặt vào áo khoác của anh. "Cha em mất rồi," nàng nói, và một cách nào đó anh biết rằng đây là những giọt nước mắt đầu tiên của nàng, rằng nàng đã ngồi đó không hề khóc suốt nghi lễ thức canh quan tài và suốt đám tang và chưa từng suy sụp cho đến tận lúc này.



Anh vòng tay quanh nàng đầy dịu dàng. Anh chưa từng hôn nàng, và anh không hôn nàng bây giờ, không hẳn. Môi anh ấn vào trán nàng và khẽ chạm vào mái tóc – chỉ có thế. "Tôi rất tiếc, Julie," anh nói. "Tôi biết cha em có ý nghĩa với em nhiều thế nào."



"Ông biết rõ rằng ông đang hấp hối," nàng nói. "Ông hẳn đã biết kể từ cuộc thí nghiệm nguyên tố stronti 90 (5) do ông chỉ đạo ở phòng thí nghiệm. Nhưng ông không bao giờ cho bất cứ ai biết – ông thậm chí không cho em biết... Em không thiết sống nữa. Không có ông thì chẳng còn gì trên đời khiến em muốn sống nữa – không gì hết, không gì hết, không gì hết!"



(5) Theo Wikipedia: Cơ thể người hấp thụ stronti giống như canxi. Do sự tương đồng về đặc điểm hóa học của các nguyên tố này, các dạng ổn định của stronti có thể không gây nguy hại đáng kể đối với sức khỏe trong thực tế, các mức hàm lượng stronti được tìm thấy trong tự nhiên có thể có lợi – nhưng đồng vị phóng xạ 90Sr có thể gây ra những rối loạn về xương khác nhau, như ung thư xương.



Anh ôm cô thật chặt. "Em sẽ tìm thấy ai đó, Julie. Ai đó. Em hẵn còn trẻ. Em vẫn còn trẻ con, thật đấy."



Đầu nàng sững lại, và nàng đột ngột ngước đôi mắt khô nước nhìn anh. "Em không phải trẻ con! Anh đừng có gọi em là một đứa trẻ!"



Giật mình, anh buông nàng và lùi lại. Anh chưa từng thấy nàng nổi giận trước đây. "Tôi không có ý ..." anh mở lời.



Cơn giận của nàng cũng chóng phai đi như khi nó đột ngột xuất hiện. "Em biết anh không có ý làm tổn thương em, ngài Randolph. Nhưng em không phải trẻ con, thật sự em không phải. Hứa với em anh sẽ không bao giờ gọi em như thế một lần nào nữa."



"Được rồi," anh nói. "Tôi hứa."



"Và giờ em phải đi," nàng nói. "Em có cả ngàn việc phải làm."



"Liệu – liệu ngày mai em sẽ đến chứ?"



Nàng ngắm anh một lúc lâu. Một màn sương mù, như dư âm từ một cơn mưa bóng mây mùa hạ, khiến đôi mắt xanh sáng lấp lánh. "Cỗ máy thời gian sắp hỏng rồi," nàng nói. "Nó có vài bộ phận cần được thay thế – và em không biết cách thay thế chúng. Cỗ máy của bọn em – của em, có lẽ chỉ đủ dùng cho một chuyến đi nữa thôi, nhưng em không chắc."



"Nhưng em sẽ thử đúng không?"



Nàng gật đầu. "Vâng, em sẽ thử. Và ngài Randolph này?"



"Vâng, Julie?"



"Trong trường hợp em không vượt qua được – và xin hãy ghi nhớ rằng – em yêu anh."



Nàng vụt đi ngay sau đó; chạy nhẹ nhàng xuống ngọn đồi, và một khắc sau nàng mất dạng nơi lùm cây thích ngọt. Tay anh run rẩy khi anh châm tẩu, và que diêm làm phỏng những ngón tay anh. Sau cùng anh không thể nhớ nổi việc trở về cabin hay nấu bữa tối hay đi ngủ, và hẳn là anh đã làm tất cả những việc trên, bởi vì anh chợt thức giấc trong phòng mình, và khi anh trở vào bếp, đã có những cái dĩa từ bữa tối dựng trên sàn thoát nước.



Anh rửa đống dĩa và pha cà phê. Anh dành cả buổi sáng câu cá trên cầu nổi, giữ cho đầu óc trống rỗng. Anh sẽ đối mặt với thực tế sau. Giờ đây chỉ cần biết nàng yêu anh là đủ, rằng vài tiếng ngắn ngủi nữa thôi anh sẽ lại gặp nàng. Chắc hẳn một cái máy thời gian hỏng hóc cũng không có trở ngại gì trong việc dịch chuyển nàng từ thôn nhỏ đến ngọn đồi.



Anh đến sớm và ngồi xuống băng ghế đá granite và chờ nàng bước ra khỏi rừng và trèo lên dốc. Anh có thể cảm thấy nhịp đập nơi trái tim và anh biết rằng tay anh đang run rẩy. Ngày hôm trước em thấy một con thỏ, ngày hôm qua là một con nai, và ngày hôm nay, là anh.



Anh đợi và anh đợi, nhưng nàng không đến. Nàng cũng không đến vào ngày hôm sau. Khi những cái bóng bắt đầu dài ra và khí trời trở lạnh, anh đi xuống đồi và bước vào những lùm cây thích. Ngay lập tức anh tìm thấy một lối đi, và anh nương theo nó vào hẳn trong rừng và xuyên qua khu rừng để đến thôn nhỏ. Anh dừng lại trước bưu điện nhỏ và kiểm tra xem có lá thư nào được gửi đến cho anh không. Sau khi vị giám đốc bưu điện già nua bảo anh không có lá nào, anh chần chừ một chút. "Có – có gia đình nào mang họ Danver sống xung quanh khu vực này không?" Anh thốt lên.



Giám đốc bưu điện lắc đầu. "Chưa từng nghe nói về họ."



"Hiện tại có đám tang nào trong thị trấn không?"



"Gần một năm nay đã không có rồi."



Sau đó, cho dù anh viếng thăm ngọn đồi mỗi chiều tận khi kì nghỉ của anh hết hạn, anh biết rõ trong tim rằng nàng sẽ không trở lại, rằng nàng với anh đã biến mất hoàn toàn như thể nàng chưa từng có mặt. Những tối anh ám khắp thôn nhỏ, hi vọng trong tuyệt vọng rằng vị giám đốc bưu điện đã nhầm; nhưng anh không thấy dấu hiệu nào của Julie, và miêu tả về nàng của anh cho những người qua đường chỉ gợi lại những lời đáp phủ nhận.



Đầu tháng Mười anh trở về thành phố. Anh cố hết sức thể hiện trước Anne như thể chẳng có gì thay đổi giữa họ; nhưng cô có vẻ đã biết, ngay từ giây phút cô thấy anh điều gì đó đã thay đổi. Và dù cô không hỏi câu nào, cô càng lặng lẽ và lặng lẽ hơn nữa tuần qua tuần, và nỗi sợ trong mắt cô từng làm anh khó xử trở nên ngày càng rõ hơn.



Anh bắt đầu lái xe đến thôn quê vào những chiều Chủ Nhật và viếng thăm đỉnh đồi. Khu rừng giờ ngả vàng, Và bầu trời thậm chí còn xanh hơn nó đã từng một tháng trước. Hàng giờ anh ngồi trên băng ghế bằng đá granite, nhìn chằm chằm vào cái điểm nơi nàng biến mất. Ngày hôm trước em thấy một con thỏ, ngày hôm qua là một con nai, và ngày hôm nay, là anh.



Rồi, một đêm mưa giữa tháng Mười Một, anh tìm thấy cái va li. Nó của Anne, và anh chỉ tình cờ tìm thấy nó. Cô đi vào thị trấn để chơi bingo, và anh có ngôi nhà cho riêng mình; và sau khi dành hai tiếng xem bốn chương trình ti vi chán ngắt, anh nhớ tới bộ xếp hình để dành từ mùa đông năm ngoái.



Tuyệt vọng cần một thứ gì đó – bất cứ thứ gì – để khiến tâm trí anh quên đi Julie, anh lên gác lấy chúng. Cái va li rơi xuống khỏi kệ khi anh đang lục lọi trong hàng đống hộp xếp chồng bên cạnh nó, và nó bật mở khi đập xuống sàn.



Anh gập người xuống để nhấc lên. Nó chính là cái vali cô mang theo cùng đến căn hộ nhỏ họ thuê sau đám cưới, và anh nhớ cái cách cô giữ nó khóa chặt và nhớ cô nói khi đang cười với anh rằng có một số thứ người vợ phải giữ bí mật ngay cả với chồng mình. Cái khóa đã mòn sau ngần ấy năm, và cú rơi làm gãy nó.



Anh định đóng nắp, dừng lại khi anh thấy viền nhô ra của một chiếc váy trắng. Chất liệu loáng thoáng quen thuộc. Anh từng thấy chất liệu tương đồng với nó cách đây không lâu lắm – chất liệu gợi nhớ đến kẹo bông gòn và bọt biển và tuyết.



Anh mở nắp va li và nâng chiếc váy lên với những ngón tay run rẩy. Anh giữ váy bằng vai và để nó tự trải xuống, và nó lơ lửng ngay đó trong căn phòng như tuyết đang rơi dịu dàng. Anh ngắm nó một lúc lâu, cổ họng anh thắt lại. Rồi, nhẹ nhàng, anh gấp nó lại và xếp vào va li và đóng nắp. Anh trả va li trở lại hốc tường của nó bên dưới mái ngói. Ngày hôm trước em thấy một con thỏ, ngày hôm qua là một con nai, và ngày hôm nay, là anh.



Mưa lộp độp trên mái nhà. Cơn co thắt nơi cổ họng anh giờ đây quá sắc buốt khiến anh phải suy ngẫm lúc lâu rằng anh sắp khóc. Chậm rãi anh bước xuống những bậc thang căn gác mái. Anh đi xuống cầu thang xoắn vào phòng khách. Đồng hồ trên lò sưởi cho biết đã mười giờ mười bốn phút. Chỉ trong vài phút nữa chiếc xe buýt chở khách chơi bingo sẽ thả cô xuống góc phố, và cô sẽ đi dọc xuống con đường và bước lên lối đi dẫn vào cửa trước. Anne sẽ ... Julie sẽ. Julianne?



Liệu đó là tên đầy đủ của nàng? Hẳn vậy rồi. Người ta chắc hẳn sẽ giữ lại một phần tên gốc khi họ tạo ra một thân phận mới; và bị buộc phải hoàn toàn thay đổi họ, nàng hẳn đã nghĩ mọi thứ đã ổn nên nàng được tự do chọn tên cúng cơm cho mình. Nàng hẳn cũng làm nhiều thứ khác, thêm vào việc thay tên đổi họ, để trốn tránh cảnh sát thời gian. Thảo nào cô không muốn bị chụp hình! Và cô hẳn đã hoảng sợ đến thế nào trong những ngày đằng đẵng của dĩ vãng đó khi cô bước một cách bẽn lẽn vào văn phòng anh để xin việc! Đơn độc tuyệt đối trong một thế hệ xa lạ, không biết rằng quan niệm về thời gian của cha cô có chính xác không, không biết rằng liệu người đàn ông yêu cô khi anh bốn mươi đó có cảm thấy như vậy trước cô khi anh còn ở lứa tuổi hai mươi không. Cô đã trở lại an toàn, hệt như cô đã hứa.



Hai mươi năm, anh suy nghĩ đầy tò mò, và trong suốt thời gian đó cô ấy chắc chắn phải biết rằng một ngày mình sẽ trèo lên một ngọn đồi vào tháng Chín và thấy cô đang đứng đó, trẻ trung và đáng yêu, trong ánh mặt trời, và lại phải lòng cô lần nữa. Cô phải biết bởi vì khoảnh khắc ấy là một phần quá khứ của cô cũng như một phần tương lai của mình. Nhưng tại sao cô ấy không giải thích với mình? Tại sao ngay bây giờ cô ấy không nói với mình?



Chợt anh hiểu ra.



Anh cảm thấy khó thở, và anh đi vào sảnh và mặc vội chiếc áo mưa và bước vào cơn mưa. Anh đi xuống lối đi trong cơn mưa, và mưa trút vào mặt anh và chảy thành giọt xuống má anh, và một vài giọt là nước mưa, và một vài là nước mắt. Làm sao bất kì ai mang vẻ đẹp không có tuổi như Anne – cũng như Julie – đã từng, lại sợ hãi việc già đi? Cô không nhận ra rằng trong mắt anh cô không thể già đi chút nào – rằng với anh cô không hề già đi dù chỉ một ngày kể từ cái khoảnh khắc anh ngước lên từ bàn làm việc và thấy cô đang đứng đó trong văn phòng nhỏ xíu và cùng lúc phải lòng cô? Cô không thể nhận ra rằng đó là lý do tại sao người con gái trên đồi lại như một người xa lạ với anh?



Anh chạm chân đến mặt đường và đi bộ xuống nơi góc phố. Anh gần đến đó khi chiếc xe buýt chở khách chơi bingo từ từ hiện ra và đậu lại, và cô gái trong chiếc áo khoác dài màu trắng bước ra. Cơn co thắt trong cổ họng anh cứa sắc như dao, và anh không thể thở. Mái tóc mang sắc màu bồ công anh giờ tối hơn, và vẻ quyến rũ trẻ trung nữ tính đã mất đi rồi; nhưng vẻ đáng yêu dịu dàng vẫn hiện diện trên khuôn mặt dịu dàng của cô, và đôi chân dài mảnh khảnh có một vẻ uyển chuyển và cân đối trong ánh sáng nhợt nhạt của ngọn đèn đường tháng Mười Một mà chúng chưa từng biết đến trong ánh hào quang vàng rực của mặt trời tháng Chín.



Cô bước đến chỗ anh, và anh thấy nỗi sợ hãi quen thuộc trong đôi mắt cô – một nỗi sợ giờ đây thật nhói buốt quá sức cam chịu bởi anh đã hiểu được nguồn cơn gây ra. Cô che đậy trước mắt anh, và anh bước đến bên cô đầy mù quáng. Khi anh đến chỗ cô, mắt anh sạch trong, và anh vươn tay qua năm tháng và chạm vào gò má ướt nước mưa của cô. Cô biết rằng mọi chuyện đã ổn, và nỗi sợ ra đi mãi mãi, và họ rảo bước về nhà tay trong tay dưới cơn mưa.




END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro